Chương 3

Uông Tầm Trạm đã không về nhà mấy ngày, nhà của hắn cùng Lâm Thần là ở trong một tiểu khu ở thành Nam.

Mấy ngày nay, bản thân hắn thì một mình ở bên thành Bắc, phòng ở là vừa về nước lúc ấy mua tới, sau đó lại bởi vì vị trí nhà hàng của Lâm Thần mở nằm ở thành Nam, nên phải chuyển nhà.

Nhà... Uông Tầm Trạm thở dài, thật là một từ ngữ vừa phức tạp mà lại châm chọc đối với hắn lúc này.

[Em khi nào thì về?]

[Anh rất nhớ em...]

[Anh xin lỗi...vì đã lừa em...]

Uông Tầm Trạm từ chối cuộc gọi đến của Lâm Thần, sau đó thì điện thoại lại liên tiếp nhận được những tin nhắn của Lâm Thần. Uông Tầm Trạm mỗi lần mở ra, thì ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía dãy số xa lạ nằm kế bên.

Cứ mỗi lần như thế, đều như là một cái tuần hoàn ác tính mà lập lại, tin nhắn tới rồi thì lại cứ nhìn về cái dãy số liên lạc kia.

[Anh thật sự rất là yêu em...]

Lâm Thần cứ không ngừng gửi những câu nói ấy cho Uông Tầm Trạm.

"Mấy ngày nay cậu bị làm sao vậy?" Lão Hoàng nhìn quầng thâm dưới khóe mắt của Uông Tầm Trạm.

"Không sao cả." Uông Tầm Trạm đẩy Lão Hoàng đang đứng chắn trước mắt ra, uể oải mà xoa xoa bả vai.

"Lâm Thần đều đã gọi điện thoại đến cho anh đây này." Lão Hoàng xem giao diện trò chuyện trên điện thoại: "Hai người hiếm khi mà cãi vã, bình thường cậu còn cung hắn như cung tổ tiên vậy, làm sao, là tưởng lật nóc nhà hay gì?"

"Đừng có mà nói lời châm chọc." Uông Tầm Trạm đen mặt: "Mấy ngày tới có hoạt động gì không?"

"Đều là hoạt động hằng ngày, cậu không cần quan tâm, tới giờ thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, luật cũ cậu sẽ bắt đầu đi từ nhà..."

"Tôi mấy ngày nay ở tại thành Bắc, không có ở bên đó."

Lão Hoàng nghe vậy nhướng mi: "Còn thật sự a, hai người thiệt là..."

"Được rồi, không nói nữa." Uông Tầm Trạm cầm lấy notebook từ tay lão Hoàng: "Cần chú ý những gì thì anh khoanh tròn lại đi, để tôi còn biết mà chuẩn bị."

"Vậy mà cậu còn muốn vẫn luôn như vậy..." Lão Hoàng khẽ thở dài, nhìn nhìn bảng công việc: "Cũng không có cái gì cần đặc biệt lưu ý, nhưng mà, cái này..." Hắn chỉ tay vào công việc buổi chiều: "Giám đốc của chúng ta sẽ đến, xem chừng là muốn nói mấy chuyện xảy ra ở hội trường phim ảnh cậu xung đột với phóng viên đài Đô Thị, đến lúc đó, anh xin cậu mẹ nó đừng có làm mọi chuyện ầm ĩ lên nữa."

"Giám đốc?" Uông Tầm Trạm nhìn về phía lão Hoàng: "Giám đốc nào?"

"Là Lương tổng..." Lão Hoàng thở dài: "Nói gì đi nữa thì anh hai à, cậu cũng là một thành viên của công ty, làm ơn hãy quan tâm một chút đến chuyện của Z.S chúng ta đi."

Uông Tầm Trạm liếc nhìn lão Hoàng: "Vậy thì, vì sao lại kêu là Z.S?"

"Tên của giám đốc a, toàn công ty chắc mỗi mình cậu không biết thôi..."

"Lương tổng cùng Z.S thì liên quan gì đến nhau?"

