Chương 96

Tham gia xong hội nghị trở về, Mạnh Lan Đình thuận đường đi qua trường học để lấy một ít đồ vật để ở văn phòng. Lúc đi qua học viện thì gặp mấy nữ sinh đang học lớp toán của cô, thấy cô đến bọn họ chạy tới nhiệt tình chào hỏi.

Đã lâu không thấy An An cùng Nhạc Nhạc, Mạnh Lan Đình rất nhớ hai đứa nên muốn vội vã trở về. Cô chào hỏi xong lại thấy bọn họ còn chưa muốn đi cứ đứng trước mặt mình cười hì hì có chút khác thường thì cho rằng bọn họ có việc nên hỏi một câu.

“Phùng thái thái, cô đã xem qua《 tạp chí thương mại 》kỳ này chưa?” Một nữ sinh tên Jenny hỏi cô.

Mạnh Lan Đình mờ mịt mà lắc đầu. Các nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, che miệng lại ha ha mà nở nụ cười. Jenny móc từ trong túi ra một quyển tạp chí, giở đến một trang rồi đưa tới, “Phùng thái thái ngài xem. Đây là đặc san kỳ này, nhân vật được phỏng vấn có phải chồng của ngài, Phùng tiên sinh không? Anh ấy còn nhắc tới tình sử của hai người nữa kìa!”

Mạnh Lan Đình liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong trang báo có ảnh của Phùng Khác Chi. Trong ảnh, ánh mắt anh thâm thúy, hình tượng trang nghiêm.

“Ngài xem, nơi này nơi này……” Các nữ sinh gấp không chờ nổi mà chỉ điểm cho cô.

Mạnh Lan Đình đón lấy tờ tạp chí, tầm mắt rơi xuống phần báo bên dưới, nhìn chằm chằm mấy chữ “Nhất kiến chung tình”, “Rơi vào bể tình”, thì không khỏi kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nói với đồng sự hoặc học sinh chồng mình là ai, làm gì. Nhưng Phùng Khác Chi thường xuyên tới trường học đón cô, nhiều lần rồi thì không tránh được người khác nhận ra.

Anh trước đây cũng không đề cập với cô về chuyện chấp nhận lời phỏng vấn của báo thương mại. Cái này cũng không có gì, nhưng khiến cô kinh ngạc chính là làm sao anh lại ở trước mặt phóng viên nói hươu nói vượn thế này được chứ?

“Phùng thái thái, thật không nghĩ tới hai người lại có tình sử lãng mạn như thế!” Các nữ sinh cảm thán.

Mạnh Lan Đình phục hồi lại tinh thần, ngước mắt, mỉm cười với mấy cô gái đang nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, đóng tạp chí lại đưa cho họ rồi chào hỏi sau đó đi tiếp. Đừng nói các cô, ngay cả Mạnh Lan Đình cũng không nhớ nổi bọn họ lại có một đoạn tình sử “lãng mạn” như vậy.

Thoạt nhìn mọi thứ đều tốt đẹp. Đó là một buổi chiều cuối tuần. Bốn giờ rưỡi, Phùng Khác Chi gọi điện thoại để tài xế không cần đến, tự mình lái xe đến trường học gần đó đón hai đứa con song sinh đi học về.

Anh trai là Phùng Bỉnh An, em gái là Phùng Bỉnh Nhạc, an an nhạc nhạc, hai anh em đang ngồi song song ở ghế sau. Em gái để tóc mái bằng, trên đầu có cài nơ bướm màu hồng, mặc một cái váy xinh đẹp, hai chân đi tất trắng, còn có một đôi giày da dê mềm mại. Trên đầu gối cô bé đang mở một cuốn truyện tranh rực rỡ sắc màu về công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn. Ngón tay trắng nõn, mềm mụp của cô nhóc chọc chọc tranh vẽ, trong miệng nhỏ giọng kể chuyện xưa cho anh nghe.

“…… Anh, công chúa Bạch Tuyết thật đáng thương, anh nói có phải không……” Thấy anh trai không có phản ứng, cô bé tủi thân chu miệng nhỏ, cái trạng với Phùng Khác Chi: “Ba ba, con kể chuyện cho anh nhưng anh đâu thèm nghe!”

