Chương 10

"Vậy..." Bạch Sở gật gật đầu," Bắt đầu từ ngày mai." Hắn đứng dậy, cầm lấy điện thoại của Uông Tầm Trạm gọi qua máy mình.

"Tôi ngày mai sẽ đem tài khoản gửi cho cậu."

Uông Tâm Trạm hít sâu, sau đó khẽ cười giễu cợt. Chuyện này thật là buồn cười mà, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, hắn đã bị tình địch đào đi 220 vạn cộng với một chiếc siêu xe!! Nga, không đúng, còn phải tính ngày hôm đó chuyển khoản 250 đồng! Mẹ, thật là kiếp trước mắc nợ mà!

"Có chuyện gì cần tôi chú ý đến sao?" Bạch Sở một lần nữa ngôi xuống ghế, không mang bao nhiêu cảm xúc hỏi.

"Cái gì?" Uông Tâm Trạm mộng bức... Xúc động mà tìm đến Bạch Sở, hẳn từng tưởng tượng qua vô sói tình huống phát sinh, thậm chí là còn nghĩ tới nếu mình đem người đánh vào bệnh viện thì làm sao, trước khi tiến vào Uông Tầm Trạm không ngừng khuyên nhủ chính mình phải bình tĩnh.

Trong ngàn vạn loại khả năng bên trong, lại để cho Uông Tầm Trạm không nghĩ tới là chính mình cuối cùng khả năng sẽ cùng Bạch Sở lăn giường!

"Vẫn là để tiểu gia cho cậu học một khóa đi... Cậu..."

Tiếng chuông điện thoại đánh gãy lời Bạch Sở định nói.

"Uy." Bạch Sở tiếp diện thoại, đối phương tựa hồ đang nói gì đó khiến hắn vô cùng không vui: "Tôi đều cùng cậu nói, hôm nay không được, cậu con mẹ nó là không có lỗ tai vẫn là không có đầu óc."

Uông Tâm Trạm nhìn hắn, nếu là lúc trước Bạch Sở dùng như vậy ngữ khí cùng chính mình nói chuyện, chỉ sợ hai người sớm liền đem nắm tay mà thân mật tiếp xúc đến trên mặt đối phương, cũng sẽ không phát sinh một loạt chuyện khôi hài còn chưa biết phải như thế nào giải quyết.

"Được rồi, tôi lát nữa sẽ ghé qua." Bạch Sở cúp máy, đem điện thoại ném lên ở một bên trên giường.

"Sinh ý không tồi a?" Uông Tầm Trạm châm chọc nói: " Không ngờ tôi cũng đến thật đúng lúc, hôm nay anh là cùng cựu kim chủ tạm biệt, ngày mai liền sẽ bắt đầu một cuộc sống mới?"

Bạch Sở nếu là vì lời này mà biểu hiện ra hơi chút không vui, Uông Tầm Trạm liền chuẩn bị vui vẻ mà mượn đề tài này phát huy, mau chóng kết thúc chuyện này. Ai ngờ, Bạch Sở nhìn nhìn Uông Tâm Trạm, giương lên khóe miệng cười đến ý vị thâm trường nói: "Uông đại minh tinh, cậu là chiếm hữu dục bạo phát, vẫn là muốn mượn đề phát huy để đẩy sớm bắt đầu một đâu?"

"Anh đừng có mà tưởng bở!" Uông Tầm Trạm thật muốn cắn đầu lưỡi của chính mình.

Bạch Sở nhìn thời gian, đã hơn 11h đêm: "Cậu theo tôi đi thôi, dù sao thì đêm nay chắc cậu cũng không tính về nhà đi." Nói, Bạch Sở cầm lấy trên bàn chìa khóa xe, ném cho Uông Tầm Trạm: "Cậu lái xe, tay tôi còn đang đau."

"Ha, anh không cảm thấy là để kim chủ làm tài xế cho mình, là không quá thích hợp đi?" Uông Tâm Trạm vừa ngồi vào ghế điều khiển vừa nói.

"Thật là không thế nào thích hợp." Bạch Sở gật gật đầu: "Muốn hay không kim chủ ngài đây cứ ngồi nghỉ ngơi, để cho tôi đến.." Hắn giơ giơ lên tay phải chính mình: "Chỉ cần cậu không sợ sẽ xảy ra tai nạn xe giao thông."

Uông Tầm Trạm không lại lên tiếng, thậm chí không lại thèm nhìn về phía Bạch Sở.

Bạch Sở hẳn là từ vừa thấy hắn đã biết rõ chính mình cùng Lâm Thần quan hệ đi..

Uông Tầm Trạm một đường lái xe đều tại hồi tưởng mấy giờ trước phát sinh những chuyện kia, hắn dựa theo Bạch Sở chỉ đường đem xe chạy ra ngoại thành, lên quốc lộ, sau khi phục hồi tinh thần thoáng nhíu mày: "Này thời gian, anh tới chỗ này làm cái gì?" Bốn phía bóng người ở thưa thớt.

"Sắp đến rồi."

Vài phút sau, Uông Tâm Trạm thấy bên lề quốc lộ đậu một chiếc xe Ferrari Enzo.

Bạch Sở mở miệng: "Dừng xe bên cạnh là được."

Dừng xe xong, Bạch Sở không có lập tức xuống xe, mà hắn hạ xuống cửa sổ xe: "Khoa tử."

...Người đang đứng tựa vào siêu xe nghe tiếng đứng lên, gật gật đầu lại ném điếu thuốc trong tay rồi đi tới.

"Tôi hôm nay không tham gia được." Bạch Sở nâng lên cánh tay phải đang quấn lấy băng vải tại người nọ trước mặt lung lay: "Buổi chiều đã cùng cậu nói qua."