"Thôi được rồi."Lão Hoàng từ bỏ, bình tĩnh mà nói: "Dù sao thì ông chủ của chúng ta cũng rất ít khi xuất hiện ở công ty."

Bậy bạ vài câu làm khó người đại diện thân mến xong, Uông Tầm Trạm nhắm mắt lại, ngã lưng ra ghế dựa trên xe bảo mẫu. Chuyện của Lâm Thần, Uông Tầm Trạm mặc dù tức giận, nhưng bản thân hắn cũng hiểu, dù sao đó cũng là quá khứ, sẽ không hồ đồ mà khóc nháo này nọ đến mức đòi chia tay. Dù quá khứ của Lâm Thần có đen tối đến đâu đi chăng nữa, nhưng sự thật hai người đã chung sống được vài năm không thể chối cãi. Lâm Thần cũng chưa làm chuyện có lỗi với hắn, tuy không bằng một phần sự quan tâm của hắn dành cho Lâm Thần. Huống chi, Lâm Thần còn là mối tình đầu của hắn, có thể bên nhau Uông Tầm Trạm đã rất hài lòng, không đáng vì vài câu chuyện cũ kia mà xa nhau, nhưng chung quy Lâm Thần lừa dối hắn là sự thật, cũng phải để cho hắn làm mình làm mẩy một chút chứ.

[Chuyện anh cùng hắn ta đã kết thúc từ lâu... Tầm Trạm, lúc đó anh sợ em sẽ cho rằng anh không sạch sẽ, em giỏi giang như vậy, lại còn có biết bao nhiêu người xung quanh thích em, những người muốn bên cạnh em thì cũng đều rất xuất sắc,hơn anh rất nhiều...]

[Tầm Trạm, tối nay có món em thích... Em, về nhà sao?]

Xem xong tin nhắn Lâm Thần gửi đến, Uông Tầm Trạm tắt điện thoại. Đã ở bên ngoài vài ngày rồi, cũng đã nguôi ngoai được đôi ba phần, hắn cảm thấy lúc này Lâm Thần là thật tình vô cùng sốt ruột, chắc cũng đến lúc nên trở về rồi.

Nhắc tới món ăn yêu thích, đã mấy ngày rồi, cũng có chút nhớ hương vị, khẩu vị của hắn sớm đã quen với đồ ăn do Lâm Thần nấu.

Nếu nói đó là những món hắn yêu thích, thì không bằng nói chính là Lâm Thần đã khiến hắn thích những món ăn đó.

Buổi chiều không có hoạt động nào khác, giũa trưa Uông Tầm Trạm ngồi xe trở lại công ty, quay trở về ngồi ở bên trong phòng nghỉ mà ngẩn người.

Uông Tầm Trạm nghĩ, nếu mà Lâm Thần mấy năm trước chịu nói cho hắn biết những chuyện đã qua, hoặc là cứ dứt khoác không nói bất cứ điều gì... Dù là điều nào đi chăng nữa, đều tốt đẹp hơn lời nói dối hư ảo để dệt lên một mối tình đầu lãng mạng. Uông Tầm Trạm thậm chí từng cho rằng, lúc ấy Lâm Thần đồng ý cùng nam nhân ở bên nhau, có lẽ một phần là do hắn có chút bắt buộc hành vi theo đuổi.

Thật là đáng cười mà.

Lừa dối, cái từ này a...đáng sợ nhất không phải bản thân nó, mà là thể hiện rõ ràng cho người khác biết được, mình không được tin tưởng. Nhớ lại Lâm Thần mỗi một câu nói, Uông Tầm Trạm cứ như là theo bản năng mà nghi ngờ...

Mấy ngày nay Uông Tầm Trạm ngủ không ngon, sáng sớm vừa 6h đã mở mắt ngẩn cả người ra. Ngồi dậy đi sắp xếp đồ đạc, phát hiện kịch bản của phim mới lại để quên ở nhà bên thành Nam.

Sáng sớm đường ít người đi lại, Uông Tầm Trạm lái xe từ thành Bắc qua thành Nam cũng gần 9h, giờ này chắc Lâm Thần còn chưa thức dậy.

