Chương 31

Mạnh Lan Đình cảm thấy người cũng thoải mái hơn nên nếu vẫn tiếp tục giả bộ ngủ thì không được lễ phép cho lắm vì thế cô rời giường mặc quần áo, đi ra phòng khách.

Hề Tùng Chu đang nghe Chu thái thái nói về việc đêm qua. Thần sắc anh ngưng trọng, lúc nhìn thấy Mạnh Lan Đình đi ra thì anh vội đứng dậy đón cô.

Mạnh Lan Đình ngồi xuống một cái ghế đối diện anh. Chu thái thái quan sát sắc mặt cô rồi nói: “So với tối hôm qua thì tốt hơn chút rồi nhưng vẫn chưa tốt lắm. Còn phải nghỉ ngơi nhiều.” Bà lại chỉ vào một rổ trái cây tươi cùng một bó hoa nói: “Tùng Chu mới vừa về Thượng Hải, nghe nói cháu hôm nay xin nghỉ không đến trường học thì không yên tâm mà lập tức tới thăm cháu. Cậu ấy thật có tâm.”

“Cô thấy sao rồi? Nếu mệt thì cứ kệ tôi, trở về ngủ tiếp đi.” Hề Tùng Chu nhìn chăm chú vào khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của cô.

Mạnh Lan Đình mỉm cười: “Tôi đã khá hơn nhiều rồi, cảm ơn Hề tiên sinh cố ý tới thăm.”

Chu thái thái đi đến giúp cô choàng thêm cái áo khoác, thở dài nói: “Việc tối hôm qua tuy nói không có việc gì nhưng hiện tại nhớ tới ta vẫn thấy hãi hùng khϊếp vía. May mắn nhất là cháu nhận điện thoại và thông báo đúng lúc. Đây vẫn là công lao của cháu. Đám Trần Thanh Thanh thấy hôm nay cháu không đến trường thì giữa trưa có qua thăm. Thấy cháu còn ngủ nên bọn họ không quấy rầy nữa mà ngồi trong chốc lát là đi rồi.”

Trên mặt Chu thái thái vẫn lộ ra sợ hãi và vô cùng chán ghét: “Bọn họ nói chẳng những cảnh sát mà ngay cả người của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh cũng xuất hiện! Chỉ là một đám sinh viên thôi làm gì phải gọi đến cả đám Diêm La ăn thịt người không nhả xương kia chứ? Nếu không phải Lan Đình tối hôm qua cơ trí chu đáo, lá gan lại lớn, chịu đứng ra cứu nguy thì thật không biết kết quả sẽ ra sao. Ta chỉ nghĩ tới đã sợ, một đêm cũng chưa ngủ ngon.”

Chu thái thái ở bên tai nói mà Mạnh Lan Đình lại nghe đến có chút thất thần. Nỗi bất an trong lòng cô càng lúc càng lớn. Việc cô làm chỉ căn cứ vào lương tri của mình mà tận lực. Hiện tại mọi công lao đều gán cho cô lại không phù hợp với tình hình lúc đó khiến cô thật sự rất bất an.

Nhưng rốt cuộc đây cũng chỉ là chính mình nghi ngờ, không tiện nói trước mặt bọn họ nên cô tự nhiên cũng không nói nhiều, chỉ bổ sung: “Cháu chỉ là làm hết sức, mọi người không có việc gì là tốt rồi.”

“Bộ Tư Lệnh Hiến Binh tất nhiên là thanh danh không tốt, nhưng cũng không phai ai trời sinh cũng cùng hung cực ác. Tối hôm qua trở về có chuyện cháu vẫn chưa nói.” Mạnh Lan Đình suy nghĩ xong thì đem chuyện tối qua mình về gặp được Mã Lục tới chuyển lời kể cho mọi người.

Chu thái thái nghe xong thì có vẻ kinh ngạc á một tiếng.

Hề Tùng Chu gật đầu: “Lời này nói rất tốt, tôi hoàn toàn tán đồng. Chờ lần tới tôi sẽ giúp cô truyền lời cho họ, cô yên tâm đi.”

Mạnh Lan Đình cảm ơn anh. Hề Tùng Chu lắc đầu nói: “So với cô thì tôi đã làm cái gì chứ? Cô không cần cảm tạ. Nếu tôi biết sẽ có chuyện này thì đã không đi Nam Kinh.”

