Chương 20

Phùng Khác Chi!

Ngoài đứa con trai của Phùng gia thì Mạnh Lan Đình nghĩ không ra người nào mình biết mà lại làm ra việc thế này. Cô nhớ lại tình cảnh hôm qua gặp mặt lão Diêm thì càng thêm nghi ngờ.

Có lẽ lão Diêm thấy được một màn trên lớp học, sau khi về báo cho Phùng Khác Chi chăng?

Mặc kệ bản thân cô thấy thế nào với hành vi bạo lực này thì theo lẽ thường, nếu đúng là anh ta làm thì cũng là vì cô ra mặt.

Trước mắt Mạnh Lan Đình lại hiện ra đủ loại chuyện phát sinh không thoải mái giữa mình và con trai nhà họ Phùng —— hoặc là nói hai người là oan gia cũng không quá. Nghĩ đến đây cô có chút mê mang. Đương nhiên cô không đến mức tự đại cho rằng Phùng Khác Chi nghe đến chuyện bất bình thì giận giữ rồi vì mình mà ra mặt.

Nhưng nếu không phải bởi vì mục đích này thì động cơ anh ta đánh người là vì cái gì?

Mạnh Lan Đình khó hiểu cả nửa buổi tối, ngày hôm sau đến trường học gặp được Hề Tùng Chu cô lại nghe được một việc khác khiến cô giật mình.

Hề Tùng Chu nói tối hôm qua anh vốn định đi tìm nam sinh khoa chính trị tên Tần Minh Truyền kia để nói chuyện, không nghĩ tới khi tìm tới ký túc xá sinh viên lại nghe được một việc ngoài ý muốn.

Có một đám người trông như lưu manh, hung thần ác sát mà ngang nhiên đi vào ký túc xá sinh viên vào chạng vạng hôm qua. Bọn họ bắt được Tần Minh Truyền, trước mặt đông đảo sinh viên cứ thế tát anh ta, khí thế cực kỳ kiêu ngạo. Tát xong rồi bọn họ buông một câu, nói Tần Minh Truyền thiếu tiền không trả, ấn theo quy củ thì phải chặt tay nhưng nể tình anh ta là sinh viên nên mới xử lý nhẹ nhàng và chỉ cảnh cáo thôi, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Lưu manh vào tận ký túc xá khiến sinh viên vô cùng hoảng sợ bọn họ lại vào lần nữa, cũng lo lắng cho an toàn của bản thân nên lập tức báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát không chịu tới, đúng lúc Hề Tùng Chu tới nên bọn họ nhờ anh ra mặt thì cục cảnh sát mới điều cảnh sát tới hỏi han rồi dạo quanh một vòng. Bọn họ nói sẽ điều tra sau đó đi luôn, đúng là tới cũng như không. Bọn sinh viên không yên tâm, Hề Tùng Chu đành kêu nhân viên bảo vệ trường tới đây để bọn họ cầm côn sắt canh chừng một đêm.

Mạnh Lan Đình trầm mặc, cũng không nói cái gì. Chờ đến lúc tan học giữa trưa, cô một mình đi vào bưu cục cách đó mấy km để gọi điện thoại.

“Xin hỏi quý khách muốn gọi đến đâu?” Trong ống nghe truyền đến tiếng người trực tổng đài.

“Phiền cô giúp tôi nối máy đến Bộ Tư Lệnh Hiến Binh.”

Ngày hôm qua lúc lão Diêm cùng Hề Tùng Chu nói chuyện Mạnh Lan Đình từng nghe ông nói đến Cửu công tử nhà mình năm nay sẽ tới nới đó làm việc.

Điện thoại rất nhanh đã được chuyển, người tiếp nhận hẳn là thư ký. Mạnh Lan Đình nói muốn tìm Phùng Khác Chi.

“Phùng tham mưu không ở đây!” Thái độ của đối phương rất là cao ngạo.

“Tôi tên là Mạnh Lan Đình. Số điện thoại ở đây là 0213. Phiền anh chờ anh ta trở về thì nói anh ta gọi lại cho tôi. Tôi có thể chờ ở đây nửa giờ.”

Mạnh Lan Đình gác điện thoại, an vị đến bên cạnh buồng điện thoại bắt đầu chờ đợi.

Thư ký Trương gác điện thoại, tùy tiện ghi trên sổ tay thông tin vừa rồi.