Anh trai chỉ lớn hơn cô bé có vài phút nhưng tính tình lại khác nhau như trời với đất. Phùng Khác Chi luôn cảm thấy con trai chắc là phiên bản hồi nhỏ của Mạnh Lan Đình. Xem cái ảnh hồi nhỏ của cô mà đến giờ anh vẫn giữ là biết. Cô còn nhỏ tuổi đã tươi cười đến lão luyện thành thục. Có khi ở trước mặt con trai Phùng Khác Chi cũng cảm thấy mình không thể không thu liễm, miễn cho không cẩn thận mất đi uy nghiêm của cha thì không xong.

Nhưng con gái thì không thế, vừa kiều vừa mềm, giống một cục bông, rất thích quấn lấy Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi cũng vô cùng yêu thương cô, hận không thể hái sao trời cho cô bé.

Nghe con gái cáo trạng, anh vừa lái xe vững vàng vừa liếc mắt nhìn con trai, hơi hơi khụ một tiếng rồi ôn nhu dỗ con gái: “Không sao, ba ba đang nghe mà. Ba ba rất thích nghe.”

“Anh cũng đang nghe.” Lúc này An An mới như lấy lại tinh thần, xoay mặt vội ồn ào dỗ em, “Vừa rồi anh đang nghĩ mẹ mấy giờ về cho nên mới không trả lời câu hỏi của em.” Cậu nhóc bổ sung một câu, lại tri kỷ mà giúp em gái lật sách.

Nhạc Nhạc cũng nhớ mẹ. Mẹ luôn bận rộn như vậy, so ba ba còn muốn bận hơn. Sắp một tuần bọn họ chưa thấy mẹ rồi.

“Ba ba, hôm nay khi nào thì mẹ về?” Cô lập tức hỏi cha.

“Buổi tối là về. Mẹ vất vả một tuần, lúc ăn bữa tối xong hai đứa nhớ về phòng ngủ sớm, để mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm, được không?” Anh cười tủm tỉm nói.

“Được ạ.” An An gật đầu.

“Vâng. Ba ba cũng phải cùng mẹ sớm đi ngủ nhé, buổi tối không cần ba ba kể chuyện xưa cho con nữa.” Con gái nhỏ tri kỷ càng làm Phùng Khác Chi mặt mày hớn hở.

Ô tô lái ra khỏi trường học, lúc đi qua một sạp báo bên đường, Phùng Khác Chi bỗng nhiên nhớ tới một việc. Xe đã chạy qua lại vòng về, dừng bên cạnh. Anh hạ cửa kính, ló đầu ra hỏi chủ quán: “Có tạp chí phụ nữ thời đại không?”

Chủ quán là một người phụ nữ da đen tròn vo, vội mang báo đến. Phùng Khác Chi lật nhanh vài tờ, tầm mắt hơi dừng lại rồi lập tức thành toán, lấy tờ tạp chí rồi tiếp tục lái xe về phía trước.

“Ba ba mua quyển sách này làm gì?” Con gái thăm dò lại đây, tò mò hỏi.

“Về nhà cho mẹ xem.” Phùng Khác Chi nói.

Anh mang theo hai đứa nhỏ về tới gần căn nhà có bảo vệ canh gác 24 giờ. Từ xa lão Diêm đã thấy ô tô của anh, sớm đã mở cửa nghênh đón. Chờ xe tới cửa, không cần anh hỏi ông ta đã lập tức cười nói: “Cửu công tử, thiếu nãi nãi cũng vừa mới về, đang chờ cậu cùng tiểu công tử còn có tiểu tiểu thư đó!”

Nghe nói mẹ đã ở nhà, con gái hoan hô một tiếng, mà trên mặt con trai cũng lộ ra tươi cười. Chờ xe dừng lại, Nhạc Nhạc không kịp thu dọn đồ của mình đã đẩy cửa xuống xe, chạy vội qua hoa viên đi về phía nhà chính.

An An ở lại giúp em gái thu thập sách vở, áo khoác và cả cuốn truyện ở ghế sau, rồi cũng đuổi theo.

Mạnh Lan Đình biết Phùng Khác Chi sẽ tự mình đi đón con vào cuối tuần, nói thế nào cũng không đổi nên cô cũng không cần nhọc lòng. Vừa đến nhà được một lát, chỉ kịp thay quần áo, xuống phòng bếp cùng má Phùng còn có A Hồng năm trước cùng người nhà theo bọn họ đến đây thương lượng tối nay ăn gì thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân bạch bạch vang lên, tiếng nói như chuông bạc của con gái cũng vang lên theo.