Chu thái thái lắc lắc đầu: “Thôi đừng nói chuyện này nữa. Lan Đình chắc đói bụng rồi, cháu ngồi với Tùng Chu nhé, ta đi nấu cho cháu chén mì.”

Chu thái thái đi vào phòng bếp, giáo sư Chu còn chưa trở về, trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Mạnh Lan Đình và Hề Tùng Chu.

Ánh sáng sau giờ ngọ chiếu từ cửa sổ có mành rèm màu xanh vào trong phòng, vô số hạt bụi di chuyển trong cột sáng đó. Phòng khách an tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ trên tường phát ra tiếng động.

Mạnh Lan Đình nhìn Hề Tùng Chu, lại bắt được ánh mắt anh đang nhìn mình. Không biết vì cái gì nhưng cô có một loại cảm giác sau khi trở về từ Nam Kinh cả người anh nhẹ nhàng không ít.

“Mạnh tiểu thư, nếu không ngại về sau tôi có thể gọi em là Lan Đình không? Cũng hy vọng em gọi thẳng tên tôi, không cần gọi tiên sinh nữa.” Anh bỗng nhiên nói. “Tôi nghĩ chúng ta bây giờ có thể coi là bạn bè rồi phải không?” Anh cười bồi thêm một câu này.

Mạnh Lan Đình ngẩn ra, ngay sau đó cũng cười: “Được.”

Hề Tùng Chu có vẻ rất vui. Anh nói chuyện với Mạnh Lan Đình trong chốc lát về việc dạy toán học rồi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó và cười nói: “Lan Đình, không biết giáo sư Chu có nói với em chưa. Năm nay trường Thanh Hoa đang tuyển chọn lên danh sách những người sẽ được đi du học Mỹ. Người tham dự không nhất thiết là trong trường Thanh Hoa, giáo sư Chu cũng có đề cử danh sách sang bên đó. Sau khi tham gia thi, những người có thành tích tốt sẽ nhận được học bổng đi du học Mỹ của một trường danh tiếng. Tuy rằng số người được chọn rất nhỏ nhưng tôi cảm thấy em có thể thử một lần. Lấy thiên phú toán học của em, nếu cứ lãng phí thời gian như vậy cũng không khác gì minh châu phủ bụi trần, thật sự quá mức đáng tiếc.”

Mạnh Lan Đình ngẩn ra. Mấy năm trước chính cô đã từ bỏ cơ hội được ra nước ngoài đọc sách. Tuy lúc ấy cô tự nguyện, cũng không có nửa điểm không cam lòng mà mục đích ban đầu đi thi chỉ là vì cô muốn lấy kinh nghiệm chứ không hẳn vì phải được nhưng trong thâm tâm cô vẫn có một loại tiếc nuối.

Đề nghị này của Hề Tùng Chu khiến cô có chút động tâm. Nhưng nghĩ đến hiện nay chưa có tin tức của em trai thì cô lập tức vứt bỏ ý niệm này.

“Chờ em trai của em có tin tức đã.”

Hề Tùng Chu gật gật đầu: “Tôi hiểu. Chỉ mong có thể sớm biết được tin tức của em trai em.”

Lúc này Chu thái thái bưng mỳ từ trong bếp ra và bảo Hề Tùng Chu cùng nhau ăn. Hề Tùng Chu từ chối rồi đứng dậy cáo từ. Anh nói mình phải đi về trước tìm bọn sinh viên nói chuyện.

Chu thái thái biết sự tình quan trọng nên cũng không mạnh mẽ giữ anh lại mà tự mình tiễn anh ra ngoài. Lúc trở về bà cười nói với Mạnh Lan Đình: “Lan Đình, ta thật sự vui cho Tùng Chu. Lúc trước bởi vì hai đứa còn không thân nên ta cũng không nói qua với cháu. Lúc cậu ấy xuất ngoại, trong nhà làm chủ đính hạ một mối hôn sự cho cậu ấy. Vốn sau khi cậu ấy về sẽ kết hôn ngay nhưng nhà gái bất hạnh qua đời trong lúc đó. Một năm trước cậu ấy trở về thì mẹ cậu ấy lại chọn cho cậu ấy một mối hôn sự khác. Tùng Chu không đồng ý, vẫn luôn giằng co với người nhà đến giờ. Lần này trở về cậu ấy rốt cuộc cũng được trong nhà đồng ý.”

