Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hai Tờ Di Chúc

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Nhiều đêm nằm suy nghĩ mãi mà không nhớ ra được chứ !

Ái Lan có cảm giác là kết quả vinh quang vừa sán gần đến tầm tay, lại bỗng vuột bay đi mất hút. Nhưng em tin chắc rằng bà cụ Sáu quả thật có biết được vài điều bí mật quan trọng lắm về tờ di chúc thứ hai của cụ Doanh. Nhưng vì tuổi già chồng chất, điều bí mật đó đã bị chìm sâu trong hố quên lãng. Khó mà nhớ lại được, trừ phi có sự tình cờ mầu nhiệm nào sui khiến điều đó đột ngột xuất hiện trong trí nhớ.

Ái Lan khẩn khoản :

- Cụ thử cố nhớ lại coi, cụ Sáu !

- Vô ích ! Cháu ơi ! Già đã cố gắng lắm mà không sao nhớ lại được ! Thiệt khổ !

Dứt lời bà cụ già lại ngả người xuống cái gối lớn, mắt lim dim vô cùng mệt nhọc.

Ngay lúc đó, chiếc đồng hồ treo phía trên tủ -mốt thong thả gõ mười tiếng. Đột nhiên, bà cụ Sáu chợt run rẩy toàn thân, mở choàng mắt ra. Tia nhìn của bà thật kỳ dị. Vẻ mặt sững sờ, đôi mắt đăm đăm nhìn vào một điểm vô hình trong khoảng không trước mặt, như đang sống trong một giấc mơ. Có tới gần một phút sau, bà cụ mới từ từ quay đầu, đưa mắt ngó chăm chú chiếc đồng hồ treo.

09 - MỘT HÒN ĐÁ HẠ HAI CHIM

Chuông đồng hồ vừa dứt, đôi môi cụ Sáu Riệm run run mấp máy như muốn nói cái gì đó. Sợ không nghe rõ, Ái Lan ghé sát tai. Tiếng chuông đồng hồ đột ngột quả thật đã tác động mạnh lên não bộ của bà cụ không khác một cái chốt đẩy trúng lò xo, làm bật ra những ý nghĩ thầm kín chưa nói ra được... và có thể cả những kỷ niệm xa xưa từ lâu bị vùi sâu trong quên lãng. Và Ái Lan linh cảm là bà cụ Sáu Riệm sắp sửa nhớ lại được một cái gì quan hệ lắm.

Quả nhiên, cụ Sáu giọng run rẩy, lắp bắp nói chẳng ra hơi, khiến Ái Lan phải ghé tai thật sát hơn nữa mới nghe được văng vẳng như tiếng muỗi kêu :

- Cái đồng hồ... phải, phải, đúng rồi, cái đồng hồ !

Ái Lan, nhằm gợi ý cho cụ Sáu, tiếp lời :

- Cụ Doanh đã cất giấu tờ di chúc trong cái đồng hồ ?

Nhưng bà cụ bỗng lại lắc đầu chán nản :

- Không ! Tôi đâu có nói thế ! - Tiếp theo là một tiếng thở dài buồn bã; - Tôi mới chợt nhớ ra một cái gì, chưa kịp nói hết đã lại quên ngay ! Tuổi già lẫn lộn mất hết cả, thật khổ ! À, à, hình như chú Doanh có nói với tôi về một cái đồng hồ thì phải ! Ô ! Mà không biết có đúng thế không, có lẽ tôi nhớ sai rồi… !

Trong khi nói lung tung như vậy, đôi mắt bà cụ Sáu vẫn không rời chiếc đồng hồ treo trên vách. Ái Lan ngạc nhiên cũng đưa mắt nhìn theo, và em tự hỏi thầm :

- Quái lạ ! Cái đồng hồ kia thì ăn thua gì đến lá chúc thư của cụ Doanh nhỉ ?

Đột nhiên, bà cụ Sáu khẽ "a" lên một tiếng :

- Phải, phải ! Tôi nhớ ra rồi ! Ấy đấy, tự nhiên sực nhớ ra ngay... thật, chẳng hiểu ra làm sao cả !

Ái Lan nôn nóng :

- Nhớ gì, cụ Sáu ? - Miệng hỏi mà lòng em run sợ bà cụ già chợt nhớ đấy mà cũng lại có thể quên ngay đấy được, sẽ không kịp nói rõ.

Cụ Sáu nói mau và tiếng thật to như một lời reo mừng :

- Quyển sổ con ! Ừ, đúng rồi ! Đúng là một quyển sổ con con, xinh lắm !

Ái Lan khẩn khoản :

- Vâng, quyển sổ con xinh lắm, rồi gì nữa hả cụ Sáu ? - Vừa hỏi em vừa ráng không để lộ sự nóng ruột e làm bà già bị kinh động lại quên mất hết.

- Thôi, tôi nhớ ra rồi ! Chú Doanh đã ghi tất cả mọi việc riêng của chú vào một quyển sổ con con bé tí. Và chú đã nói rõ với tôi như thế này : Chị Sáu, sau khi tôi chết, nếu chị không thấy ai đá động gì đến tờ di chúc thứ hai tôi để lại đó, thì chị phải đích thân lo việc đó nhé ! Cần làm những cái gì, tôi đã ghi cả ở trong cuốn sổ con tí đó…"

- Thế bây giờ cuốn sổ đó đâu rồi, cụ Sáu biết không ?

- Chịu ! Tôi cũng chẳng biết nữa ! Chắc chú Doanh đã cất đi một chỗ nào rồi đó chứ !

Ái Lan lại lạnh toát người và có cảm giác sự thành công đang biến thành mây khói. Đưa tia mắt ngó quanh nhà, rồi Ái Lan chăm chú nhìn cái đồng hồ treo trên vách, tự hỏi chẳng hiểu cái đồ vật đó liệu có liên hệ gì tới tờ chúc thư bí mật của cụ Doanh không ? Câu trả lời chợt xuất hiện như một làn chớp trong đầu óc em : "Nếu không liên hệ thì tại sao khi nghe chuông đồng hồ đổ đột ngột, cụ Sáu lại sực nhớ ra quyển sổ con tí của ông em họ ?"

Ái Lan bật đứng lên, tiến lại phía tủ -mốt, nơi treo đồng hồ. Chiếc đồng hồ không lớn lắm nên em nhấc xuống dễ dàng, mở nắp hộp kính ngó vào bên trong. Ngoài một chiếc chìa khóa
« Chương TrướcChương Tiếp »