Chương 46: Allen và cô gái kì lạ

Nhìn đối thủ đang bất tỉnh đằng kia một chút, Key cũng bước ra ngoài, thân hình hắn quả thật không phải tốt đẹp gì mấy, nhiều nơi bị cháy xém và trầy trụa, quần áo thì cũng miễn cưỡng che đi vài bộ phận cần thiết.

-Giờ này chắc Anna cũng xong rồi, coi bộ bản thân là tàn tạ nhất a. Key nghĩ thầm rồi mở cửa tiến ra khỏi phòng khảo hạch.

Quả nhiên bên ngoài Anna đã chờ sẵn, cô nàng chẳng có vẻ gì là chật vật, có thể nói trước khi khảo hạch ra sao thì bây giờ tương tự vậy, một vết xước cũng không có. Key không khỏi than cuộc đời bất công một phen rồi cũng tiến lại chỗ cô nàng. Anna thấy một người bước ra từ phòng khảo hạch liền chạy lại, Key cũng định mở lời chào nhưng câu nói của Anna đã khiến hắn nuốt luôn lời đó xuống, cô nàng hỏi với cái giọng lắp bắp:

-Anh, anh, cho hỏi Key, ý, ý tôi là người vừa, vừa khảo hạch ấy, ra,ra sao rồi? Hỏi xong cô nàng còn nhìn hắn với vẻ mặt mong chờ.

...

Key quả thật không biết phải nói cái gì, hắn cũng biết mình bây giờ rất không dễ coi, nhưng không ngờ lại đến mức không nhận ra như vậy. Key có lẽ vẫn còn coi nhẹ gương mặt của mình lúc này, nếu có tấm gương đảm bảo Key sẽ phải bật ngửa vì thấy bóng của người lạ mất. Key bây giờ đúng là một bộ dạng thân tàn ma dại, quần áo thì rách rưới, da thịt thì như bị khét, mặt mũi cũng đen thui, nếu nửa đêm mà đi nhát ma chắc cũng khối người đứng tim ấy chứ. Quả giống như một cục than đen, mà còn là một cục than đen xấu xí nữa.

-Key đây. Hắn khổ sở nói.

-À không, ý, ý tôi là người vừa khảo hạch kìa.

-Thì là tôi đây, Key đây.

-A, không thể nào. Vậy, vậy anh có thể nói tên tôi ra không?

-Cô là Anna, Anna Sirist.

-Vậy, vậy Key vừa nói cho anh biết tên họ của tôi, tôi sao. Cậu, cậu ta sao rồi?

Quả thật không biết phải nói cái gì a.

...

Một lúc sau.

Đắm mình trong cái ánh sáng chữa trị của Anna, Key cảm thấy cực kì dễ chịu, cơ thể hắn đang hồi phục từ từ. Cũng phải tốn một phen công sức Key mới chứng minh được với Anna rằng hắn chính là Key, hay nói đúng hơn là chứng minh hắn chính là hắn. Cảm giác quả thật rất khó tả. Dĩ nhiên sau khì biết cục than đen trước mặt chính là Key thì Anna liền tỏ ra xin lỗi và thăm hỏi ân cần một phen, đồng thời cũng thi triển một cái ma pháp chữa trị cho hắn.

Key cũng hồi tưởng lại trận đấu lúc nãy, quả đúng là một trận cam go, cũng may nhờ điện lưu cũng như thao khống ma pháp mà Key thắng hiểm được một chiêu. Tên ma pháp sư hệ lôi kia cũng rất lợi hại, ít nhất Key tự nhận bản thân không thể nào thu gọn một cái ma pháp cao cấp lại thành một ma pháp trung cấp như hắn được. Key cũng thầm than không biết là may mắn hay xui xẻo mà hắn lại phải đυ.ng độ một tên biếи ŧɦái như vậy trong lần khảo hạch tưởng chừng như đơn giản này. Nhưng dĩ nhiên Key cũng không biết trong mắt một vài người, ít nhất là những người trong phòng khảo hạch kia thì hắn lại càng gần với chữ biếи ŧɦái hơn là tên ma pháp sư nọ.

