Chương 8

Từ ngày đầu tiên mẹ qua đời Mạnh Lan Đình giống như mất đi chỗ dựa, luôn thấy phía trước mờ mịt.

Em trai sống chết chưa biết càng khiến nỗi lòng cô thêm nặng nề. Chỗ này của Hề Tùng Chu yên tĩnh, ban ngày ít người qua lại, hoàn cảnh cực kỳ thoải mái nhưng Mạnh Lan Đình vẫn không thể an tâm.

Gần đến cuối năm nên mấy ngày nay mỗi nhà hẳn đang náo nhiệt vô cùng dù nhà giàu hay nghèo. Có điều những thứ này đã chẳng liên quan gì đến cô.

Ngày thứ ba đến nơi này là cách cuối năm chỉ còn hai ngày. Buổi sáng 9 giờ, Hề Tùng Chu tới nói lời từ biệt với cô, nói mình phải đi Nam Kinh.

“Rất là xin lỗi, chỉ có thể để cô một người ở lại đây. Gân đây mẹ tôi nhiễm bệnh nhẹ, tôi cần phải trở về thăm. Qua năm mới tôi sẽ trở về. Lúc tôi không ở đây, Mạnh tiểu thư có yêu cầu gì hoặc có gì không tiện thì cứ việc gọi điện thoại liên hệ.”

Hề Tùng Chu lấy ra một cái danh thϊếp đưa cho Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình đưa hai tay đón lấy.

“Vốn là tôi quấy rầy Hề tiên sinh, làm gì có lý để anh phải xin lỗi chứ. Anh mau trở về đi, chỗ này tôi không thiếu gì hết.”

Hề Tùng Chu cũng dặn dò dì Hồ chăm sóc Mạnh Lan Đình cho tốt. Ánh mắt anh dừng lại trên mái tóc ngắn mới sửa lại của cô, mỉm cười gật đầu rời đi. Không nghĩ tới khoảng một giờ sau, lúc tầm 10 giờ hơn Mạnh Lan Đình lại nhận được một cuộc điện thoại gọi đến, là của Hề Tùng Chu.

“Mạnh tiểu thư, có một chút việc phiền cô. Tôi muốn xác nhận với cô là lệnh tôn từ trước có quen biết Phùng lão không?”

Ước chừng anh ta sợ Mạnh Lan Đình không biết “Phùng lão” là ai nên vội báo cả tên. Lòng Mạnh Lan Đình hơi hơi nhảy dựng: “Đúng vậy. Làm sao thế?”

Giọng anh ta lập tức trở nên nhẹ nhàng, cười nói: “Như vậy thì tốt rồi. Là thế này, vừa rồi tôi đang muốn đi đến nhà ga thì Phùng gia Bát tiểu thư tới tìm, nói Phùng lão biết cô đã đến Thượng Hải nên vô cùng vui vẻ, muốn đón cô đi Nam Kinh ăn tết. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ đưa Bát tiểu thư tới đó.”

Mạnh Lan Đình chần chờ một chút rồi nói: “Được. Phiền anh rồi.”

Gác điện thoại xong, Mạnh Lan Đình ngây người một lát. Mình tới Thượng Hải chưa được vài ngày, cũng không báo cho ai biết mục đích mình tới Thượng Hải cũng như quan hệ với Phùng gia, bao gồm cả Hề Tùng Chu. Sao người của Phùng gia lại biết nhanh thế được?

Tuy ngày đầu tiên tới cô có gặp con trai nhà họ Phùng nhưng cô tin chắc anh ta không thể biết thân phận của cô.

Cô cảm thấy có điểm đáng ngờ ở đây nhưng rất nhanh đã bỏ qua điểm nghi ngờ đó. Không cần biết làm thế nào mà Phùng gia lại biết cô tới Thượng Hải, mục đích của cô vốn cũng là tới tìm bọn họ nhờ vả.

Bởi vì đứa con trai kia của nhà Phùng gia nên cô mới có chút do dự. Có điều hiện tại có lẽ trời cao giúp cô nên để người nhà họ Phùng tự mình đến tìm cô.

