Khi mọi người chuẩn bị đi tiếp, trời đã dần ngả về chiều. Sương mù xung quanh có hơi nhiều lên một chút, dưới ánh hoàng hôn tạo cho cả nhóm một cảm giác như mọi thứ xung quanh đều nhuốm màu đỏ hồng
Công việc thu thập chiến quả diễn ra khá suôn sẻ do cả nhóm đã có kinh nghiệm mạo hiểm lần trước. Mấy đoá hoa mà bọn chó lửa canh giữ là một loại tài liệu có chút đáng giá, nếu pha thêm vài loại dược liệu khác có thể tạo ra một hỗn hợp đẩy nhanh tốc độ hồi phục ma lực hoặc đấu khí hệ hoả. Mian rất cẩn thận rút những đoá hoa tới tận rễ, vừa làm vừa hướng dẫn cho mọi người nghe, dù sao mục đích của bốn người bọn Key là đi lịch lãm, kẻ lão luyện như Mian chắc chắn phải biết cách làm hài lòng khách hàng. Loại hoa này có chút tương tự hoa hồng đỏ bình thường, điểm khác biệt chính là trên những phiến lá cũng có đường gân màu đỏ, hơn nữa trong điều kiện thiếu ánh sáng đoá hoa đỏ này còn có thể phát quang. Sau khi rút hết mấy đoá hoa, Mian đặt chúng vào một hộp nhựa trong suốt hình ống rồi dẫn cả bọn quay lại chỗ địa long. Vừa rồi ở đây chiến đấu động tĩnh cũng không nhỏ, ở lại lâu không phải là ý hay.
Sau khi cất những tài liệu thu được lên thân thể to lớn của địa long, Mian lấy điện thoại ra bấm vài cái nút, một tấm bản đồ của đầm lầy liền được chiếu lên khoảng không. Bản đồ này so với bản đồ của bốn người Key thì có khác biệt rất lớn, nó đầy rẫy những kí hiệu và đánh dấu khó hiểu. Mian quả nhiên rất tận tuỵ với công việc, kiên nhẫn giải thích cho cả bọn ý nghĩa của những kí hiệu đó. Sau đó cô dẫn đầu cả nhóm đi đến một khu vực gần đấy có thể nghỉ ngơi qua đêm, vừa đi cô vừa để lại kí hiệu ven đường, nhắc nhở bọn họ nếu có lạc thì hãy cố tìm những kí hiệu đó mà đi.
Chỗ nghỉ ngơi tối nay là cạnh một con suối nhỏ cách chỗ cây cối rậm rạp một khoảng. Từ vị trí nghỉ ngơi có thể dễ dàng quan sát xung quanh, dù ma thú có tập kích bất ngờ đi nữa cả nhóm cũng có thể nhìn thấy mà phòng bị.
Chỉ có đi với người có kinh nghiệm bốn người Key mới biết khi xưa bản thân bất cẩn thế nào. Mian có thể nói là kiểm tra chỗ này đến từng tấc đất, bất cứ khu vực nào khả nghi cô đều tra xét hai ba lượt, lại lấy ra vài thiết bị kì quái kiểm tra cái hồ nhỏ nơi con suối chảy xuống. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô cười khẽ giải thích:
-Với những người thường xuyên đối mặt nguy hiểm như chúng tôi, khi chuẩn bị đổ nhiều hơn một giọt mồ hôi thì khi chiến đấu sẽ đổ ít đi một giọt máu.
Lúc hoàn tất việc chuẩn bị cơ bản, Mian cười thần bí đề nghị với Anna:
-Chỗ này sẵn tiện có một cái hồ, nếu muốn chúng ta có thể tắm rửa sơ một chút.
Anna nghe thế hơi đỏ mặt, nhìn qua chỗ ba người Key. Ba tên con trai tất nhiên rất biết điều mà lấy cớ vào rừng kiếm thức ăn, chỉ có Will trước khi đi không ngừng liếc Fawk, chỉ cố nhịn không có hỏi "vì sao nó lại được ở lại?" thôi.
Khi ba người đã tiến vào chỗ cây cối, Mian lại móc ra thêm vài thiết bị mà quăng ra theo hướng của bọn họ, không cần hỏi cũng biết là để cảnh báo nếu có người cả gan nhìn trộm. Thấy Anna còn hơi ngượng ngùng, cô nói:
-Ừm, nếu cô ngại tôi có thể ra ngoài kia kiếm vài con thú trong lúc cô tắm.
-A, không, không cần đâu. Trời cũng gần tối rồi, chúng ta tắm, tắm chung cho nhanh. Anna nghe thế liền nói.