“Mẹ đã trở lại! Con cũng về rồi nè!”

“Thiếu nãi nãi mau đi ra đi. Nơi này có chúng tôi rồi!” Má Phùng cười thúc giục cô đi ra ngoài.

Mạnh Lan Đình đi vào phòng khách, thấy con gái giống một con chim nhỏ vui sướиɠ chạy như bay về phía mình thì trên mặt lộ ra tươi cười, ngồi xổm xuống, dang tay đón cô vào lòng, hôn lên mặt cô.

“Mấy ngày nay mẹ đều nhớ con, con có nhớ mẹ không?”

“Có nhớ. Anh cũng nhớ. Ba ba cũng nhớ mẹ.” Con gái ngọt ngào nói, lại vươn hai cái cánh tay ôm lấy cổ cô, mặt dán vào mặt cô.

Mạnh Lan Đình lại hôn con gái sau đó buông con gái ra đi đến ôm con trai đang đứng ở một bên chờ đợi, rồi hôn thằng bé.

Đứa nhỏ có chút xấu hổ, mặt hơi hơi đỏ nhưng vẫn đứng đó, ngoan ngoãn mà để mẹ hôn mình một ngụm, lúc này mới nói: “Ba ba ở phía sau.”

Phùng Khác Chi sau một hồi lâu mới đi đến, trong tay cầm một cuốn tạp chí. Mạnh Lan Đình đi qua đón, nhìn cuốn tạp chí. Anh mang về là tờ tạp chí thời đại của phụ nữ, hiện rất được các cô gái hoan nghênh. Nội dung bên trong phần nhiều vì giảm béo, cổ vũ phụ nữ làm việc, kiếm tiền, hấp dẫn người khác phái, đồng thời giới thiệu những kiểu tóc và quần áo thịnh hành nhất. Lúc rảnh cô ngẫu nhiên sẽ xem một chút.

“Anh cũng đọc cái này hả?” Cô kỳ quái mà nhìn anh một cái.

“Cho em xem.” Anh cười đắc ý mà nói.

Mạnh Lan Đình cảm thấy anh có chút kỳ quái, nhưng cũng là bộ dạng đã lâu không thấy nên cười nhận lấy tờ tạp chí.

“Em cứ xem đi, vừa xem vừa nghỉ ngơi. Anh mang bọn nhỏ lên lầu.” Phùng Khác Chi ấn Mạnh Lan Đình ngồi lên sô pha, còn cực kỳ săn sóc mà đem tờ tạp chí mình vừa mang về nhét vào tay cô, rồi mới tay trái ôm con trai tay phải ôm con gái, mang theo hai người lên lầu thay quần áo.

Mạnh Lan Đình cúi đầu, tùy ý lật giở, lại nhìn thấy một bài báo thì dừng lại nhìn chằm chằm hồi lâu. Cô thật sự nhịn không được, lấy tạp chí che mặt, một người ngã ra sô pha mà ôm bụng cười.

Ăn xong cơm chiều, Phùng Khác Chi nói anh còn có chút việc, muốn đi thư phòng xử lý. Mạnh Lan Đình cùng A Hồng giúp hai đứa nhỏ tắm rửa rồi vào phòng ngủ. Con trai đọc sách, còn Mạnh Lan Đình cùng con gái chơi cờ. Chơi đến hơn 8 giờ, cách thời gian đi ngủ còn một lát, Phùng Khác Chi ước chừng cũng đã làm tốt chuyện của mình nên cũng tới, hai tay đút túi quần, nghiêng nghiêng mà dựa vào khung cửa bên cạnh tươi cười nhìn mấy người rồi nhẹ nhàng khụ một tiếng.

Con trai ngẩng đầu nhìn cha lại thu được ánh mắt anh phóng tới thì kéo tay mẹ đang chơi cờ với em gái nói: “Mẹ, con và em đi ngủ. Mẹ cũng cùng ba ba đi ngủ đi.”

Em gái đang chơi vui vẻ nên muốn lắc đầu thì bỗng nhiên nhìn thấy cha tới, nhớ lúc chạng vạng ở trong xe đã đồng ý nên cũng gật đầu nói tốt.