Cô quyết định nhân dịp này thì đi gặp họ một lần. Mặc kệ cuối cùng có thể đạt được nguyện vọng hay không thì cũng phải đi thử một chuyến.

10 giờ rưỡi, Mạnh Lan Đình đứng ở hiên trước cửa gặp được Phùng gia Bát tiểu thư vừa bước từ trên xe xuống. Bát tiểu thư môi đỏ tóc quăn, mặc quần áo khoác tây trang màu tím, trên cánh tay đeo một cái túi da của Chanel tinh xảo, chân đi giày cao gót. Trang phục của vị tiểu thư này thoạt nhìn hiện đại, giỏi giang lại không mất đi nữ tính. Hành động của cô ấy cũng cực kỳ lanh lẹ, không có bất kỳ cái gì gọi là hùng hổ dọa người. Sau khi gặp mặt, cô ấy nhanh chóng đánh giá Mạnh Lan Đình, sau đó cười đi lên thân thiết mà cầm tay cô.

“Chị là con gái thứ tám của Phùng gia, gọi là Lệnh Mỹ. Em cứ gọi chị Tám là được. Bây giờ tìm được em thì chị cũng có thể báo cáo kết quả với cha.”

Cô cười nói với Hề Tùng Chu: “Cháu có thể nhanh chóng tìm ra tiểu thư Mạnh gia đều nhờ Hề biểu thúc cả, cháu đúng là tâm phục khẩu phục biểu thúc.”

Cha của Hề Tùng Chu từng làm ở ngân hàng trung ương, hai nhà Phùng Hề cũng rất quen thuộc, hai người lại cùng tuổi nên nói chuyện cũng tự tiện tùy ý.

Hề Tùng Chu cười mà không nói.

“Chị Tám, em là Lan Đình. Để chị phải đến tìm em thật là thất lễ.” Mạnh Lan Đình mỉm cười nói.

“Chị nhớ rõ em còn một cái tên khác phải không?” Phùng Lệnh Mỹ nỗ lực nhớ lại.

“Đúng vậy, là Nhược Thủy. Em trai của em gọi là Nhược Du. Sau đó có thời gian cha em cực kỳ si mê thơ của Lan Đình nên mới sửa tên của em thành Lan Đình.” Mạnh Lan Đình giải thích.

“Thượng thiện nhược thủy, chất chân nhược du”, đây là câu thơ mà cha dùng để đặt tên cho hai chị em cô.

Phùng Lệnh Mỹ gật đầu: “Mạnh thúc phụ kiến thức thâm sâu, nối liền Trung Quốc và Phương Tây, thật khiến người ta khâm phục.”

Mạnh Lan Đình tự nhiên khiêm tốn một phen. Hàn huyên qua lại một lúc Phùng Lệnh Mỹ mới cười nói: “Lan Đình, không biết em tới thì thôi nhưng hiện giờ đã biết thì bất kể thế nào chúng ta cũng không thể để em một người ở chỗ này. Cha chị nghe nói em đã đến Thượng Hải thì muốn chị tìm được em. Nếu không có việc gì khác thì em đi Nam Kinh ăn tết nhé?”

Nói xong cô nhìn Mạnh Lan Đình. Hề Tùng Chu cũng nhìn cô.

“Vốn là em nên chủ động đi thăm Phùng bá phụ nhưng em sợ bây giờ là cuối năm sẽ quấy rầy bá phụ nên định sang năm mới sẽ đi. Nhận được lời mời của bá phụ, còn được chị Tám tự mình tới đón khiến em vô cùng hổ thẹn. Em lúc nào cũng sẵn sàng.”

“Thế thì tốt quá! Cha vội vã muốn gặp em. Vốn chị đã tính hôm nay sẽ cùng em về Nam Kinh nhưng công ty lại có việc, nhất thời không phân thân được. Vừa lúc Hề biểu thúc phải về Nam Kinh, chị muốn nhờ anh ấy giúp chị đưa em về cùng luôn.”

“Lan Đình, em có trách chị Tám chậm trễ không?”

Mạnh Lan Đình thấy cô cười hắc hắc mà nhìn mình thì vội vàng lắc đầu sau đó nhìn Hề Tùng Chu.

