Chương 58

Ái Lan :

- Rất tiếc là cụ Sáu Riệm đau yếu không đi được. Chắc bà cụ nóng ruột lắm đấy. Để xong rồi, phải chạy xuống cho bà cụ biết, bà cụ mừng mới được !

Luật sư Minh, nét mặt trầm ngâm, nhè nhẹ gật đầu :

- Phải rồi ! Nhất định là mọi người sẽ ngạc nhiên lắm chớ không ít đâu, một khi mà họ biết rõ ý định cuối cùng của người chết. Thiệt tình Ái Lan, trong vụ này, con là người có công lớn nhất đó !

Được cha khen, Ái Lan sung sướиɠ đỏ cả hai tai.

Ông Minh nói tiếp :

- À, nhưng rồi con sẽ thấy : gia đình Phàm sẽ nổi giận lôi đình dữ lắm chứ không giỡn đâu nghe !

- Cái đó chắc phải có chứ sao khỏi, hả ba ? Không giận sao được, vì bỗng dưng lại bị vuột mất khỏi tay cả một gia tài vĩ đại như gia tài của cụ Doanh !

Ông Minh lại gật đầu nhè nhẹ, kết luận :

- Thôi được ! Để rồi coi !

Ái Lan, từ lúc nào vẫn rình rập bên cửa sổ, đột nhiên reo lên ;

- A, ba ơi ! Mỹ Ngọc, Mỹ Liên này ba ! Trời ! Con chỉ muốn nói phứt tin mừng cho hai chị em biết ngay, nhưng thôi, tuân lời ba, con cố ngậm miệng, ba cứ yên trí, nghe ba !

Rồi em quay ra niềm nở tiếp đón hai người bạn gái vào ngồi trong phòng khách.

Mỹ Ngọc ghé vào tai em, sau khi hai chị em đã lễ phép cúi đầu chào ông Minh :

- Ái Lan ! Nghe đồn là đã tìm thấy tờ di chúc mới rồi, có phải vậy không ?

Ái Lan mỉm một nụ cười bí mật :

- Suỵt ! Bí mật trên bí mật ! Em chưa thể nói được, tiết lộ thiên cơ thì nguy lắm ! Nhưng chị khỏi lo mà !

Hai chị em Ngọc, Liên ngồi chưa nóng chỗ thì đã nghe tiếng chuông reo. Hai bà Ba Thìn, Tư Mậu, áo quần chỉnh tề, bước vào, phút sau là hai anh em các ông Nguyễn Mạnh Lân, Nguyễn Mạnh Mẫn.

Luật sư Minh vui vẻ mời khách ngồi, gọi chị Năm Dậu rót trà, rót nước mời khách. Rồi ông lên tiếng :

- Chỉ còn gia đình ông Phạm Văn Phàm ! Chắc họ cũng tới bây giờ !

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện chợt réo lên như một tiếng thét. Ái Lan nhảy bổ ra cửa : gia đình Phạm Văn Phàm đủ mặt, hai vợ chồng, hai cô con gái quần áo diêm dúa, vênh mặt bước vào. Và đúng như lời luật sư Minh đoán trước, một ông luật sư trẻ tuổi vác cặp theo sau.

Vợ ông Phàm hỏi trống không :

- Có việc gì đây ? Các ông muốn hỏi chúng tôi cái gì đây ?

Và tiến thẳng tới trước mặt ông Minh, chẳng chào chẳng hỏi, bà ta hất hàm :

- Ông căn cứ vào đâu mà dám nói dựng đứng là có người tìm thấy một tờ di chúc khác ?

Luật sư Minh mỉm cười bình tĩnh :

- Hiện tôi đã có tờ di chúc đó trong tay thưa bà !

Câu nói chậm rãi như rót từng tiếng một vào tai làm bà Phàm phẫn nộ như nổi cơn điên. Bà hét lên :

- Vô lý ! Vô lý lắm ! Nói láo không ai nghe được ! Bác Tú Doanh chỉ viết có một tờ di chúc duy nhất mà thôi. Và trong tờ đó, bác đã ghi rõ là cho chúng tôi hưởng hết gia tài của bác rồi !

Bích Đào đảo tia mắt một vòng, trâng tráo ngó mọi người, nhếch môi khinh khỉnh :

- Thật đúng là một cuộc âm mưu hèn hạ !

Trong khi đó Bích Mai, cắn chặt môi, mắt long lên sòng sọc như sắp sửa xông vào cắn xé ai đó, còn ông Phàm thì thái độ lộ rõ vẻ bứt rứt chẳng yên. Lúng túng một lúc lâu rồi ông kiếm chỗ ngồi xuống ngay cạnh vị luật sư ông dắt đi theo.

Luật sư Minh đĩnh đạc tiến lên một bước, giơ tay chỉ một chiếc ghế bành mời bà Phàm ngồi :

- Mời bà ngồi, chúng tôi xin đọc tờ di chúc mới của cụ Doanh !

Bà Phàm lưỡng lự tới gần một chút mới vén tà áo kim tuyến nâng ãi lên như chỉ ngại nó xòa đυ.ng mặt nệm ghế mà bị dính bụi dơ mất chăng, đoạn nhẹ nhàng ngồi xuống.

Ông Minh quay nhìn mọi người hiện diện, hắng giọng :

- Các quý vị hiện diện tại hôm nay chắc đã biết tin tờ di chúc thứ hai của người chết là Phạm Tú Doanh đã được tìm thấy trong một chiếc tủ sắt ký thác tại ngân hàng Di Linh. Nội dung lá chúc thư này rất dài, vậy mong quý vị cho phép tôi chỉ đọc những mục liên quan đến vấn đề phân phối di sản của người thân thuộc dòng họ các vị để lại !

Ông luật sư đưa tay lên bàn cầm mấy trang giấy đánh máy rồi đưa mắt nhìn cử tọa.

Đoạn ông cao giọng đọc :