Mạnh Lan Đình dắt tay con trai đưa về phòng. Phùng Khác Chi cũng đi đến bế con gái đưa về phòng. Mạnh Lan Đình giúp con trai đắp chăn xong thì hôn lên trán thằng bé, chúc ngủ ngon rồi mới tắt đèn đi ra ngoài. Cô đi vào phòng con gái bên cạnh đó, cũng dàn xếp tương tự rồi mới cùng Phùng Khác Chi ra khỏi phòng, lại bị anh nắm tay mang về phòng ngủ của hai người.

Tới cửa, Mạnh Lan Đình muốn đẩy cửa đi vào thì bỗng nhiên bị anh ngăn lại.

“Nhắm mắt lại.” Phùng Khác Chi nói.

“Anh muốn làm gì?” Mạnh Lan Đình đề phòng mà nhìn anh.

“Nghe lời đi.”

Mạnh Lan Đình chần chờ rồi nhắm mắt.

“Không được, anh phải bịt mắt em lại. Em là chúa không nghe lời.” Bên tai cô truyền đến tiếng anh lẩm bẩm. Mạnh Lan Đình mở mắt ra, thấy anh cười tủm tỉm mà lấy từ trong túi ra một cái cà vạt, không để cô phản đối đã dỗ dành “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích”, sau đó nhanh chóng bịt mắt cô lại, rồi thắt nút.

“Đi theo anh.” Anh lúc này mới yên tâm, đẩy cửa ra, nắm tay cô mà đi vào.

Mạnh Lan Đình đành phải đi theo anh chậm rãi vào phòng, đi được chục bước thì ngừng lại.

“Anh bảo em mở mắt thì em mở nhé.” Giọng anh lại vang lên bên tai, ôn nhu vô cùng, sau đó anh cởi cà vạt cho cô.

“Em mở mắt đi.”

Mạnh Lan Đình chậm rãi mở to mắt. Phòng ngủ không bật đèn, thay vào đó cả căn phòng được chiếu sáng bởi một cái giá cắm nến tinh xảo. Dưới ánh nến mờ ảo, Mạnh Lan Đình nhìn thấy trên giường có cánh hoa hồng xếp thành một hình trái tim.

Ở giữa hình trái tim có thả một bó hoa tươi. Cô mở to hai mắt, bị một màn trước mắt làm cho không kịp phản ứng, chần chờ một lúc rồi chậm rãi nhìn về phía Phùng Khác Chi đang đứng bên cạnh tủm tỉm cười.

“Hôm nay……, là ngày mấy?” Cô nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ, nhưng nhất thời không nhớ nổi ngày này là ngày gì.

Phùng Khác Chi cầm hoa tươi lên, đưa tới trước mặt cô, nhìn chăm chú vào mắt cô rồi thấp giọng nói: “Lan Đình, em quên rồi sao, ngày này 10 năm trước…”

Từ từ! Cô nhìn đóa hoa hồng kiều diễm trước mặt, đột nhiên nhớ đến kỹ ức khi xưa.

Cô nhớ ra rồi! Ngày này 10 năm trước, trong những năm tháng chiến hỏa bay tán loạn, anh đã cầu hôn cô. Thời gian qua lâu như vậy, búng tay một cái cứ thế vụt qua, mà trong khoảng thời gian này, có quá nhiều việc đã xảy ra, người đến người đi cũng nhiều.

Nhưng hiện tại nhớ tới thì cái đêm cô nhận được lời cầu hôn của anh trong căn hầm trú ẩn đơn sơ trên sườn núi vẫn mới như ngày hôm qua.

Tầm mắt cô lại xẹt qua trái tim bằng cánh hoa hồng dưới ánh nến lay động ở một bên, chậm rãi ngước mắt, nhìn khuôn mặt thâm tình đang chăm chú nhìn mình của người trước mặt, hốc mắt chậm rãi ươn ướt. Cô vừa cười, vừa gật đầu: “Em biết! Em biết! Là ngày kỷ niệm 10 năm anh cầu hôn em!”

Phùng Khác Chi cười, giơ tay lau nươc mắt cho cô, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô nói: “Thực ngoan, cũng không quên. Anh có thưởng cho em.”

Giọng anh giống như đàn cello, vừa trầm thấp chấn động lại hoa lệ. Tim Mạnh Lan Đình như nở hoa, vì anh mà nở rộ.