“Mạnh tiểu thư đã nói không có việc gì thì tôi cũng nguyện ý.”

Mạnh Lan Đình đành phải nói lời cảm tạ: “Lại phải phiền tiên sinh rồi.”

Hề Tùng Chu có vẻ rất vui sướиɠ nói: “Tôi cũng tiện đường thôi, đâu có phiền toái gì.”

Phùng Lệnh Mỹ ở một bên cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Có thể thuận lợi tìm được con gái Mạnh gia như vậy đúng là may mắn.

Đâu tiên cô thông qua chỗ quê nhà của Mạnh gia mới biết con gái Mạnh gia tới Thượng Hải để tìm giáo sư Chu Thiện Nguyên của đại học Chi Hoa. Sau đó cô thuận lợi tìm được Hề Tùng Chu. Không nghĩ tới vừa hỏi thì lại khéo như thế. Giáo sư Chu không có ở đây nên nhờ Hề Tùng Chu tiếp đãi Mạnh Lan Đình. Vì thế mọi việc cứ thế suôn sẻ để cô gặp được người.

Mà sở dĩ cô nhờ Hề Tùng Chu thay mình đưa Mạnh Lan Đình về Nam Kinh cũng là nghĩ đến thái độ trước đó của em trai. Cô không dám để anh biết, nên cũng không tiện đi cùng đường.

Hiện tại mọi thứ đều đã an bài thỏa đáng, Phùng Lệnh Mỹ lại hàn huyên vài câu với Mạnh Lan Đình sau đó tiễn hai người ra ga. Sau khi chào tạm biệt cô lập tức trở về gọi điện báo cáo cho Phùng Lệnh Nghi.

“Chị cả, em tìm được người rồi, cũng đã an bài xong. Tùng Chu sẽ giúp em đưa cô ấy về Nam Kinh trước.”

“Con gái Mạnh gia thế nào?” Phùng Lệnh Nghi ở bên kia hỏi.

“Là nhân tài, chị tự nhìn sẽ biết ngay. Em sẽ đưa Tiểu Cửu về muộn hơn chút.”

……

Từ Thượng Hải đến Nam Kinh phải đi mất gần mười tiếng nhưng chuyến đi này và chuyến xe lửa lần trước của Mạnh Lan Đình khác nhau một trời một vực.

Đây là cửa ải cuối năm, Nam Kinh lại là thủ đô nên lúc xe lửa đi qua Hỗ Ninh có rất nhiều người lên. Đại quan và quý nhân cũng không ít. Lúc Hề Tùng Chu mua thêm vé tuy không được khoang riêng nhưng ghế hạng nhất cũng rất rộng rãi xa hoa. Trà, cơm, cà phê đều có đủ, hai người lại được ngồi cùng toa.

Sau khi lăn bánh, Hề Tùng Chu giới thiệu cho Mạnh Lan Đình quang cảnh ven đường và phong cảnh ở Nam Kinh. Anh lại lấy từ túi cá nhân ra một cuốn sách cũ hỏi: “Mạnh tiểu thư, dịch giả của quyển sách này có phải lệnh tôn không?”

Mạnh Lan Đình nhìn thoáng qua thì phát hiện đúng là một quyển toán vi phân, tích phân mà cha cô đã dịch trước khi qua đời. Lúc ấy trong nhà đã không còn điều kiện đưa đi in nên cuối cùng vẫn là giáo sư Chu tự chủ mang khắc thành sách để làm kỷ niệm. Lúc ấy chẳng qua chỉ khắc mấy trăm quyển, bởi vì hoàn cảnh trong nước nên mọi người trọng văn, bỏ toán, những người đi sâu nghiên cứu càng ít, thế nên sau khi phát sách xong thì sự việc cũng chìm xuống.

Trong nhà Mạnh Lan Đình còn có quyển sách này, nhưng không nghĩ tới Hề Tùng Chu cũng có. Cô gật đầu, trong lòng thấy rất kinh ngạc.

