Chương 7: Thuần khiết kết giao là gạt người
Đại khái là bị sự nghiêm túc của thằng nhóc làm cho dao động, Trần Thiên Tường ma xui quỷ khiến gật gật đầu. Cho cậu một cơ hội, cũng như cho mình một cơ hội.
Nhìn thấy rốt cuộc anh cũng đồng ý, Tề Hải Dương hoan hô một tiếng, lập tức nhào vào ôm lấy bờ vai của anh. “Quá tốt rồi! Aiz, còn gay cấn hơn cả luận văn tốt nghiệp, em vắt hết óc, chỉ sợ cạn lời cũng không thuyết phục được anh.”
Trần Thiên Tường nghẹn đến bật cười, thầm nghĩ lòng dạ mình cũng có phải loại sắt đá đâu. Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, đẩy cậu ra hừ lạnh. “Bây giờ đã yên tâm chưa? Có thể đi về rồi.”
“Đêm nay cho em ở lại đi, anh cũng thấy là trễ rồi, trường em học có bảo vệ, quá giờ không vào được kí túc xá nữa.” Tề Hải Dương rút di động ra xem thời gian, lại đột nhiên ai nha ai nha gọi bậy một trận.
“A a a em quên!” Cậu móc trong túi quần ra một cái ví, mở ra xem hoá ra là chứng minh thư cùng thẻ học sinh. “Vốn định chờ anh về để cho anh xem thứ này, kết quả hưng phấn quá, nhìn thấy anh liền chỉ cố cởϊ qυầи áo.”
Trần Thiên Tường đen mặt một chút, cái thằng ngu này nãy giờ hốt hoảng là do chuyện này? Nhìn thấy anh cũng chỉ cố cởϊ qυầи áo…… Nói được ra khỏi miệng cũng hay quá.
“Anh xem, chứng minh thư, năm nay hai mươi mốt tuổi, trưởng thành rồi! Còn nữa, nhìn đi, trường đại học em học cũng là loại tốt, không phải mấy trường hạng hai đâu.” Tề Hải Dương như vừa dâng báu vật vừa thuyết minh, “Đáng lý em nên lấy ra trước, anh biết em không phải người khả nghi, như vậy mới dễ thuyết phục anh. Hê hê, may mà anh đồng ý.”
“Tôi là cảnh sát cũng không phải loại hữu danh vô thực, người tốt người xấu tôi liếc mắt nhìn là có thể phân biệt được.” Trần Thiên Tường lườm cậu một cái, cái thằng nhóc này đúng là ngốc hết thuốc chữa, nhưng không phải hạng người sẽ làm việc xấu. Bất quá không ngờ cậu học trường đại học có tiếng nhất nước, chỗ học lại không xa nhà anh, sau này sợ là cậu sẽ thường xuyên tìm đến cửa.
“Phải phải, anh Tường lợi hại nhất!” Tề Hải Dương bợ đỡ không ngừng, nhìn sắc mặt anh mà lấy lòng: “Cho em ở lại một đêm đi, chỉ một đêm thôi, tối hôm qua vì tìm anh, em đã
không ngủ rồi …… Anh Tường tốt nhất.”
Trần Thiên Tường nhất thời mềm lòng mà đáp ứng, còn sắp xếp sô pha ở phòng khách cho cậu nằm. Nhưng chưa đến hai giờ sau, anh liền hối hận! Cái gì yêu không tìиɧ ɖu͙©, tiểu tử này lừa ai đây?!
Nhìn nó vừa nhìn mình chảy dãi, vừa chà xát hai lạng thịt dưới chân, anh thật không biết làm sao!
Trần Thiên Tường rít gào trong lòng, ngoài mặt chỉ bất động thanh sắc dùng dư quang liếc qua, hiển nhiên Tề Hải Dương chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ không phát hiện anh đã tỉnh.
Chẳng lẽ cậu ta định tập kích giữa đêm? Trần Thiên Tường vừa nghĩ liền cảm thấy bụng dưới như có lửa thiêu. Chuyện kí©h thí©ɧ như vậy anh không lường tới, nếu cậu định tập kích thật thì anh nên làm sao? Đánh choáng cậu? A, không bằng cứ chờ xem thế nào. Nếu cậu muốn thượng anh, vậy cứ giả vờ ngủ rồi thì để mặc cậu. Nếu cậu còn muốn anh thượng …… Trực tiếp đánh choáng!
Bất quá Trần Thiên Tường đợi nửa ngày, chỉ nghe cậu sột soạng tự sờ ở bên cạnh, sờ đến mức lửa thiêu đến đầu anh cũng không thấy cậu có động tác tiếp theo. Anh tức giận vặn mở đèn đầu giường, trừng cậu rồi nhảy xuống giường, sau đó đành đến buồng vệ sinh để giải quyết nhu cầu cá nhân.