Anh hôn cô, ngay sau đó buông cô ra, dưới ánh mắt cô anh đi đến bên máy quay đĩa, đem một cái đĩa lấy xuống rồi lắp vào. Đĩa nhạc xoay tròn, trong tiếng sàn sạt nhỏ, dần truyền đến tiếng nữ ca sĩ thầm thì, khàn khàn hát lời hát đầy nhịp điệu.

Vẫn là Ella Fitzgerald. Lúc này cô ấy lại hát bài Love and Kisses.

“Phùng thái thái, tôi có vinh hạnh được mời cô một điệu nhảy không?” Trong tiếng hát, Phùng Khác Chi về đến trước mặt Mạnh Lan Đình, vươn tay với cô. Anh nhìn chăm chú vào cô, trong mắt có ánh sáng, tươi cười trên khuôn mặt thật mê người. Mạnh Lan Đình cảm thấy mình sắp say rồi.

Cô vươn tay về phía anh, đem cả người mình đều giao cho người đàn ông cực kỳ giỏi khiêu vũ này. Hai tay anh chậm rãi vòng quanh eo cô. Mặt Mạnh Lan Đình dán lên ngực anh, nhắm mắt. Bọn họ cũng không nói gì, chỉ cảm nhận hô hấp và tiếng tim đập của nhau cùng lời bài hát Love and Kisses.

Giống như rơi vào mộng cảnh, trong lúc hoảng hốt, Mạnh Lan Đình bỗng nhiên nhớ tới một năm kia bọn họ quyết định ra khơi, bắt đầu lại lần nữa.

Đó là một đoạn thời gian mơ màng mà do dự. Anh nói ngày đó còn thiếu niên, anh không màng tất cả trộm ghi danh vào trường quân đội là để xua đuổi kẻ xâm lược. Nếu một ngày kia, giặc ngoại xâm lại lần nữa xâm lấn, mặc dù tới lúc đó anh chỉ còn một chân cũng sẽ không chút do dự trở lại chiến trường.

Chỉ cần anh còn có đôi tay có thể cầm súng. Nhưng hôm nay mọi thứ đã không phải những gì anh mong muốn. Anh nói với cô, những năm tháng thiếu niên đó anh không thể phản bội. Anh cũng nói với cô tương lai có một ngày anh già, cháu trai cháu gái chưa chắc đã cần anh giúp. Nhưng để phòng vạn nhất, anh vẫn muốn vì chúng làm chút việc, vì bọn chúng lập một cái quỹ.

Cứ như vậy, 5 năm trước bọn họ rời tổ quốc, ra khơi đến nơi này. Anh nói, anh vĩnh viễn cũng sẽ không sửa quốc tịch.

Anh là người Trung Quốc.

Cuối cùng anh nói, anh hy vọng cô quyết định và được cô ủng hộ.

Sao cô có thể không ủng hộ quyết định của anh chứ? Chồng cô, cái người tên Phùng Khác Chi này sinh ra đã là một con diều hâu, đã định sẽ không dừng cánh.

Anh phải là người nổi bật. Đây chính là lời thề khi cô nhận lời cầu hôn của anh 10 năm trước.

“Lan Đình, em có thấy anh được chọn làm người đàn ông có mị lực nhất trên tạp chí phụ nữ không?” Bỗng nhiên, bên tai cô truyền đến tiếng anh nói.

Mạnh Lan Đình tức khắc nhớ tới lúc chạng vạng anh vừa trở về đã đưa cô cuốn tạp chí. Cảm giác lãng mạn lập tức bị đánh gãy. Cô cực lực nhịn cười, à một tiếng.

“Tạp chí có nói mặt anh có hình dáng của đàn ông phương Tây, lại có sự tuấn tú nội liễm của đàn ông phương Đông. Em thấy sao?” Giọng anh có chút dương dương tự đắc.

“Phùng Khác Chi, anh không biết hả? Chủ biên tờ tạp chí đó em có quen, năm ngoái cô ấy đến trường em, tiền của cô đều đầu tư vào quỹ của anh. Cho nên……” Cô hơi hơi khụ một chút, “Em cảm thấy, anh tốt nhất cũng không nên tin tưởng đánh giá này……”

Phùng Khác Chi lập tức dừng bước.