“Cháu cũng biết, ở tuổi của cậu ấy thì người khác đã có con chạy đầy đất rồi. Mẹ cậu ấy thấy con mình không chịu kết hôn thì cũng khó tránh nôn nóng. Cũng may lúc này không biết cậu ấy nói thế nào với trong nhà mà mẹ cậu ấy cũng không thúc giục nữa. Thật sự là chuyện tốt.”

Mạnh Lan Đình nhớ tới vừa rồi Hề Tùng Chu cho mình cảm giác không giống trước đây, cùng với thái độ khác thường của anh khi đưa ra lời đề nghị đổi xưng hô thì trong lòng ẩn ẩn sinh ra một cảm giác thấu hiểu. Nhất thời cô cũng không biết nên nói tiếp cái gì, đành trầm mặc.

“Cháu đi nghỉ ngơi đi, để sớm khỏi bệnh. Thân thể là quan trọng nhất.” Chu thái thái thử thử độ ấm trên trán cô rồi từ ái mà thúc giục.

Mạnh Lan Đình gật đầu cảm kích Chu thái thái sau đó trở về phòng mình.

Lại nghỉ ngơi hai ngày nữa Mạnh Lan Đình đã khỏi bệnh và tiếp tục đến trường giảng dạy. Dù sao cô cũng còn trẻ nên thân thể cũng khỏe mạnh.

Có lẽ buổi tối hôm đó quá mức kinh hoàng, cũng có lẽ Hề Tùng Chu đã nói chuyện với họ nên đám sinh viên tạm dừng hoạt động. Mạnh Lan Đình mỗi ngày đều đi lại giữa Chu gia và trường, lại liên hệ tòa soạn để đăng báo quảng cáo và âm thầm chờ tin tức của Phùng gia.

Cứ như vậy, đảo mắt lại trôi qua hơn mười ngày. Tiến vào trung tuần tháng năm, ngày của cô lại chậm rãi khôi phục bình thường. Điều khác biệt duy nhất đó là cô bắt đầu tận lực tránh chạm mặt Hề Tùng Chu một cách đơn độc. Cô cũng nhận được lời mời từ Cố tiên sinh hẹn đi ăn cơm hoặc khiêu vũ nhưng cô đều từ chối, lấy lý do việc học bận rộn.

Chạng vạng hôm nay, Phùng Khác Chi từ Bộ Tư Lệnh trở về Phùng công quán. Đây cũng là lần đầu tiên anh về nhà sau đêm xuất quân đi bắt người đó.

Từ giờ đến đại hội quân sự chỉ còn hơn nửa tháng, anh rất là bận rộn. Kỳ thật bận rộn là chuyện tốt, có việc để làm thì anh không còn thời gian nghĩ đông nghĩ tây nữa.

Má Phùng nghe thấy tiếng xe anh tiến vào thì lập tức chạy như bay từ phòng khác ra. Từ xa thấy Phùng Khác Chi từ trong xe ra ngoài, còn chưa thấy rõ người thì bà đã bắt đầu oán giận: “Ai u tiểu thiếu gia của ta! Mới có mấy ngày mà cậu lại đen, lại gầy thành thế này rồi! Bọn họ bên kia rốt cuộc sai phái cậu làm gì, sao lại thành thế này? Các cô nãi nãi sao lại mặc kệ cái gì cũng không quản như vậy chứ……”

Phùng Khác Chi đem bao quần áo bẩn thuận tay ném cho má Phùng rồi bước nhanh vào trong nhà. Anh vào phòng khách thì thấy thấy Phùng Lệnh Mỹ ngồi ở chỗ kia nhưng anh không dừng bước mà đi qua mặt cô, miệng nói: “Chị Tám, hôm nay sao chị về sớm thế? Em không ăn cơm ở nhà, chỉ lấy chút quần áo rồi sẽ đi, em đang vội chết được!”