Nói đi cũng phải nói lại, cái hệ thống ma pháp mới kia quả không uổng công Key bỏ gần cả năm học để nghiên cứu, dù bây giờ do thực lực của hắn còn yếu nên có nhiều thứ còn chưa thể hoàn thiện nhưng uy lực như hiện tại đã đủ để Key vui mừng cũng như tự hào rồi. Chỉ có một cái đáng tiếc duy nhất chính là thứ "phá vỡ" kia chỉ có thể dùng với đối thủ là ma pháp sư hệ lôi, còn với hệ khác thì không có cách nào, dù sao Key cũng không phải siêu nhân để đi học hỏi cấu trúc của từng hệ ma pháp, rồi còn phải nghiên cứu đủ thứ nữa.

Một lúc sau thì Key cũng hồi phục ít nhiều. Dù sao hắn cũng không bị cái gì trọng thương mà chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, trông thì có vẻ khá ghê gớm nhưng không có ảnh hưởng gì nhiều. Bây giờ hầu hết đã lành lặn, những chỗ cháy xém cũng đã đỡ hơn trước, mấy chỗ trầy thì đã gần như bình phục, chỉ cần sau một đêm thì cơ bản là Key đã không còn gì phải lo ngại nữa.

Huy chương cho cả hai cũng đã làm xong, có một nhân viên đem lại cho họ hai cái hộp, bên ngoài được trạm chỗ những đường vân rất tinh xảo. Phía trong mỗi hộp là hai cái huy chương giống nhau như đúc, một cái hình ma trượng thể hiện cấp độ ma pháp, cái còn lại thì hai người khác nhau, của Key là một tia sét, còn của Anna là một quang cầu màu trắng đại biểu cho hệ ma pháp chiến đấu của họ, tất cả không ngoại lệ đều có bốn vòng oliu bao quanh thể hiện cấp độ của cả hai là bốn sao. Phía sau tấm huy chương có khắc tên của hai người.

Cả nhanh nhận một cây kim nhỏ từ người phục vụ rồi đâm nhẹ vào ngón tay mình trích ra một giọt máu nhỏ lên tấm huy chương. Chỉ thấy ở phía sau, tên của hai người lóe lên một cái, sau đó nhưng có một dòng ma lực ma hồ chảy dọc xung quanh, ở dưới tên cũng xuất hiện một ấn ký khó hiểu. Kể từ bây giờ tấm huy chương đã nhận diện người có dòng máu này chính là Key, khi hắn mất huy chương thì chỉ cần trích thêm một giọt máu nữa tới ma pháp hiệp hội nhờ ho xác nhận và tìm lại huy chương qua sợi dây liên hệ huyết thống này.

Nhận một tấm áo choàng mới từ hiệp hội thay cho cái cũ đã bị tàn phá nghiêm trọng, Key và Anna trở về nhà.

Trời lúc này đã ngả tối.

Allen buồn chán trở về phòng của mình, lại một lần nữa việc tìm kiếm của hắn không có bất cứ kết quả gì, có thể nói là chán nản đến cực điểm, dù bây giờ hắn đã quen với cái bóng đen kia nhưng trong thâm tâm vẫn có một thứ gì đó thúc giục hắn phải tìm ra nguyên nhân của sự việc này, thúc giục hắn ráp lại các mảnh ghép của ký ức.

Ánh trăng dần buông xuống, không khí cũng tĩnh lặng hơn.

Bỗng như nhận ra gì đó, hắn quay ngoắt ra sau lưng, ở cách hắn tầm hai mươi mét không biết từ bao giờ đã có một người đứng đó, là một cô gái với mái tóc dài màu vàng. Điều quan trọng là hắn không hề nhận ra cô ta có mặt từ khi nào, đối với một đại ma pháp sư như Allen thì có vẻ rất hoang đường, với cảm giác của hắn thì hơi thở từ cách mấy trăm mét chỉ cần muốn hắn đều cảm nhận ra. Nhưng cô gái này lại dửng dưng có mặt ở đó, điều này chứng tỏ cô ta ít nhất có sức mạnh ngang hắn, hoặc hơn.