Hề Tùng Chu cười nói: “Là thế này, học sinh theo học hệ toán của đại học Chi Hoa không nhiều, năm nay ghi danh cũng chỉ có năm người thôi. Học sinh thiếu nên giáo viên dạy học cũng ít. Giáo sư Chu đã lớn tuổi, lại thường đi công tác nên không thể chăm sóc nhiều. Lúc trước tôi học kinh tế nên cũng đã học qua toán. Có điều thành tích thì còn dễ nói chứ đến khi đứng trên bục giảng dạy sinh viên thì lại là chuyện khác. Sách về vi phân và tích phân của Phương Tây thì trong nước cũng nhiều nhưng bản dịch này của lệnh tôn vô cùng sâu sắc, lại có hơi chút cải biên, rất thích hợp để dùng cho sinh viên mới. Tôi muốn hỏi cô có thể để đại học Chi Hoa sử dụng bản dịch này không? Tiền bản quyền bao nhiêu cô cứ nói.”

Mạnh Lan Đình cầm lấy này cuốn sách có lẽ từ trước vẫn luôn nằm ở trong đống giấy lộn thư viện. Cô mở ra, nhìn lời nói đầu của dịch giả mà cô vẫn quen thuộc thì trong lòng trào ra thương cảm nhàn nhạt.

“Cha tôi suốt đời nghiên cứu toán học, yêu thích không thôi. Nếu ông biết hôm nay có thể góp vài phần cho việc dạy học thì dù ở trên trời chắc cũng vui mừng. Tôi đâu cần tiền bản quyền gì. Hề tiên sinh cứ việc lấy dùng. Tôi còn phải cảm tạ Hề tiên sinh vì đã cho cuốn sách này có cơ hội thấy ánh mặt trời.”

Hề Tùng Chu nhìn cô chăm chú rồi nói: “Được, vậy tôi sẽ dùng. Cảm ơn Mạnh tiểu thư tác thành.”

Mạnh Lan Đình cười với anh. Ngày mùa đông sau trưa, ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên khuôn mặt cô gái trẻ. Hàm răng cô trắng tinh như ngọc, đôi mắt như hai hồ nước, hàng mi dài rõ ràng từng sợi.

Hề Tùng Chu hơi hơi thất thần, mãi đến khi chú ý tới ánh mắt cô nhìn lại thì anh mới lấy lại tinh thần, tự cảm thấy quẫn bách. Anh hơi hấp tấp mà đứng lên, cười nói: “Lúc đi hơi vội nên chắc cô chưa ăn cơm, có đói bụng không? Cô cứ ngồi đây, tôi đến toa bán đồ ăn nhìn xem còn chỗ nào không.”

Mạnh Lan Đình nhìn theo bóng anh ra khỏi thùng xe rồi hơi hơi nghiêng đầu. Cô nhìn cảnh tượng không ngừng lui về phía sau ngoài cửa sổ mà suy ngẫm.

……

Vào lúc 9 giờ tối xe lửa đến Nam Kinh. Tài xế và vệ binh của Phùng gia đã sớm chờ ở đó, ngoài ra còn có một cô hầu gái.

Mạnh Lan Đình từ biệt Hề Tùng Chu, cũng cảm tạ anh một đường đã chăm sóc sau đó cô lên xe rời khỏi sân ga dưới ánh mắt dõi theo của đối phương.

Ô tô không có trực tiếp đi vào căn nhà đầu tiên ở Tử Kim Sơn Nam Lộc, mà đưa cô tới một ngôi biệt thự ở cuối đường. Ô tô xuyên qua cổng chính có vệ binh đứng gác, dừng lại ở một hoa viên cực lớn.

Ở chỗ này, Mạnh Lan Đình lần đầu tiên gặp được vị phu nhân nổi danh đồng thời là chị cả Phùng gia kia. Cô ấy hơn bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, dung mạo đoan trang, mặc một bộ sườn xám màu đen nhung tơ, không đeo trang sức nhưng phong độ bất phàm, quý khí bức người.

Có điều cô ấy có vẻ sợ lạnh, trong phòng đã rất ấm mà cô còn đội một cái mũi, trên vai cũng khoác một cái áo lông cừu.

“Phu nhân, Mạnh tiểu thư tới rồi.”