Phùng Lệnh Mỹ cũng là người bận rộn, giao tế lại nhiều nên ít khi có thể thấy cô ở nhà. Phùng Khác Chi đều đã đi qua, chân cũng đã dẫm một bước lên cầu thang thì bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái, chần chờ rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Phùng Lệnh Mỹ mang thần sắc ngưng trọng giống như có tâm sự. Cô nhăn nhăn mày, không nói.

Phùng Khác Chi quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Chuyện gì, chị nói đi!”

Phùng Lệnh Mỹ nhìn em trai liếc mắt một cái, nói: “Em trai của Mạnh tiểu thư…… Có tin tức rồi.”

Phùng Khác Chi sửng sốt, bộ dạng tươi cười lúc nãy tức khắc biến mất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Cậu ta ở đâu?”

Phùng Lệnh Mỹ thở dài: “Hôm nay cha gọi điện cho chị nói tra được tin tức của em trai Lan Đình rồi. Hai năm trước, cậu ta bỏ ngang việc học, ngày đầu tiên về Thượng Hải đã cùng mấy thanh niên cùng thuyền đi lên phương bắc, tham gia cuộc chiến trường thành, cậu ta……” Phùng Lệnh Mỹ dừng không nói nữa.

Ánh mắt Phùng Khác Chi bỗng nhiên trầm xuống: “Chết trận?”

“Lúc ấy chiến tranh, hy sinh rất nhiều người, hơn nữa không ít người tham chiến đều là tình nguyện, danh sách cũng không có. Sau chiến tranh rất nhiều thi thể liệt sĩ cũng không thể phân biệt hết, toàn bộ đều chôn chung……”

“Tin tức là xác thực sao?” Dừng một chút, Phùng Khác Chi hỏi.

Phùng Lệnh Mỹ gật đầu: “Cha thông qua rất nhiều quan hệ, mấy ngày hôm trước rốt cuộc tìm được một người sống sót ngày đó. Theo cách nói của người nọ thì lúc chiến tranh anh ta gặp được em trai của Lan Đình…… Mà trong danh sách người sống sót sau trận chiến cũng không có cậu ta. Tám chín phần mười, hẳn là không còn nữa……”

“Cha sợ Lan Đình biết tin thì sẽ khổ sở nên cố ý dặn dò chị tìm cơ hội chậm rãi nói với con bé. Nhưng chị cũng không biết phải mở miệng nói thế nào nữa……”

Phùng Lệnh Mỹ phiền não mà xoa xoa cái trán: “Dù sao nói với em cũng chẳng ích gì, em và con bé cũng không có liên hệ gì. Để chị tự mình đi nói thôi.”

Phùng Khác Chi trầm mặc một lát rồi đứng dậy đi lên lầu. Đi được vài bước anh bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Chị Tám, chuyện này chị đừng nói với Mạnh tiểu thư vội! Cha hẳn là có có ý này đúng không? Em chỉ là kiến nghị thôi.”

Thấy Phùng Lệnh Mỹ giương mắt nhìn về phía mình, Phùng Khác Chi vội vàng bồi thêm một câu.

Phùng Lệnh Mỹ thở dài: “Không cần cậu nói thì chị cũng biết. Chị sẽ tìm cơ hội.”

Phùng Khác Chi không nói chuyện nữa mà bước nhanh lên lầu. Đến phòng mình anh vội đi tắm rửa. Má Phùng đã giúp anh thu thập tốt đống quần áo muốn mang theo, tất cả đều là áo sơ mi giặt là thẳng thớm. Những quần áo khác cũng đều bỏ vào trong va li để ở cạnh cửa.

Phùng Khác Chi ngồi ở mép giường, tầm mắt nhìn chằm chằm sàn nhà dưới ánh sáng không hề nhúc nhích. Một mùi hoa thoang thoảng sâu kín len vào từ cửa sổ. Phùng Khác Chi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình gặp con gái nhà họ Mạnh. Ngày đó anh mạnh mẽ nắm bím tóc của cô cắt xuống, cô nhẫn nhịn nước mắt khiến giọt nước đậu trên hàng lông mi dài của cô. Hình ảnh đó rõ ràng giống như một bộ phim điện ảnh hiện ra trước mắt anh.

Cô khóc lên cũng đẹp như thế. Nhưng anh không muốn lại thấy cô khóc.

