Chương 6

"Sinh ra có được khuôn mặt xinh đẹp thì phải làm chuyện gì đó có ích lợi một chút."Lương tổng thản nhiên mà dùng ngôn ngữ công khích Uông Tầm Trạm đến thương tích đầy mình.

"Ban đầu, Tư Triết đột nhiên muốn ký hợp đồng với cậu, tôi không hỏi lý do vì sao, hắn muốn hồ nháo thì tôi sẽ theo hắn hồ nháo, dù sao cậu cũng có một tí vốn liếng... Từ góc độ một người làm ăn." Lương tổng khi nói chuyện đều mang theo một nụ cười mỉm: "Tôi cùng Tư Triết không giống nhau, trang sức nhìn lại đẹp, tạo hình hài hòa đến mấy cũng chỉ là trang sức, cho dù có tô son trát phấn cho nó thì cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi..."

Uông Tầm Trạm rời khỏi văn phòng, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

"Lương tổng ngài ấy không phải muốn chỉ cậu đâu, đừng để ở trong lòng." Lão Hoàng nhỏ giọng khuyên nhủ : "Cậu cũng chú ý một chút..."

"Được rồi..."

"Chuyện của cậu cùng Lâm Thần sao rồi, đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc đó."

"Đã biết, nếu không có chuyện gì, tôi về đây."

"Ừ, trở về suy nghĩ cho thật tốt vào... Nhớ là... đi xuống bằng thang lầu."

Uông Tầm Trạm không tin tà, mấy ngày nay phát sinh sự tình của Lâm Thần thì thôi đi, chẳng lẽ thang máy có thể hỏng đến hai lần hay sao. Từ tầng hầm bãi đỗ xe lái xe ra ngoài, Uông Tầm Trạm nhìn thấy Bạch Sở ở ven đường. Hắn đứng ở đường cái phía đối diện Z.S, tay trái cầm một điếu thuốc, cổ tay phải hơi hơi gấp khúc lên. Lại hút một ngụm, Bạch Sở ném đi điếu thuốc, đạp tắt. Giơ tay cởi bỏ dây chun buộc tóc, mái tóc dài ngang vai rối tung xõa xuống sau ót.

Uông Tầm Trạm dừng xe lại, hạ xuống cửa sổ xe, cũng châm cho mình một điếu thuốc.

Lát sau, một chiếc Audi màu đen đỗ lại trước mặt Bạch Sở. Người lái xe bước xuống đi đến trước mặt Bạch Sở, hình như là đang hỏi thăm vết thương của hắn. Bạch Sở khẽ giương khóe miệng lắc đầu, sau đó cả hai cùng lên xe.

Uông Tầm Trạm ném đi còn chưa hút xong thuốc lá, nắm lấy tay lái, theo sát sau.

Audi chạy ra khỏi trung tâm thành phố, lên cao tốc, đi về hướng Bắc.

Con đường này hằng ngày Uông Tầm Trạm đều đi, đi tầm 20 phút sau đó rời khỏi đường cao tốc là nhà hắn ở thành Bắc.

Chiếc cuối cùng dừng lại tại một vùng ngoại ô, là một trung tâm sửa chữa siêu xe ô tô, bốn phía rộng rãi đều là mặt tiền rất thoáng mát.

Bạch Sở bước xuống xe, chiếc xe kia liền lái đi.

Nhân viên nhìn thấy Bạch Sở, liền đón đi lên, hiển nhiên là có quen biết.

Trước khi đi vào, như cảm nhận được điều gì đó Bạch Sở chợt quay đầu nhìn về phía Uông Tầm Trạm. Cửa sổ xe là kính cách nhiệt chống nhìn trộm, theo lý thì Bạch Sở không nhìn được gì cả. Uông Tầm Trạm vẫn giật thót trong lòng một cái, trong vòng 2 ngày, liên tiếp 2 lần theo dõi, hắn mất trí rồi sao, xem ra hắn đã bị chuyện của Lâm Thần ám ảnh quá rồi.

Uông Tầm Trạm gần giờ cơm tối mới về tới thành Nam, hắn mở cửa ra bước vào liếc nhìn xung quanh, không gian từng mang lại cảm giác ấm áp ngọt ngào nay lại lạnh lẽo đến lạ thường.

"Em hôm nay sao lại về sớm thế?" Lâm Thần từ trong bếp đi ra, tựa như chưa có bất kì chuyện gì xảy ra cả: "Anh còn tính đợi tới giờ cơm thì điện thoại cho em đây."

"Không có việc gì liền trở lại..." Uông Tầm Trạm nhìn hắn chằm chằm.

Chuyện này, nhất định phải làm cho ra lẽ.

Thời điểm ăn cơm, mới bắt đầu là im lặng, Uông Tầm Trạm lại đột nhiên bâng quơ nói: "Hôm nay ngân hàng gửi tin nhắn cho tôi, nói là thẻ đã bị rút đi 20 vạn, muốn tôi xác nhận có phải là bản thân rút tiền hay không."