Vệ binh đưa Mạnh Lan Đình vào phòng khách rồi cúi chào đi ra.

Ngọn đèn ở đại sảnh sáng đến huy hoàng, ở góc có mấy người hầu gái mặc quần áo chỉnh tề, thần sắc nghiêm túc đứng đó đánh giá Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình biết vị phu nhân ngồi ở ghế dựa kia cũng đang nhìn mình nên ổn định tinh thần, tiến lên vài bước sau đó hơi hơi khom người hành lễ, mỉm cười nói: “Phu nhân, em là Mạnh Lan Đình, rất vinh hạnh được gặp ngài.”

Đối phương lúc này tươi cười, gật gật đầu ý bảo cô đến bên cạnh mình ngồi xuống. Đầu tiên cô hỏi thăm Mạnh Lan Đình đi đường có vấn đề gì không, sau lại hỏi mấy ngày hôm trước cô ở chỗ nào tại Thượng Hải.

Ngữ điệu của vị phu nhân này không nhanh không chậm, giọng nói trầm thấp, từng chữ rõ ràng.

Mạnh Lan Đình cũng hỏi gì nói đấy.

“Nhớ rõ lúc trước cha chúng ta có kết gian, mà chị khi ấy cũng đã kết hôn. Tuy không có duyên gặp được thúc phụ nhưng chị có nghe cha chị nhắc đến cha em nhiều lần. Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi……”

Cô giống như có chút cảm khái, còn Mạnh Lan Đình thì trầm mặc.

“Nghe nói em trai của em đã đi du học nước ngoài. Lúc trước mẹ em còn thì trong nhà cũng chỉ có hai mẹ con, chắc cũng không dễ. Là chị sơ sẩy, không chăm sóc mọi người. Sao em không cho người đánh cái tin đến cho chúng ta chứ?”

Cô ôn nhu hỏi, sau đó lại nhìn mặt Mạnh Lan Đình.

“Gia đạo tuy rằng sa sút, nhưng ngày qua vẫn an ổn. Trên vai phu nhân gánh quốc gia, bận rộn vô cùng. Lan Đình không có việc gì thì không dám quấy nhiễu.”

Phùng Lệnh Nghi cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô: “Mấy năm vừa rồi hai mẹ con em sống thế nào?”

“Em tốt nghiệp trung học xong thì đến trường nữ sinh của huyện thành dạy học, ngoài ra trong nhà cũng còn vài mẫu đất cằn, qua ngày cũng không có vấn đề gì.”

“Em dạy môn gì?” Phùng Lệnh Nghi có vẻ rất hứng thú.

“Toán học, khoa học, quốc văn, tiếng Anh, tranh vẽ, thư pháp, ngoài thể thao thì cái gì em cũng từng dạy rồi.”

Mạnh Lan Đình mỉm cười: “Chỗ quê nhà cũng nhỏ, nữ sinh cũng không có mấy người, một khi thiếu giáo viên thì hiệu trưởng sẽ để em dạy thay. Cũng may sách giáo khoa không khó nên em miễn cưỡng cũng có thể làm được, nếu không thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ rồi.”

Phùng Lệnh Nghi lại cười, sau đó cô gật đầu, chăm chú nhìn Mạnh Lan Đình một lát mới nói: “Em có mệt không? Ngồi xe lửa từ Thượng Hải tới đây cũng xa, bây giờ cũng không còn sớm nữa nên đáng lý phải để em nghỉ ngơi nhưng cha biết hôm nay em tới nên sợ là vẫn đang chờ……”

“Em không mệt. Em cũng muốn sớm gặp bá phụ để chào hỏi.” Mạnh Lan Đình lập tức đứng lên còn Phùng Lệnh Nghi thì hơi hơi gật đầu, sau đó quay đầu dặn người làm để chuẩn bị ra cửa.

Phùng Lệnh Nghi và Mạnh Lan Đình ngồi chung một xe. Nửa giờ sau ô tô dừng trước biệt thự Nam Lộc. Cô đưa Mạnh Lan Đình thư phòng ở lầu hai.