“Còn nữa, cái bài phỏng vấn trên báo thương mại kia là sao? Cái gì nhất kiến chung tình! Nhiệt liệt theo đuổi! Em chỉ nhớ vừa gặp là anh đã nhéo đầu cắt tóc của em! Anh thành thật khai mau, cái người lúc ấy nhất kiến chung tình, nhiệt liệt theo đuổi rốt cuộc là ai?”

Phùng Khác Chi không thèm nhảy nữa, anh cũng buông tay đang ôm eo cô. Mạnh Lan Đình ngước mắt, thấy anh thở phì phì mà nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt rất không vui.

“Anh giận hả?” Mạnh Lan Đình vươn tay, sờ sờ mặt anh.

Anh quay đầu đi, né tránh tay cô.

“Ngoan, đừng tức giận nữa.” Mạnh Lan Đình dán tới trong ngực anh, nâng cánh tay ôm cổ anh, kéo đầu anh về phía mình. Cô hôn lên cằm anh nói, “Em nói giỡn với anh thôi. Em nói cho anh một bí mật…… Lần đầu tiên lúc nhìn thấy anh ở Thượng Hải, em đến giờ vẫn nhớ như in tình cảnh lúc đó. Anh ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn em, lúc vừa nhìn thấy anh thì em đã nghĩ, anh là thiếu niên lang nhà ai, sao lại đẹp như thế……”

“Nói khoác!” Lúc này anh rốt cuộc mới quay mặt về hừ một tiếng.

“Là thật. Nếu không phải kế tiếp anh hư như vậy, còn cắt tóc em thì nói không chừng khi đó em sẽ yêu anh ngay……” Cô ghé môi đến bên tai anh, tiếp tục mềm giọng mà dỗ.

Phùng Khác Chi rốt cuộc chuyển từ giận sang vui, sờ sờ mặt mình sau đó ôm cô lên giường. Sau một nụ hôn nồng nhiệt, Mạnh Lan Đình nghe được anh nói bên tai mình: “Lan Đình, anh cũng nói cho em chuyện này. Tờ hôn thư năm đó anh chẳng những xé còn giẫm một cái. Aizzz, trước kia anh thật là hỗn đản.”

“Em đã sớm đoán được. Anh còn cái gì gạt em, mau nói đi.”

Anh sửng sốt, suy nghĩ xong thì nói, “Em còn nhớ trước kia cha tìm không thấy ảnh chụp hồi nhỏ của em không? Là anh trộm đi đó.”

Mạnh Lan Đình nhịn cười, ừ một tiếng: “Anh có phải trộm hôn hôn ảnh hồi nhỏ của em không?”

Anh lại sửng sốt: “Sao em biết?”

“Có chuyện gì mà anh có thể giấu em chứ?”

Phùng Khác Chi trố mắt một lát, bỗng nhiên cắn răng một cái, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói một câu.

“Cái này, em không đoán được đúng không?” Anh có chút đắc ý.

Mạnh Lan Đình ghé vào gối cười đến cả người cuộn lại, hai vai đều run lên. Anh hồ nghi mà nhìn chằm chằm cô: “Em cười cái gì? Đừng nói là em cũng biết nhé? Em nghe ai nói?” Sắc mặt anh bỗng nhiên biến đổi.

Mạnh Lan Đình chỉ lo cười, làm gì còn nói được lời nào.

Sắc mặt Phùng Khác Chi càng ngày càng khó coi, đột nhiên nhào tới cọ cô: “Mau nói!”

Mạnh Lan Đình cười đến bụng đều đau, liên tục xin tha, cuối cùng ngừng lại. Cô thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm thì mới cắn cắn môi, rốt cuộc thấp thấp mà nói: “Em tự mình nghĩ ra, lúc ấy anh nhanh như vậy…… Em giống như bị muỗi cắn một phát đã xong rồi……” Cô nhịn không được lại che lại mặt ha ha mà nở nụ cười.

Sắc mặt Phùng Khác Chi càng thêm khó coi, nhìn chằm chằm cô một lát sau đó hung tợn mà đè cô ở dưới thân, “Chờ đó! Ai bảo em kêu anh nói hươu nói vượn……”

Tiếng cười, tiếng uy hϊếp, tiếng xin tha hợp với giai điệu khàn khàn duyên dáng của người hát bài “Love and Kisses”, một đêm tươi đẹp mới vừa bắt đầu.

Bọn họ sẽ hạnh phúc, thẳng đến đầu tóc hoa râm, thiên hoang địa lão.

HOÀN