Mỹ Liên reo lên :
- Sao ! Ái Lan đã có tin tức gì về cái đó rồi hả ? Và tụi tôi sắp sửa có tiền của bác Doanh tiêu đến nơi rồi ! Sướиɠ quá !
- Chưa đâu Mỹ Liên ạ ! Mãi tới nay cũng chưa được một tia sáng nào về vụ này hết !
Nét mặt Mỹ Liên sịu ngay xuống khi nghe giọng nói buồn buồn của Ái Lan. Nhưng thoáng cái, cô bé gái nhà nghèo lại tươi ngay nét mặt, và gượng cười :
- Giá có một số tiền khá khá thì tụi này đỡ lo. Nhất là chị Mỹ Ngọc này, Ái Lan ! Đã ba năm nay chị không may nổi một chiếc áo dài. Cũng hên là có một lô quần áo cũ của má Liên để lại, chị lấy ra cắt may lại, mặc cũng đỡ. Nhưng cái giống quần áo mặc hai hơi, sao mau ải quá, cựa mạnh chút xíu là bục à. Cứ cái đà này thì Liên e ngại rằng hai chị em sẽ đi đến chỗ hở da hở thịt mất thôi !
Mỹ Ngọc liếc mắt e ngại, chỉ sợ Ái Lan để ý thắc mắc nhiều đến lời than vãn của Mỹ Liên, vội vàng nói khỏa lấp :
- Nói chuyện mà nghe vậy thôi ! Được hưởng chút nào thì hay mà không thì cũng thôi, chớ tụi này cũng chẳng đặt hết hy vọng vào đó đâu, Ái Lan à ! Vả lại thực ra thì hai chị em cũng đâu có phải là bà con dòng họ chính thức của bác Doanh.
Mỹ Liên :
- Chị nói sao, Mỹ Ngọc ? Chị bảo không bà con dòng họ với bác Doanh ? Vậy nhà Phàm cũng chỉ hơi hướm họ hàng xa lắc từ bốn năm đời với bác Doanh sao lại có quyền đó ?
Mỹ Ngọc nghiêm nét mặt nhìn em :
- Thôi xếp chuyện đó lại đi, Mỹ Liên ! Thật ra, trong lúc bình thường, công việc may cắt có đều đều thì vui vui một chút. Hiện nay thì kẹt, huê lợi rau trái của toàn vùng chưa đến vụ, thành thử cũng ít người may sắm. Vả lại khách hàng, trong thời buổi khó khăn, cũng ít cầu kỳ, cứ vào tiệm, gặp cái áo nào vừa ý là mua liền cho đỡ tốn công, tốn tiền đi mua vải giao cho thợ may.
Ái Lan chợt nói như kêu lên :
- Em thì lại nghĩ khác chị một chút, chị Ngọc ! Chính em hiện giờ lại muốn đi mua hàng đem về giao cho chị cắt, may cho em ! Em đã được biết là chị may đẹp lắm !
Mỹ Ngọc nước mắt vòng quanh :
- Ái Lan ! Chị hiểu cái hảo ý của em rồi ! Và chị cám ơn em nhiều lắm ! Với Ái Lan, chị chẳng có điều gì cần giấu giếm ! Ba tháng nay chị chẳng nhận được cái gì cắt may để mà ăn công hết ! Riêng mình chị thì không ngại lắm. Sức chịu đựng thiếu hụt chị đâu có kém ai ! Chỉ thương Mỹ Liên còn thơ dại... - giọng Ngọc nghẹn ngào nói không thành tiếng, - Còn ít tuổi quá mà đã vất vả lam lũ. Khi má chị hấp hối, chị đã nắm tay người mà hứa sẽ nuôi dạy Liên cho được bằng người...
Mỹ Liên, nước mắt ràn rụa, chạy lại giang tay ôm lấy Mỹ Ngọc :
- Chị ! Chị ! Em đã lỡ lời làm chị buồn ! Thôi kệ, chị Ngọc à ! Tiền của bác Doanh, chị em mình được càng hay, mà không được cũng chẳng cần. Từ trước tới nay không có tiền của bác mà chị em mình vẫn sống được đó thôi !
Mỹ Ngọc vừa cười, vừa đưa tay lau nước mắt. Cô dịu dàng bảo em, giọng cố gượng vui vẻ khôi hài :
- Xạo hoài ! Có tiền vẫn hơn chứ ! Có tiền mua tiên cũng được, không tiền mua lược cũng không !
Mỹ Liên hăng hái :
- Chị cứ yên trí đi mà ! Lứa gà này của em nếu trúng thì tha hồ... ! Tức ghê ! Tại sao trời sinh gì mà ác quá, ỗi con gà mỗi ngày đẻ có một cái trứng thôi hà !
Mỹ Ngọc và Ái Lan phá lên cười vì câu nói hồn nhiên của Mỹ Liên. Ái Lan nhìn Ngọc :
- Ngày mai em sẽ mua vải đem đến để chị đo cắt, may cho em cái áo nhé, chị Ngọc !
Thực ra Ái Lan đâu có thiếu áo mặc, nhưng chỉ có cách đó mới có thể giúp đỡ hai cô gái nghèo mà không sợ động chạm tự ái của họ.
Rồi Ái Lan hỏi :
- Bây giờ hai chị cho em hỏi ít câu về cụ Doanh ! Hai chị cho em biết, ngoài gia đình ông Phàm ra cụ Doanh thỉnh thoảng có lui tới nhà mấy người bà con họ hàng kia không ?
Mỹ Ngọc gật đầu :
- Có chứ ! Trước khi về ở hẳn với gia đình Phạm Văn Phàm, bác Doanh cứ ở với người bà con này ít ngày, người kia ít ngày. Người nào cũng vui vẻ, tiếp đón bác niềm nở, săn sóc bác từng miếng ăn, giấc ngủ tuy rằng họ thật nghèo túng, ăn bữa sáng lo bữa tối đó Ái Lan ?
- Chị có biết tên và địa chỉ mấy người đó ?
Sau một phút suy nghĩ, Mỹ Ngọc :
- Hai bà em họ bác Doanh hiện ở ngoài Phi Nôm.
Mỹ Liên láu táu :
- Đúng rồi ! Bà Ba Thìn và bà Tư Mậu đó ! Hai bà già này đều góa chồng cả và tử tế lắm. Bà con gần với bác Doanh, thương bác lắm đó Ái Lan !