Lão Phùng tính tình nóng nảy, già rồi vẫn không thay đổi. Ông đợi nửa ngày nhưng vẫn chưa thấy mệt, rốt cuộc nhìn thấy con gái của cố nhân thì giống như thấy cố nhân, tâm tình kích động không thôi.

Cảm giác gặp Phùng Lệnh Nghi và bây giờ gặp vị trưởng giả trước mặt này đối với Mạnh Lan Đình rất khác biệt. Cô cảm thấy thả lỏng và thoải mái hơn khi gặp vị trưởng bối này. Sau khi nói chuyện một hồi thì đồng hồ báo giờ, tiếng chuông lanh lảnh.

Lão Phùng nghe thấy thì vội đập một phát lên bàn, nói: “Xem ta kìa, chỉ lo vui mừng nên quên mất cháu đã ngồi xe lửa cả ngày. Con nít con nôi chắc đã sớm mệt mỏi rồi phải không?”

Ông dặn con gái mình: “Lệnh Nghi, mang Lan Đình đi nghỉ ngơi đi. Để con bé ở lại đây, phòng đã chuẩn bị xong rồi.” Ông cứ thế nói một lèo.

Mạnh Lan Đình đứng lên nói: “Bá phụ, phu nhân, cháu không mệt. Hôm nay cháu tay không mà đến gặp hai vị cháu thấy rất ngại cũng thấy may mắn. Thật không dám giấu diếm, lần này cháu đến là có một việc vẫn lo lắng. Trừ việc tới thăm bá phụ cùng phu nhân thì có một chuyện khác cháu muốn nhờ bá phụ và phu nhân tương trợ.”

Lão Phùng sửng sốt, sau đó giống ông như hiểu ra cái gì, khuôn mặt lập tức cười như nở hoa, miệng hối thúc: “Mau nói, mau nói!”

Phùng Lệnh Nghi nhìn cha vui vẻ, lại nhìn con gái Mạnh gia trước mặt thì có điều suy nghĩ, nhưng cũng không mở miệng.

Lúc này Mạnh Lan Đình lập tức nói mục đích mình đến đây cho hai người. Cô vừa nói xong thì thấy cha con Phùng gia ở đối diện liếc mắt nhìn nhau, vì vậy cô nói thêm: “Biển người mênh mang, chỉ dựa vào một mình cháu mà muốn tìm nơi em trai mình đang ở là không có hy vọng. Cháu thật sự là không có biện pháp khác nên mới mặt dày tìm tới đây. Khẩn cầu bá phụ cùng phu nhân có thể ra tay trợ giúp. Mặc kệ cuối cùng kết quả như thế nào cháu cũng đều cảm kích vạn phần.”

Lão Phùng giống như mới phục hồi tinh thần, lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề! Cháu nên sớm đến tìm bá phụ! Từ bây giờ việc này chính là việc của ta. Cháu cứ an tâm ở lại, ngày mai ta sẽ cho người đi hỏi thăm.”

Mạnh Lan Đình vô cùng cảm kích. Cô khom lưng thật sâu mà cảm ơn lần nữa.

Lão Phùng than thở: “Đứa nhỏ ngoan, không cần khách khí như vậy. Phùng Mạnh hai nhà là quan hệ gì chứ? Mấy năm nay, nếu không phải ta sơ sẩy thì các cháu cũng không phải trải qua khó khăn đến thế……”

Biểu tình tự trách của ông đúng là không phải giả. Phùng Lệnh Nghi nhìn Mạnh Lan Đình, cười nói với cha mình hai câu, sau đó tự mình đưa Mạnh Lan Đình tới phòng đã chuẩn bị cho cô lại dặn dò cô an tâm nghỉ ngơi rồi mới trở lại thư phòng.

Đêm đã khuya, lão Phùng lại vẫn chưa thấy mệt mà chỉ thấy hưng phấn không thôi. Ông nói chút chuyện quá khứ với con gái, cảm khái thời gian trôi quá nhanh.

Nhớ năm đó, mình liếc mắt một cái đã nhìn trúng con gái của Mạnh gia, thế mà giờ đứa nhỏ năm nào đã lớn lên cao vυ"t.