Mian mỉm cười gật đầu, sau đó hai người trút bỏ mớ y phục trên người rồi bước xuống hồ. Ở phương bắc khí hậu khô lạnh nên dù có không tắm thì cơ thể cũng không có cảm giác dơ bẩn nhiều, nhưng phía nam thì lại hoàn toàn khác. Chỉ mới tiến vào một buổi mà mọi người đã đổ rất nhiều mô hôi, nam giới thì còn đỡ, nhưng nữ giới vốn có thiên tính sạch sẽ thì sẽ rất khó chịu. Đó là lí do Mian đề nghị Anna tắm vào lúc này, mấy ngày sau khi mà cả nhóm tiến sâu vào trong có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn, muốn tắm cũng không chắc là có thời gian.
Vóc dáng Mian cũng rất bình thường, tuy không phải dạng "kém phát triển" nhưng đường cong cơ thể cũng không quá nổi bật, so ra khá giống với Anna bên cạnh, dù Mian cao hơn một chút. Trái ngược với nước da trắng mịn hơi yếu đuối của Anna, làn da hơi vàng và những thớ cơ như ẩn như hiện khiến Mian trông có vẻ rất chắc chắn và mạnh mẽ, vài vết sẹo lờ mờ trên người cô càng tăng thêm cảm giác đó, khiến Anna nhìn qua nhìn lại mấy lần. Mian vốc một ngụm nước lên rửa mặt, sau đó cười nói:
-Mấy vết tích này coi như là kinh nghiệm sống còn của tôi đấy, để lâu quá cũng khó xoá đi hoàn toàn, nói thật tôi có chút ganh tị với làn da của cô đó Anna.
-Em, em lại thấy chị thật mạnh mẽ, dù là lúc chiến đấu hay bình thường. Mấy vết sẹo đó có thể khiến chị kiêu ngạo, còn làn da của em thì cô gái nào ở phương bắc cũng có. Cảm giác giũ sạch mọi dơ bẩn trong một ngày khiến Anna nói chuyện lưu loát hơn trước đó nhiều.
Có lẽ do Anna dễ thương, hay do hai tiếng "em, chị" này phát ra một cách tự nhiên, hoặc có thể do lời khen ngơi của cô mà thái độ của Mian bỗng chốc thân cận hơn, không còn giữ ý tứ khách sáo như lúc mới gặp nữa. Cô cười khúc khích:
-Hì hì, em cũng đừng ca ngợi ta quá, con trai thường thích những cô gái yếu đuối hơn mà, để có cảm giác mình là "người bảo vệ" hay đại loại thế. Mà em bao nhiêu tuổi thế, nếu lớn hơn thì một tiếng chị này ta cũng không dám nhận đâu.
-Em năm nay hai mươi. Anna vừa trả lời vừa hạ thấp cơ thể xuống cho nước bảo phủ khắp người.
-Chà, vậy chúng ta bằng tuổi rồi, đừng kêu tôi là chị nữa, nghe cứ thế nào ấy. Mian cũng hạ người xuống dưới nước.
Biết được tuổi của Mian, Anna có chút kinh ngạc. Thái độ, cách ăn nói, khả năng xử lý tình huống và sự bình tĩnh của Mian làm cô trông rất chững chạc và từng trải, khó trách Anna lại lầm tưởng về tuổi tác của cô. Cũng giống như lần đầu gặp Key ở thư viện, sự lạnh lùng của hắn cũng khiến Anna khi xưng hô vô thức thốt lên một tiếng "anh". Cô vốc nước lên xoa đầu, nói một cách thán phục:
-Tuổi của bạn chỉ bằng mình, thế mà lại trông rất chững chạc, thật đáng nể.
-Bạn, bạn cũng đừng mãi khen mình thế. Lần đầu tiên Mian lộ ra vẻ lúng túng ngượng ngùng khác hẳn lúc trước.
Có thể thấy Mian cũng không quen với cách xưng hô có phần ngây thơ dễ thương này. Sống trong giới mạo hiểm đã lâu năm, Mian gần như đã gặp rất nhiều chuyện hiểm ác đến không ngờ, cô sớm đã tự trang bị cho mình một lớp mặt nạ phù hợp với hoàn cảnh, nay gặp một khách hàng như Anna lại khiến cô khá khó xử. Nhưng có lẽ đúng như Key đã nhận xét, ở gần Anna mang lại một cảm giác rất dễ chịu và bình yên, vì thế Mian đã dần dần cởi bỏ lớp vỏ bọc của mình ra, thể hiện một sự hồn nhiên mà cô gái tuổi đôi mươi nên có. Trong lúc Anna còn đang gội đầu, cô đã lặng lẽ tiến ra phía sau rồi bất ngờ ôm chầm lấy Anna, cười nói:
-Nói đi cũng phải nói lại, làn da của bạn thật sự rất mịn màng đó nha. Nếu được mình cũng muốn đổi da với bạn đấy.