Tay cầm đũa của Lâm Thần thoáng siết chặt, lại rất nhanh khôi phục lại bình thường: " Đó là anh rút, gần nhất chuyển mùa, menu của nhà hàng cần phải sửa mấy món. Lúc trước mỗi lần rút tiền em điều không hỏi anh, nên lần này anh mới không nói cho em biết."

Thật hay, lại thành lỗi do hắn.

Uông Tầm Trạm tiếp tục ăn cơm: "Gần đây nhà hàng kinh doanh thế nào?"

"Không được tốt cho lắm..." Lâm Thần do dự một lát,rồi nói: "Anh còn có chuyện muốn bàn bạc với em..."

"Chuyện gì?" Uông Tầm Trạm buông đũa xuống, nhìn vào mắt Lâm Thần hỏi, đây là muốn ngả bài với hắn a.

Ngoài ý muốn là, Lâm Thần lại mở miệng nói: "Anh còn muốn trang trí lại nhà hàng một chút, cũng thay đổi một chút phong cách cho hợp mùa, còn phải đề cao một chút cấp bậc cho nhà hàng để dễ dàng thu hút khách hàng hơn, chỉ là..."

Lời này vô cùng rõ ràng.

"Được a, sửa sang lại cho mới mẻ." Uông Tầm Trạm hùa theo, lại nói: "Nhà hàng là của anh, anh theo tôi bàn bạc làm cái gì?"

"Xảy ra mấy việc kia, làm cho anh hiểu được, anh muốn nhà hàng thành đứng tên của cả hai chúng ta.. "

Uông Tầm Trạm dựa lưng vago ghế ngồi, toàn thân bất giác rét run: "Có ý gì?"

"Lúc trước khi mở nhà hàng, không cho em nhập cổ phần là vì nghĩ không muốn tiêu xài tiền bạc của em quá nhiều, dù sao khi đó em chỉ vừa mới khởi nghiệp... Em bây giờ có còn muốn hay không góp cổ phần..."

"Để tôi suy nghĩ một chút."

Lâm Thần rút lui khỏi giới giải trí đúng là đáng tiếc, là đang lãng phí nhân tài, lãng phí tài nguyên , ánh mắt kia khi nhìn Uông Tầm Trạm đi, Mẹ Nó phải nói là cực kỳ thâm tình a .

Kỷ xảo biểu diễn này thật con mẹ nó tuyệt vời mà, nếu không phải chính tai nghe được chuyện Lâm Thần nguyện ý bán nhà hàng để lấy tiền cho Bạch Sở, Uông Tầm Trạm vô cùng hoài nghi chính mình rất có thể đã tin sái cổ vào kịch bản 1 vai diễn của Lâm Thần rồi.

"Anh đã tính toán thử là sửa chữa lại nhag hàng cần khoản bao nhiêu tiền chưa?"

"Chắc là khoản hơn 10 vạn đi, mặc dù mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng diện tích lại không nhỏ, lại muốn trang trí theo hướng nhà hàng cao cấp, chắc phải đại sửa chữa rất nhiều chỗ."

Uông Tầm Trạm hít sâu, tay đặt ở trên đùi khẽ nắm chặt thagnh quyền.

Vị trí ghế phụ trên siêu xe, hóa ra không phải là không thích, mà là xem đấy là hàng thay thế, người ta là nghĩ trực tiếp ngồi vào ghế điều khiển, lái xe đi tìm chiếc xe đạp yêu quý.

Uông Tầm Trạm lý trí gần như bị cơn lũ cảm xúc lúc này nhấn cho không thở nổi.

Đừng cùng hắn nói chuyện này không liên quan đến Bạch Sở nữa, trong 80 vạn kia ít nhất có 20 vạn là tiền của hắn nha.

Mẹ nó cũng đừng nói tất cả là Lâm Thần lỗi nữa. Đang yên đang lành, Nmnếu không phải Bạch Sở gửi tới mấy chục tin nhắn khiến chuyện vỡ lỡ ra, Lâm Thần cần gì bây giờ ăn no mặc ấm, tiền bạc không lo cũng không cần, mà đòi ăn khổ ăn cực với người khác đây.

Uông Tầm Trạm cảm giác máu lên não khiến hắn muốn tăng xông đến nơi.

"Tôi đã biết." Uông Tầm Trạm nghiến răng nghiến lợi nói,hắn khẽ nhếch môi... Ban đầu nếu như anh muốn ra đi, thật lòng muốn ở bên cạnh Bạch Sở, tôi còn kianh trọng anh vì yewu có thể làm tất cả, nhưng sự lừa dối, hố bẫy mà anh đang giăng ra này... Vậy thì, chúng ta ai cũng đừng mong chờ có được hạnh phúc!!

"Chờ qua giai đoạn bận rộn này... Tôi sẽ tính toán... Anh không cần liền bây giờ chứ?"

"Anh không vội."