Sang nay Phùng Khác Chi đến Bộ Tư Lệnh sớm nhất, mọi người còn lại thì khoan thai tới, không ít người còn đến muộn. Vừa nhìn đến Phùng gia công tử đã đứng bên cạnh trạm gác, còn mặc quân phục bộ dáng khác hẳn hôm qua thì bọn họ đều bị giật mình cũng rất là sợ hãi. Lúc nghe anh hạ lệnh tập hợp để tập luyện thì còn ai dám chậm trễ nữa?

Phùng Khác Chi ở trên sân thể dục nhìn chằm chằm một đội Hiến Binh đang luyện thể năng, sau khi một tổ làm xong động tác ngồi xổm cuối cùng, anh nhìn qua rồi nói: “Buổi sáng đến đây thôi. Giải tán, nghỉ ngơi!” Nói xong, anh xoay người mà đi.

Nhóm Hiến Binh ngày thường thao luyện cho có lệ, hôm nay đột nhiên không trâu bắt chó đi cày, tiến hành thao luyện thể năng giống như quân đội chính quy khiến mỗi người đều mệt đến hai chân phát run, khó khăn lắm mới nghe được một câu giải tán. Chờ Phùng Khác Chi quay người lại, thì lập tức tất cả đều bò mà đi, thè lưỡi mà thở như mấy con cún con.

“Ai nha, Phùng công tử, ngài đã trở lại sao? Vất vả vất vả!” Dương Văn Xương đang chờ trước cửa văn phòng, nhìn thấy Phùng Khác Chi trở về thì vội vàng đi lên đón, ân cần mà dâng khăn tay của chính mình.

“Cậu lau mồ hôi đi! Thật sự là vất vả cho cậu quá, cũng thật là ngượng ngùng! Kỳ thật loại sự tình này cứ giao cho bên dưới làm thì được rồi, đâu cần Phùng công tử tự mình ra trận chứ? Chúng ta mau đi ăn cơm thôi, tôi đã đặt bàn ở tiệm cơm Cẩm Giang rồi, coi như là đón gió tẩy trần cho Phùng công tử ——”

Phùng Khác Chi không đón lấy cái khăn tay của ông ta mà tháo mũ của mình xuống, tùy ý xoa xoa cái trán thấm ra một tầng mồ hôi rồi cười cười nói: “Ý tốt của Tư lệnh tôi xin nhận nhưng giữa trưa tôi ăn ở nhà ăn của Bộ Tư Lệnh là được rồi.” Anh vừa nói vừa đi nhanh vào văn phòng mình.

Dương Văn Xương sửng sốt, thấy anh đã đi vào trong phòng, cũng không giống đang nói đùa thì vội vàng quay đầu ra lệnh cho người bên cạnh hỏa tốc đi thông báo cho đầu bếp nhà ăn nhanh chóng làm mấy món ngon – Phùng công tử muốn ăn ở nhà ăn.

“Phùng công tử! Đây là nội dung điện thoại gọi tới sáng hôm nay. Tổng cộng có bảy cuộc.” Thư ký Trương từ xa đã thấy Phùng Khác Chi đi đến nên nhanh chóng tiến lên đón, lại mở sổ ra rồi vừa đi theo vừa nói cho anh nghe.

“8 giờ hai phút, thư ký trưởng của toà thị chính gọi điện tới nói là toàn thể đồng nghiệp luyến tiếc Phùng công tử từ chức, muốn mở một bữa tiệc chia tay cho Phùng công tử, mong công tử cho một ngày giờ để sắp xếp.”

“8 giờ ba mươi lăm phút, một vị công tử họ Đường gọi điện thoại tới thông báo ngày phòng khiêu vũ Nhạc Lệ khai trương, muốn mời Phùng công tử đến chơi trò chơi.”

“8 giờ năm mươi phút, điện thoại ở nhà gọi tới, nói buổi sáng ngài quên mang theo rương y phục đã chuẩn bị tốt, tài xế đã đưa tới —— đã để trong văn phòng ngài.”

“9 giờ rưỡi, Hoàng thị trưởng của toà thị chính lại gọi đến mời Phùng công tử gửi điện trả lời.”

……

Phùng Khác Chi không chút để ý mà nghe.