Anna rất ít khi tiếp xúc thân cận với người khác, đã thế lúc này cô còn trong tình trạng không mảnh vải che thân, Mian thì dùng tay vuốt tới vuốt lui, đâm ra trên cổ dần xuất hiện mảng đỏ lang đến tân mang tai. Tất nhiên sự thân thiện của Anna khiến Mian bỏ đi lớp mặt nạ của mình thì sự tự tin của Mian cũng khiến cô trở nên năng động hơn. Cô vùng thoát ra rồi hất nước lên người Mian, ngượng ngùng cười:
-Mian, bạn thật là, ngại chết đi được.
Làn nước lạnh khiến dây thần kinh cũng như cảm giác căng thẳng của cả hai giãn ra rất nhiều, Mian cười lớn rồi cũng tát nước vào Anna. Có lẽ chỉ trong những lúc thế này cô mới có thể sống thật với tuổi của mình, sống giống như những cô gái trẻ khác mà không phải lo lắng về những mối nguy hiểm xung quanh. Tiếng cười đùa của hai người nhất thời vang vọng khắp nơi.
Hai cô gái rất tự nhiên vui đùa, không hề biết được vẻ mặt của đại thiếu gia William sa sầm tới mức nào khi nghe tiếng cười vang đến. Chỉ đáng thương cho những con thú xung quanh, thỏ, rắn, chồn, ... gặp một con hắn bắt một con, gặp hai con hắn bắt cả cặp, vừa đi vừa lầm bầm khiến Key và Fei chỉ có thể lắc đầu bó tay. Fei đi phía sau không ngừng nhặt những con thú bị Will và Key đánh bất tỉnh bỏ vào một cái rổ lớn, hắn cười hỏi:
-Tôi không biết cậu thích loại con gái như Mian đấy, cứ tưởng cậu thích mấy cô nàng bốc lửa với vóc người ngạo nhân chứ.
Will lắc đầu, hậm hực nói:
-Mấy cô gái ngực to mông nở ấy thì nhìn đúng là rất thích mắt và kí©h thí©ɧ, tuy nhiên tôi thích loại con gái tự tin mạnh mẽ như Mian hơn. Đó là sự khác biệt giữa thưởng thức cái đẹp và yêu thích cái đẹp, hai người không hiểu đâu.
Khi đi xa khỏi Mian, tên này làm gì còn dáng vẻ công tử thế gia nữa, không bị nói một tiếng bại hoại đã là may mắn vạn phần. Nói đoạn Will lại quăng một con sóc nhỏ ra sau lưng cho Fei, đồng thời hỏi:
-Cuối cùng cậu cũng bình thường rồi à, cả tháng nay cậu cứ khư khư bộ dạng nhìn trời nhìn mây, tôi còn nghĩ cậu tơ tưởng em nào chứ.
Will cũng không biết câu nói vô tình của hắn lại thực sự đúng, Fei nghe thấy thì cười gượng hai tiếng, trả lời:
-Cũng không có gì, nghe vài tin tức ở quê nhà mà thôi. Với lại tôi đang suy nghĩ một loại bùa chú mới nên thường xuyên thất thần, lần sau đối chiến cậu nhất định nếm mùi đau khổ.
-Ha ha, nếu cậu đã tự tin như thế thì lần sau tôi sẽ nương tay để cậu toại nguyện một lần vậy. Công phu miệng lưỡi của Will chỉ có tăng chứ không giảm.
Nhìn hai người bạn cùng nhà vừa gây gổ vừa cười giỡn, Key khẽ thở ra một hơi. Kì thực cả tháng nay thái độ của Fei cũng khiến bọn họ khá lo lắng, bây giờ có vẻ như cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ là không ngờ chủ đề khiến mọi thứ trở lại bình thường lại về phụ nữ, hai tên này coi bộ chẳng khá hơn được bao nhiêu. Key quay xuống định bảo họ nên quay sang hướng khác để tránh đi quá xa thì lại sững người khi nhìn vào cái rổ trong tay Fei, hắn hỏi:
-Này, cậu nghĩ hai người họ có ăn mấy thứ này không?
Lúc này Fei và Will liền ngừng cãi nhau nhìn vào rổ đựng đồ ăn, trong đó toàn là mấy động vật nhỏ bé dễ thương như thỏ trắng, sóc nâu, v.v... Với hai cô gái như Mian và Anna, ăn mấy thứ thế này thì có hơi quá. Will nói nhỏ:
-Mian thì chắc là không có vấn đề, còn Anna thì ...
-Nhưng nếu cậu đem mấy thứ này về, chỉ sợ ấn tượng của cô nàng mạo hiểm kia với cậu sẽ tuột dốc không phanh đó. Fei nói thêm.
-Thế, thả đi. Key đề nghị.
Will hơi chau mày, nói:
-Đi tay không về thì khá mất mặt đó.
Nhất thời ba tên khi nãy còn chiến đấu oanh liệt lại nhìn nhau không biết nên làm gì.
Ngày thứ nhất dần trôi qua một cách yên bình.