“Cha, qua năm sau Tiểu Cửu lại lớn hơn một tuổi rồi. Tuy nói bọn trẻ bây giờ không như trước, kể cả muộn mấy năm nữa thì chúng ta cũng không cần sốt ruột. Nhưng tình huống nhà chúng ta đặc thù, Tiểu Cửu tuổi này cũng có thể kết hôn rồi. Từ sau khi nó về nước, con đã xem xét mấy hộ có ý tứ, bọn họ gia đình tốt, con gái cũng không tồi, lại đều là người quen của Tiểu Cửu.”

Phùng Lệnh Nghi lắc lắc đầu: “Nhưng mà con vừa mở miệng thì Tiểu Cửu đã nhảy lên.”

“Cái tính ngoan cố kia của nó cha cũng biết đấy, nếu nó không đồng ý thì căn bản không áp được. Huống chi tự con cảm thấy mấy vị tiểu thư kia vẫn còn kém một chút. Lúc ấy con cũng nhớ tới cha thời trẻ có cùng Mạnh gia đề hôn ước nhưng vì nhiều năm đã qua, thời đại cũng bất đồng nên con sợ Mạnh gia cũng đã sớm không để trong lòng. Nói không chừng con gái nhà họ cũng đã gả cho người khác. Hơn nữa khi đó thân thể con lại có chút vấn đề. Lúc ấy con nghĩ lúc nào đó cho người tới thăm dò để coi như không có gì lấn cấn. Cứ thế kéo dài cho đến tận giờ, thật khéo là Lan Đình lại tự mình tìm tới……”

Cô dừng một chút.

“Con gái Mạnh gia đúng là không tồi. Mạnh gia hiện giờ tuy gia đạo sa sút, nhưng môn đình vẫn thanh cao. Từ trước hai nhà đã có mối quan hệ sâu xa rồi thì con nghĩ cũng có thể thử một lần?”

“Ta rất vừa lòng đứa nhỏ này của Mạnh gia, nhưng vẫn còn chút băn khoăn.”

Lão Phùng thở dài một hơi: “Cô gái tốt thế mà gả cho thằng con không nên thân kia thì có phải đạp hư người ta không? Ta sợ có lỗi với lão Mạnh, về sau không mặt mũi đi gặp ông ấy!”

Phùng Lệnh Nghi hơi hơi mỉm cười: “Cha, ngài quá lo rồi. Lan Đình hiện tại không nơi nương tựa, nếu mang theo hôn thư tới hẳn là đã nguyện ý nhận cửa thân thích này. Chỉ là con gái da mặt mỏng, tự mình không tiện mở miệng thôi. Con đang lo lắng Tiểu Cửu, sợ nó không chịu gật đầu.”

“Nó dám?” Lão Phùng trừng mắt.

“Cha đừng vội.” Phùng Lệnh Nghi trầm ngâm.

“Nếu không thì thế này đi, chúng ta không đề cập tới hôn sự vội. Tiểu Bát đã nói nó và Tiểu Cửu sẽ sớm trở về. Chúng ta sắp xếp một bữa cơm nhà, lại nói có con gái của cố nhân tới, để hai đứa gặp mặt, chờ gặp rồi thì lại xem ý của Tiểu Cửu sau.”

“Nếu tiểu Cửu đồng ý thì tất nhiên là tốt nhất. Nếu nó chướng mắt thì cũng không có biện pháp. Chúng ta cũng không thể để Mạnh tiểu thư chờ đợi, nhân cơ hội này kết thúc chuyện xưa. Như vậy cũng không đến mức làm Mạnh tiểu thư quá mức khổ sở. Cha thấy thế nào?”

“Được, được.” Lão Phùng gật đầu.

“Lan Đình còn không chê nó, mà cái thằng trứng thối này lại dám chướng mắt con bé hả? Nếu thế thì ta sẽ đánh chết nó ngay cho xong việc, đỡ phải để nó đi gây họa khắp nơi!”

Lão Phùng giống như đã dự kiến được cái bộ dáng lắc đầu nói không của con trai ngày mai nên càng nghĩ càng giận. Ông thuận tay vung cái cái gậy chống mà hung hăng gõ lên mặt bàn quát.