Phùng Khác Chi lại lần nữa tâm phiền ý loạn đứng lên đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn cái nơi xa anh không nhìn thấy kia. Lần trước gặp cô đã cách đây mấy ngày. Anh bỗng nhiên muốn biết đêm nay, vào giờ khắc này cô đang làm gì, nghĩ đến cái gì.

Ý niệm này vừa xuất hiện thì đã trở nên vội vàng, khiến anh không sao áp chế được.

Trời dần dần tối, Phùng Lệnh Mỹ thấy em trai không ra ngoài thì bảo má Phùng đi lên kêu anh xuống dưới ăn cơm. Mới ngẩng đầu đã thấy anh xách va li từ trên lầu đi xuống dưới.

“Chị nói này Tiểu Cửu, cậu cũng không phải cố sống cố chết thế chứ? Đến mức này sao? Chỉ là một buổi tối ở nhà thôi, có thể có vấn đề gì chứ? Ít nhất cũng ăn cơm trước đã.”

“Em đến Bộ Tư Lệnh ăn. Chị Tám ăn trước đi.” Phùng Khác Chi đầu cũng không quay mà đi rồi. Trong chốc lát có tiếng ô tô truyền đến. Phùng Lệnh Mỹ bất đắc dĩ mà thở dài. Chuyện phiền lòng sao nhiều vậy, cái cũ chưa giải quyết được thì cái mới đã tới rồi.

……

Đêm nay trường học có việc, Mạnh Lan Đình vẫn luôn bận đến tận 8 giờ mới kết thúc công việc hôm nay.

Thời tiết càng ngày càng nóng hơn, trên con đường râm mát lúc này trời đã tối sầm nhưng người đến đây ngược lại nhiều hơn cả ban ngày. Người đến đây chủ yếu là sinh viên đang yêu đương và những người ở gần đây. Mọi người đều đến con đường này để đi tản bộ dưới gió đêm. Có người thì tâm sự, nói ra những lời âu yếm khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

Mạnh Lan Đình trở lại Chu gia đã là 8 giờ rưỡi. Giáo sư Chu ở thư phòng, Chu thái thái đi Vương gia hàng xomg chơi mạt chược. Bà để lại cơm cho Mạnh Lan Đình ở trong nồi.

Mạnh Lan Đình ăn cơm rồi rửa sạch chén đũa. Cô thấy trong phòng bếp còn chưa đổ rác thì đem ra ngoài cửa ném tới phòng rác ở gần đó rồi đi về. Gần đến cửa nhà cô nghe thấy tiếng xoa mạt chược cùng tiếng cười vui truyền ra từ nhà Vương thái thái thì quay đầu tùy ý nhìn thoáng qua. Bỗng nhiên, khóe mắt cô lướt qua một góc tường ở ngoài đầu ngõ và thấy một bóng dáng đang đứng đó.

Người nọ đang hút thuốc, tàn thuốc ở trong bóng đêm lóe lên màu đỏ ánh lửa. Chính điểm đỏ này khiến tầm mắt cô dừng lại.

Đèn đường ở đầu ngõ đã hỏng từ lâu, giống như người sốt rét lúc thì sáng lúc lại tối. Lúc đèn sáng, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt nhưng vẫn chiếu được đến đầu ngõ, lúc tối lại thì nơi đó lập tức tối như mực.

Khoảng khắc Mạnh Lan Đình quay đầu đèn đường chớp một chút rồi ngay sau đó tối thui. Nhưng chỉ một chút lóe lên đó cũng khiến tim cô đập mạnh lên.

Cô cảm thấy người kia có chút quen thuộc, sau đó một cái tên lập tức nhảy lên trong lòng cô.

Đầu tiên cô nghĩ là không có khả năng, cũng nghi ngờ mình có thể nhìn nhầm rồi. Nhưng cô nhịn không được mà dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua lần nữa.

Đối phương giống như đã thấy cô nhìn qua đây nên đột nhiên xoay người giống như muốn rời đi. Nhưng lúc này Mạnh Lan Đình càng thêm xác định bóng dáng kia. Sau khi chần chờ cô lập tức bước hai bước đuổi theo, nhẹ giọng nói: “Là Phùng công tử sao?”

Phùng Khác Chi dừng bước, đành phải chậm rãi xoay người nhìn cô gái kia đang đi về phía mình.