“Bốn mươi phút trước, còn có một cuộc điện thoại gọi đến, là một tiểu thư tên là Mạnh Lan Đình. Vị tiểu thư đó để lại số điện thoại của bưu cục, nói khi nào Phùng công tử trở về thì gọi lại. Vị tiểu thư đó nói có thể chờ nửa giờ, cũng không nói là có việc gì. Lúc này thời gian đã quá, Phùng công tử chắc không cần gọi lại đâu……”

Phùng Khác Chi đi vào văn phòng. Ước chừng cảm thấy nóng nên anh cởi mấy cúc áo cổ. Đột nhiên cái tay kia dừng lại, còn anh thì quay mặt qua.

“Cái gì? Vì sao không lập tức báo cho tôi biết?” Giọng anh cực kỳ không vui.

Thư ký Trương hoảng sợ, há mồm nhìn Phùng Khác Chi, nhất thời không phản ứng lại.

“Cái…… Cái nào?” Ông ta hỏi xong thì lập tức ý thức được Phùng công tử hẳn là nói về cuộc điện thoại cuối cùng mình vừa mới nói. Nghĩ thế ông ta thấy vô cùng khó hiểu, lại có chút tủi thân. Ông ta Anh chỉ chiếu theo phân phó, đem nội dung các cuộc điện thoại ghi lại là được, đâu cần thông báo.

Ngay cả điện thoại của thị trưởng cùng thư ký trưởng mà Phùng Khác Chi cũng chưa để ý, làm sao mà một thư ký như mình biết được cái vị Mạnh tiểu thư kia lại quan trọng đến thế? Huống chi đối phương cũng chẳng nói là có việc gì.

Anh nhìn Phùng Khác Chi nắm lấy điện thoại trên bàn, chiếu theo dãy số kia mà bấm. Điện thoại thông qua nhưng bên kia nói vị tiểu thư kia vừa mới rời đi, chỉ vài phút trước.

Phùng Khác Chi dập máy cái bang một phát, nắm lấy chìa khóa xe xoay người đã đi ra bên ngoài. Đi được hai bước lại giống như nhớ ra cái gì mà xoay người, đen mặt nói: “Đi ra ngoài!”

Thư ký Trương như được đại xá, nhanh chóng ổm sổ chuồn mất. Lúc trở lại vị trí, sau khi định thần lại, ông ta vội ghi lên sổ một dòng ghi chú: Sau này nếu nhận được điện thoại của một tiểu thư họ Mạnh thì phải hỏa tốc thông báo.

Nhất thiết!

Dương Văn Xương vì lấy lòng Phùng Khác Chi mà đã bố trí văn phòng này gồm một phòng nghỉ nhỏ, chỉ cần đẩy cửa ngăn là có một cái phòng ngủ nhỏ có cả bồn rửa mặt, tiện cho anh nghỉ ngơi.

Phùng Khác Chi bước vào phòng, mở vòi nước để rửa mặt, động tác rầm rầm, sau đó lau khô, nhìn gương mà chỉnh lại tóc. Sau đó anh lau chùi huy hiệu bằng đồng gắn trên quân phục, chỉnh lại cổ áo, cúi đầu nhìn thoáng qua lại tùy tay lấy một cái khăn tay bằng vải đay trắng tinh từ một chồng khăn xếp bên cạnh ra. Anh ngồi xổm xuống lau đống bùn đất ở trên ủng cho đến khi không nhiễm một hạt bụi. Nghĩ nghĩ xong anh lại lau một tầng sáp lên tóc. Vừa ra đến trước cửa anh bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì vì thế nhanh chóng lộn lại lấy từ trong cái rương mà lão Diêm đưa qua một bình nước hoa chị Tám chưa mở —— cái loại nước hoa này theo quảng cáo là tắm xong sức lên sẽ có mùi thanh tân, lại thêm nhiều phần gợi cảm.

Phùng Khác Chi vặn mở lọ nước hoa, ngửi ngửi rồi phun mười mấy lần lên người mình. Sau đó anh mới hài lòng ngó trái ngó phải, xem trên xem dưới rồi chạy ra ngoài khởi động ô tô, vυ"t một cái lao ra khỏi cổng của Bộ Tư Lệnh phóng đến cửa đại học Chi Hoa.

……

Giữa trưa hôm nay Mạnh Lan Đình không chờ được Phùng Khác Chi gọi điện lại, bởi vì buổi chiều còn có việc nên cũng đành phải về trước.

Hiện nay các trường đại học cũng có thái độ mở, không hạn chế chương trình học của sinh viên. Nội dung chiều nay là giúp giáo sư Chu kiểm tra trình độ cơ sở ngành đối với những sinh viên vừa mới đăng ký. Bởi vì số lượng người nhiều nên phải thi trong một phòng học lớn.