" Cái đệch..." Người nọ nhíu mày: "Như thế nào mà bị thương nghiêm trọng như vậy? Hôm nay Lê thúc có tìm cậu gây phiền toái hay không?"

"Xảy ra chút ngoài ý muốn mà thôi, kéo một người, không cẩn thận.." Bạch Sở vừa nói, dư quang đảo qua trắc mặt của Uông Tầm Trạm.

"Kéo tên độc tử nào a? Biết cánh tay này của cậu giá trị bao nhiêu tiền không?" Khoa tử cầm lấy cánh tay phải chỗ

không có bị thương của Bạch Sở: "Cho dù là có người tại cậu trước mặt nhảy lầu, cậu mẹ nó cũng không được kéo!"

Uông - nhảy lầu - Tầm Trạm không vui nhìn về phía Khoa tử: "Nhảy lầu cũng không cho kéo? Chẳng nhẽ hai bàn tay của hắn còn có thể quan trọng hơn so với tính mạng của một con người hay sao?"

"Vậy cậu đây là không biết hắn đôi bàn tay này rồi." Nói đến một nửa, Khoa tử tạm dừng: "Khoan đã, này... Đây không phải cái kia.."

Hắn đánh giá Uông Tầm Trạm: "Đại minh tinh, gọi là cái gì mà..."

"Uông Tầm Trạm."

"Nga, đúng đúng." Khoa tử gật đầu: "Đại công chúa của nhà chúng ta đặc biệt rất thích cậu! Lúc nào cũng ôm tiểu công chúa mà say sưa ngồi xem phim truyền hình của cậu đóng."

Bạch Sở dùng tay trái kéo ra cửa xe: "Đừng ở chỗ này mà phóng thí..., cậu có muốn cùng hắn kết bái huynh đệ luôn không."

Hắn đánh giá Uông Tầm Trạm: "Đại minh tinh, gọi là cái gì mà..."

"Uông Tầm Trạm."

"Nga, đúng đúng." Khoa tử gật đầu: "Đại công chúa của nhà chúng ta đặc biệt rất thích cậu! Lúc nào cũng ôm tiểu công chúa mà say sưa ngồi xem phim truyền hình của cậu đóng."

Bạch Sở dùng tay trái kéo ra cửa xe: "Đừng ở chỗ này mà phóng thí..., cậu có muốn cùng hắn kết bái huynh đệ luôn không."

"Vậy thì không được.," Khoa tử nhún nhún bả vai: "Tôi đây muốn là theo hắn kết bái, hắn chẳng phải sẽ biến thành huynh đệ của cậu cùng Anh Hàng hay sao? Cậu thì không quan trọng, ai biết Anh Hàng tên điên kia...

"Làm sao mà lắm lời như vậy." Bạch Sở xuống xe: "Mau đem chìa khóa lấy đến cho tiểu gia!"

"Cậu không phải không thể lái xe sao?" Bạch Sở giơ tay cầm lấy chìa khóa, quay đầu nhìn về phía Uông Tầm Trạm: "Giúp một tay?" Tiếp dùng khẩu hình mà khoa tay múa chân, độc tử a.

Uông Tâm Trạm nhíu mày, Bạch Sở này tính tình trẻ con giả vờ ngưu bức cái gì a, thật sự là thấy thế nào đều muốn đánh hắn một trận. Uông Tầm Trạm nắm chặt nắm tay, vô cùng không tình nguyện bước xuống xe.

"Giá bao nhiêu..." Bạch Sở hướng Ferrari bên cạnh đi tới, quay đầu nhìn Khoa tử hỏi.

"3000 đi, người mua nói tùy tiện thử xem thôi , ta cũng tùy tiện điểm."

"Ân," Bạch Sở gật đầu: "Cậu lăn đến ven đường được rồi."

Bạch Sở đi đến bên cạnh Ferrari, quay đầu nói với Uông Tâm Trạm: "Lát nữa cậu giúp tôi đổi chắn, sē không quá nhanh, nhưng tay tôi lạidùng sức không được."

Trên đường quốc lộ tối như mực , mỗi cách một đoạn đều có một ngọn đèn đường, từ xa nhìn tới, không có một bóng người: "An toàn sao?" Uông Tầm Trạm trước khi lên xe hỏi.

"Ân, đoạn đường này là bỏ hoang quốc lộ." Tạm dừng một lát: "Nga, thuận tiện để tôi nói với cậu luôn, đại công chúa là bà nội của hắn, còn tiểu công chúa là nhà bọn họ cháu gái." Nói xong, Bạch Sở kéo ra cửa xe.

Nửa thân mình khé nghiêng ngồi vào trong xe, không gian nhỏ hẹp. Đóng cửa xe phía trước, Bạch Sở đối Khoa tử mở miệng nói: "Cậu có hay không cùng người mua nói, thử xe loại này đối chiều cao không thân thiện xe, hơn nhiều 30%."

"Được rồi, Bạch thiếu..Bạch gia, nhanh chóng chạy thử xong còn về nhà ngủ, người mua không kém ngài kia vài đồng tiền."

Đóng cửa xe, phong bế không gian trở nên dị thường im lặng. Gài dây an toàn, Uông Tâm Trạm nhìn về phía Bạch Sở.

Bach Sở dù là thả lỏng, hắn trên người vẫn còn ểu oải dấu vết, nhưng khi đối mặt với huynh đệ của chínhmình, Bạch Sở trạng thái ít nhất có thể dùng chân thật đến hình dung... Uông Tầm Trạm lại nhớ tới kia vài tin nhắn mang theo ngữ khí, có lẽ Lâm Thần từng cũng mang đến cho Bạch Sở có được như vậy thả lỏng trạng thái.