Buổi chiều, tại nhà 116.
Key đang đứng trước tủ quần áo và phân vân, vũ hội tối nay là một dịp vui chơi hò hẹn của các học viên, dĩ nhiên nhà trường sẽ không bắt buộc mọi người tham gia nhưng thường thì rất ít người không đi dù họ không có bạn nhảy, Key cũng bị cả nhóm rủ rê đi cùng và hắn tất nhiên không từ chối. Dù vậy hiện tại hắn lại đang phải chọn đồ, đây là mội vũ hội theo lối quý tộc nên mặc trang phục địa cầu có vẻ không hợp lắm, lại dễ bị chú ý nữa, mà với những trang phục khiêu vũ thường thấy thì hắn lại cảm thấy hơi quá trang trọng và gò bó. Nhà trường cũng chuẩn bị sẵn cho học viên nào không có trang phục một bộ quần áo nhưng hắn cũng không biết có nên mặc hay không. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
-Vào đi. Key nói.
-Cậu làm gì lâu vậy, còn chưa chọn đồ nữa à? Will hỏi.
-Ừm, tôi không biết nên mặc gì cho hợp.
Will và Fei mặc trang phục khá giống nhau do trường cho mượn, gồm một cái quần tây và một sơ mi trắng, kèm theo một cái áo đuôi tôm cũng màu đen, là trang phục dạ hội thường thấy. Thấy hắn đang đắn đo, Fei nói luôn:
-Thôi mặc giống chúng tôi luôn đi, dù sao một mình tôi thấy ngượng cũng không được. Có lẽ hắn cũng không quen với thứ này lắm, nhưng dĩ nhiên một tên mặc áo bào đi dạ hội thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
-Đành vậy. Key thở dài.
Và rồi sau một lúc lâu loay hoay với bộ đồ, Key cùng hai người bạn cũng bước ra đến khu khiêu vũ với trang phục trường cho mượn. Trên đường có thể thấy những sạp đồ cũng như hàng quán đã thu dọn gần hết, ai nấy cũng diện những bộ đồ đi vũ hội, những cặp nam nữ thì vui vẻ khoác tay nhau và cười đùa. Những anh chàng độc thân thì nhân cơ hội này mà kiếm bạn gái cho mình.
Nơi khiêu vũ là một căn phòng nằm ở góc tây bắc, chính là khoảng sân mà lúc trước Key gặp Allen và chứng kiến "thao khống ma pháp". Do quy mô của trường ngày càng lớn nên năm nay đã xây hẳn một phòng khiêu vũ thay vì dùng tạm những căn phòng như lúc trước.
Khác hẳn với khoảng sân trống lúc trước, chỗ này bây giờ được trang hoàng khá nhiều. Trước cửa là hai hàng hoa mới trồng, còn trên tường thì có hai dải vải đỏ giắt ngang với đủ thứ đồ trang trí tinh xảo. Bên trong phòng rất rộng rải với một khoảng trống lớn ở giữa, xung quanh là những dãy bàn đặt thức uống cũng như ghế ngồi cho những ai không có ý định nhảy. Trên trần nhà là hàng loạt các cái đèn tinh xảo mạ vàng, bốn góc còn có những cái đèn pha lớn sẵn sàng soi vào khoảng sân ở giữa để làm nổi bật những cặp nhảy đẹp nhất. Ở phía trước khoảng trống chính là ghế khách mời ở giữa cũng như là bộ phận âm nhạc ở hai bên với đầy đủ loại nhạc cụ như violin, piano, ghita, kèn, ... dùng để trình diễn những bản nhạc cho buổi khiêu vũ.
Những người khác đã tới trước và đang đứng ở một dãy bàn để thức uống, Vanes vẫy tay với bọn họ, điều ngạc nhiên là Ashley cũng ở đó và đang trò chuyện với Anna, thỉnh thoảng còn liếc sang tên Graham bên kia. Ba cô gái hôm nay mặc khá giống nhau với những bộ đầm khiêu vũ. Vanes là một loại đầm không dây màu đỏ với một bông hồng ngay ngực trái làm tôn lên vẻ bí ẩn của cô nàng, Ashley là một chiếc đầm hở lưng màu xanh nhạt, Anna thì chỉ là chiếc đầm trắng hai dây đơn giản với một cái nơ sau lưng, ba người có thể nói là mỗi người một vẻ, ngay cả kiểu tóc cũng rất phù hợp. Vanes cột một cái nơ đỏ ngay đuôi tóc vá vắt nó ra trước phối hợp với bộ đầm đỏ mang một vẻ đẹp rất lạ lùng. Còn Ashley lại búi tóc lên cao làm lộ ra tấm lưng tuyệt đẹp của mình tăng thêm nét quyến rũ, cô nàng toát ra một vẻ đẹp rất thành thục. Anna hơi tỉa cái mái ngố của mình xéo qua một chút với một cái kẹp trắng, cộng với vẻ mặt ngây thơ của mình có vẻ rất đáng yêu.