Vừa đậu xe bên dưới lầu, Uông Tầm Trạm còn chưa rút chìa khóa ra, liền bắt gặp Lâm Thần từ bên trong đi ra. Giờ giấc Lâm Thần luôn rất quy luật, ngủ cho đến giữa trưa, dậy thì tùy tiện ăn chút gì, tâm tình tốt thì đi dạo quanh nhà hàng một vòng, còn không tốt thì tìm việc khác giải trí cho khuây khỏa.

Uông Tầm Trạm nhìn Lâm Thần lái xe, nhíu mày, rồi đi theo sau.

Chạy tầm 10 phút, Lâm Thần dừng xe trước ngân hàng, xuống xe, đi vào.

Vài phút sau, chuông điện thoại của hắn liền vang lên, là tin nhắn của ngân hàng thể hiện tài khoản của bạn đã bị trừ 20 vạn.

Lâm Thần sử dụng lâu nay đều là thẻ của Uông Tầm Trạm, nói thật là, bên trong thẻ có bao nhiêu tiền chính bản thân Uông Tầm Trạm còn không biết chính xác, thẻ này là hắn đưa cho Lâm Thần dùng để tiêu dùng. Lúc trước khi còn xài số cũ thì không có tin nhắn nhắc nhở gì, sau này bởi vì thay số liên lạc, phải thay đổi thông tin, nhân viên ngân hàng liền thuận tiện bật thông báo tin nhắn.

20 vạn, nói nhiều, đối với Uông Tầm Trạm cũng không nhiều bao nhiêu, nói ít, cũng là đủ để cho những người thường như Lâm Thần phải vất vả một đoạn thời gian.

Uông Tầm Trạm cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Thần.

"Tầm Trạm?"

"Anh đang ở đâu?"

"Anh ở nhà..."

"......"

"Em về nhà sao?" Lâm Thần dò hỏi.

"Buổi tối mới về." Uông Tầm Trạm bình thản trả lời.

[Đại ca của tôi ơi, cậu đang ở đâu vậy, đạo diễn sắp đến rồi đó... Cậu thiệt là so với người ta còn khó hầu hạ mà?!] Lão Hoàng gửi tin nhắn thúc giục Uông Tầm Trạm mau chóng quay trở về công ty.

[Em có chuyện đột xuất, có thể sẽ đến hơi muộn một chút.]

Trả lời lại lão Hoàng, hắn cũng không tâm tư nào để ý tới nữa.

Lâm Thần lúc này đã chạy vào một khu phố nhộn nhịp, dừng xe trước một quán cà phê, Uông Tầm Trạm từ đằng sau xe lấy ra nón kết đội lên, cúi đầu theo đuôi hắn đi vào.

Lâm Thần thoạt nhìn có hơi bất an, hết nhìn trái lại ngó phải, Uông Tầm Trạm ngồi ở chếch bên hông cách hắn không xa, trung gian có một vách ngăn cao lưng chừng chắn ngang, lại thêm cây cối để trang trí che bớt tầm nhìn của Lâm Thần.

Không đợi bao lâu, một người thanh niên trẻ tuổi đẩy cửa quán đi vào, đi đến trước mặt Lâm Thần ngồi xuống: "Lâm Thần."

Tiểu Sở..."

Là Bạch Sở... Uông Tầm Trạm nắm chặt nắm tay, dùng dư quang khóe mắt đánh giá hắn ta. So với mường tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau, Uông Tầm Trạm tưởng rằng người này có lẽ sẽ lớn tuổi lắm, nhưng xem ra chắc cũng chỉ tầm 25-26 là cùng. Hắn nhìn qua rất là chán chường, tóc dài tới vai được cột tùy ý lên, trên người mặc áo thun Polo, phối thêm quần bò cộng với giày thể thao, đường cong cơ thể nhìn qua rất là khỏe mạnh.

Bạch Sở hướng ngồi là quay lưng lại với Uông Tầm Trạm.

"Em gặp chuyện gì mà đem mình ép buộc thành cái bộ dáng này..." Lâm Thần đau lòng nói, giơ tay muốn chạm vào má mang theo một lớp râu chưa kịp cạo của Bạch Sở.