“Anh Tường? Em đánh thức anh?” Tề Hải Dương hoảng sợ, tay đặt trên tiểu huynh đệ của mình không biết có nên tiếp tục sờ hay không, liền thấy Trần Thiên Tường hầm hừ trừng cậu, sau đó anh hậm hực xuống giường đá cửa phòng ngủ bỏ ra ngoài.
“Nếu dám làm bẩn giường của tôi, tôi làm thịt cậu!”
“A? Không vấn đề gì, em đeo bao!”
Trần Thiên Tường nghe thấy phía sau lớn giọng thét to, thầm nghĩ bao cũng mang đến, cậu có chắc là không chuẩn bị dầu trơn chứ hả! Còn nói gì yêu không tìиɧ ɖu͙©? Aiz, thằng khốn này vì sao lại không chủ động chứ, muốn nó làm công một lần chứ đâu phải muốn nó chết!
Anh oán giận cởϊ áσ ngủ pha nước ấm, chuẩn bị tắm rửa rồi thuận tiện giải quyết một chút, liền nghe phía sau vang lên tiếng mở cửa, cái tên kia rón rén quẫy mông như ăn trộm mà lén lút chuồn vào.
Tay Trần Thiên Tường còn đặt trên lưng qυầи ɭóŧ đang muốn cởi, thấy vậy lập tức đen mặt trừng cậu. Tề Hải Dương đảo đảo tròng mắt, cười ngu chỉ cái chỗ phồng phồng nơi quần anh. “Anh Tường, cần em giúp không?”
“Cút!” Trần Thiên Tường tức giận đấm cậu văng ra ngoài, cậu lại ngoan cố chui vào, trong không gian chật hẹp, đè Trần Thiên Tường vào góc tường.
“Vừa rồi là em không đúng, chỉ nghĩ cho mình, không bằng giúp anh cùng thoải mái.” Tề Hải Dương vừa nói vừa dùng bảo bối chưa thoả mãn của cậu cọ cọ lên bụng anh, cái loại xúc cảm nóng hầm hập cứng rắn này làm Trần Thiên Tường cũng tê liệt theo.
Anh cúi đầu nhìn nhìn thứ trên bụng mình, chính là nguyên một con chym hàng xịn, chỉ cần nhìn cũng thấy ngứa mông.
“Anh Tường……” Tề Hải Dương không đợi anh lại do dự, hự một tiếng là nhào lên, kéo qυầи ɭóŧ của anh xuống, kéo gậy th*t to dài của anh ra cầm vào chà xát.
“Ô……” Trần Thiên Tường nhịn không được mà rêи ɾỉ, bị người chắn sát vào tường rồi ra tay, với anh mà nói thì đúng là kí©h thí©ɧ mới mẻ. Anh ỡm ờ thầm đấu tranh hai phát, sau đó tư thế liền biến từ chống cự thành ôm lấy bả vai đối phương, eo còn đưa đẩy vào tay cậu.
“Anh Tường, anh cũng chạm vào em đi.” Tề Hải Dương bắt lấy tay anh đặt lên gậy th*t của mình, cảm thấy anh chỉ hơi chần chừ một chút, sau đó sờ soạng cũng điêu luyện vô cùng. Cậu nhất thời vui sướиɠ rêи ɾỉ, nghĩ rằng nếu anh ta không bài xích, vậy việc này cho thấy quan hệ của hai người đã tiến một bước dài.
Đến khi hai người đều thoải mái giải toả rồi, Trần Thiên Tường mới nghĩ đến chuyện chất vấn cậu, không phải nói yêu không tìиɧ ɖu͙© sao? Vậy mà ngay đêm đầu tiên kết giao lại làm ra chuyện này. Nhưng có muốn chất vấn lại không đủ sức nữa, nếu anh thật không muốn thì đã chẳng có chuyện lúc nãy, với thân thủ của anh, đẩy ngã thằng ôn này trong sàn nhà vệ sinh là chuyện hoàn toàn nằm trong tầm tay.
Cho nên anh chỉ có thể dùng bộ mặt không biến sắc che giấu cõi lòng buồn bực, bước vào nhà tắm tắm sạch, không nhìn đến thằng ôn bên cạnh còn đang vui sướиɠ rên ư ử, sau đó lẳng lặng trở về giường ngủ.
Nhưng anh còn chưa nằm an ổn, Tề Hải Dương đã chạy đến, rõ ràng là muốn bò lên giường anh.