Đề thi là tối hôm qua giáo sư Chu tự mình ra. Toàn bộ là đề giải đáp, căn cứ vào độ khó dễ mà phân loại sinh viên. Đây là đề thi thông dụng hiện nay, mọi người không thể dựa vào mánh khóe, nếu không làm thì sẽ không qua. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc thi đại học lại có người phải ăn trứng vịt.

Chuông tan học vang lên, cuộc thi cũng kết thúc. Mạnh Lan Đình thu bài thi, bọn sinh viên vẫn không đi mà sôi nổi vây quanh cô. Có người hỏi đáp án, có người oán hận giáo sư Chu ra đề mục quá khó, chỉ sợ mình không thể nào trúng tuyển như ý nguyện. Mạnh Lan Đình kiên nhẫn mà trả lời từng người một.

“Mạnh tiểu thư, có người tìm cô, đang chờ ở ngoài cổng trường!” Bỗng nhiên một nữ sinh đứng ở cửa phòng học hô to.

Mạnh Lan Đình lên tiếng, thu lại bài thi rồi đi ra ngoài.

“Là ai tìm tôi vậy?”

“Là một quân nhân! Rất trẻ tuổi! So với Cố Diễm tiên sinh còn anh tuấn hơn! Anh ta còn cười với tôi nữa!” Nữ sinh viên kia hẳn là chạy một đường vào đây nên vẫn không ngừng thở dốc, hai mắt tỏa ánh sáng. Tới lúc này mà trên mặt cô ấy còn mang theo một mạt đỏ ửng chưa phai.

Cố tiên sinh là nam minh tinh điện ảnh nổi tiếng nhất hiện nay. Lúc trước anh ta có đóng chính trong một bộ phim điện ảnh lãng mạn. Ở Thượng Hải này anh ta là người tình trong mộng của rất nhiều thiếu nữ. Mà vị Cố tiên sinh này trước đây từng học đại học Chi Hoa nên càng khiến nữ sinh trong trường hâm mộ.

Có thể được nữ sinh này khen như vậy thì có thể thấy đối phương là người vô cùng xuất chúng.

Mạnh Lan Đình nghe được hai chữ quân nhân thì không biết sao liền nghĩ tới Phùng Khác Chi.

Rốt cuộc, giữa trưa nay cô mới gọi điện cho anh ta. Thế nhưng anh ta cư nhiên hạ mình tới tìm cô sao? Việc này đúng là ngoài ý nghĩ của cô.

Mạnh Lan Đình đi về phía cửa trường đại học, nữ sinh nhiệt tình kia dẫn đường phía trước.

“Chính là ở kia! Ở chỗ đó!” Nữ sinh kia chỉ tay về phía xa xa cho Mạnh Lan Đình xem.

Quả nhiên, ở ven đường ngoài cửa lớn có một chiếc xe ô tô đang đỗ. Một bóng dáng đang đứng dựa nghiêng vào đầu xe, tựa hồ đang đợi ai.

Đúng là Phùng Khác Chi.

Bởi vì tính chất của Hiến Binh nên đồng phục so với bộ đội còn được chú ý hơn vài phần. Đặc biệt là chế phục của sĩ quan, nguyên liệu và hình thức đều được cẩn thận chọn lựa, mặc trên người anh càng thêm đĩnh bạt, cũng cực kỳ nổi bật.

Bây giờ là lúc tan học, không ngừng có sinh viên ra vào, rất nhiều người liên tiếp quay đầu lại, nhìn về phía anh với ánh mắt tò mò.

Mạnh Lan Đình thấy tay anh đút túi, giống như đã chờ đến mất kiên nhẫn thì nhanh chân đi ra ngoài.

“Phùng công tử!” Mạnh Lan Đình ra khỏi cổng trường đã gọi tên anh lại thấy anh quay mặt lại, nhướng mày giống như vừa mới nhìn thấy mình đi ra nhưng không giống có ý muốn đi về phía này. Cô đành đi tới phía anh, dừng bên cạnh cái ô tô, cách anh một khoảng.

“Tới rồi sao?” Phùng Khác Chi liếc cô một cái, giọng điệu rất là tùy ý.

“Thư ký của anh nói tôi có gọi điện đến phải không? Vừa nãy, lúc giữa trưa tôi đi ngang qua nơi đó, nhớ tới một chuyện nên thuận tiện dừng lại hỏi một tiếng.”

“Cô có chuyện gì muốn hỏi?”