Cô ta quả thật rất đẹp, gương mặt cực kỳ hài hoài với những đường nét được tạo hóa ưu tú, thân hình cũng cực kỳ cân đối, cả người như không có bất kỳ một chi tiết thừa thãi nào. Đặc biệt là con mắt, cả đời Allen chưa bao giờ thấy một con mắt nào như vậy, nó quá mông lung, quá huyền ảo, giống như một cái gì đó rất sâu, rất rộng lớn và không thể nắm bắt được. Nhưng đáng tiếc là trên gương mặt hoàn hảo đó lại có một miếng băng chi đi một bên.

Cùng lúc này một cái kết giới đã hiện ra, cô gái kia cũng cất tiếng nói, giọng của cô ta rất đặc biệt, rất ... ảo. Giống như từ xa vọng lại mà lại như vang lên trong đầu Allen, hơn nữa giọng nói này không giống bất cứ thứ gì mà hắn nghe lúc trước, phảng phất cứ sau mỗi âm tiết thì giọng nói cô ta lại thay đổi vậy.

-Allen Ruffer, hay đúng hơn là .... Lux.

Đến chữ cuối cùng thì giọng nói cô ta như mang theo một thứ ma lực kì diệu. Allen giật mình một cái, hơi nhìn ra sau lưng, sau đó mở to mắt kinh ngạc.

Ở phía sau hắn, hình người màu đen với đôi mắt đỏ rực trong gương đã hiện ra, không ngờ lại hiện ra ngoài. Ánh mắt của nó nhìn cô gái kia có vẻ gì đó rất mê mang, tuy nhiên lại có một chút quen thuộc. Điều này chứng tỏ cô ta rõ ràng biết điều gì đó về thân thế của Allen, hắn cũng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái kinh ngạc rồi đối diện với ánh mắt của cô gái.

Một bầu không khí kì lạ bỗng bao trùm khắp kết giới.

Một lúc sau, Allen mở lời:

-Cô có thể nói cho ta những gì cô biết không.

-Muốn biết, vậy tới đi. Cô gái nọ trả lời.

Ánh mắt Allen sắc lạnh lại, xung quanh hắn lôi ma lực cuồn cuộn không ngừng, không khí như dần vặn xoắn lại rồi ép tới chỗ cô gái, thanh thế rõ ràng lớn hơn lần đấu với Susan nhiều. Chỉ thấy không gian xung quanh như bị vặn vẹo vài cái, thỉnh thoảng còn có tia điện lóe lên nhưng khi tới gần cô gái khoảng mười mét thì dần dần bình lặng lại, không còn dao động nữa.

Thấy thế Allen chỉ khẽ nhíu mày, khí thế lại một lần nữa tăng vọt. Không gian bỗng gợn thành những đợt sóng có thể thấy rõ ràng, ánh sáng đi qua nó cũng bị bẻ cong lại, cơn sóng này không có bất kì tiếng động hay thanh thế gì nhưng khi ép tới chỗ cô gái nọ lại mang một áp lực kì lạ. Nhưng một lần nữa cô ta lại đỡ được, khoảng không trước mặt cô gái hơi xao động một cái, đợt chấn động không gian kia chợt yếu dần rồi bình lặng lại, giống như một cơn sóng hòa vào biển lớn vậy.

Ánh mắt cô gái hơi lóe lên một chút, xung quanh chỗ Allen xuất hiện rất nhiều dao động, phảng phất như không gian đó là một mặt nước bị hàng loạt hòn đá thả xuống vậy, từng giao động không ngừng lan ra lan ra rồi lại giao thoa với nhau, chúng không dữ dội như cơn sóng lúc nãy như lại cơ hồ ép Allen từ rất nhiều phía, khí huyết hắn không khỏi nhộn nhạo lên. Hắn cắn răng một cái, lôi ma lực tỏa ra mãnh liệt, từng cơn chấn động va chạm với ma lực đều bị trung hòa hết, không gian một lần nữa yên lặng xuống.

Tuy nhiên nhìn lại Allen, so với vị trí lúc trước hắn đã phải lùi lại hai bước.

Trận đấu khí thế này hắn đã thua.

Sắc mặt Allen cũng hơi âm trầm, lặng lẽ rút ma trượng từ trong áo choàng ra.