Graham cũng gia nhập hội "mượn đồ" với trang phục y chang ba người phòng 116, tuy nhiên vẻ mặt hắn có vẻ hơi đăm chiêu, lâu lâu cũng nhìn sang Ashley một chút. Will cười hỏi:
-Sao rồi, chuyện với cô lớp trưởng như thế nào?
-Thì nàng cũng đồng ý làm bạn nhảy của tôi, nhưng Ashley có nói một câu khiến tôi băn khoăn.
-Câu gì? Fei hỏi, Key cũng có chút tò mò.
-"Mình đồng ý làm bạn nhảy của cậu, tuy nhiên mình rất ghét những người không biết trân trọng cơ hội". Thế đấy.
Rồi ba người phòng 116 nhìn Graham với ánh mắt "thế mà cũng không hiểu", ngay cả một người như Key cũng lờ mờ biết dụng ý phía sau. Tên Graham này ngốc thật hay giả ngốc đây? Will ghé vào tai Graham thì thầm vài câu, mặt anh chàng hơi đỏ lên một chút, tuy nhiên sau đó cũng gật đầu. Key dùng đầu gối nghĩ cũng biết tên Will nói với Graham cái gì rồi, chỉ quan trọng là Graham có can đảm làm hay không thôi.
Rồi thì vũ hội cũng bắt đầu, những người có bạn nhảy tiến ra khoảng trống trong khi những tên cô đơn thì đi vòng vòng mời những bạn nữ xinh xắn nhảy cùng. Will và Fei cũng tản ra tham gia "đội ngũ tìm kiếm", riêng Fei có vẻ rất hào hứng, dù sao vũ hội theo kiểu này thì cũng là lần đầu tiên hắn tham gia. Trong những cặp ngoài kia dĩ nhiên cũng có Graham và Ashley, hơn nữa còn có cặp Allen và Susan làm khá nhiều người bất ngờ nữa. Dàn nhạc cũng dần cất lên những giai điệu du dương của mình. Rồi mọi người cũng hòa vào dòng nhạc với những bước nhảy của riêng mình.
-Tại sao cậu lại mời tôi nhảy? Susan hỏi, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong mắt có lóe lên một chút gì đó.
-Không vì lí do gì cả. Allen mỉm cười trả lời, dĩ nhiên là vẫn với cái khuôn mặt hiền lành vô hại.
-Vậy tại sao cậu lại đồng ý làm bạn nhảy của tôi? Allen hỏi.
-Không vì lí do gì cả. Susan lặp lại câu trả lời của Allen. Allen cười khẽ nói tiếp.
-Đó chính là lí do vì sao tôi mời cậu nhảy đấy.
Susan cũng cười mỉm, và dĩ nhiên với một "băng mĩ nữ" thì nụ cười là rất hiếm có, và cũng dĩ nhiên là nó rất đẹp, đẹp theo một cách riêng mà chỉ có Allen đối diện cảm nhận được.
"Đã bao nhiêu lâu rồi cô vẫn như vậy". Allen nghĩ thầm.
"Anh quả là đồ không chịu thay đổi". Susan nghĩ.
-Này, cậu còn giận sao? Graham hỏi, chân vẫn nhịp nhàng theo bước nhảy.
-Cậu đoán xem. Ashley nói, giọng điệu không có gì bất thường.
-Cũng tại cậu bảo mình nhát gan thôi. Không biết lấy từ đâu ra can đảm, Graham nói.
-Vậy ra gan của cậu cũng lớn quá nhỉ. Ashley nói, đồng thời còn lườm hắn một cái.
-Ách, hì hì, tùy trường hợp thôi, tùy trường hợp thôi. Graham cũng cười cười giải thích.
-Cậu nhớ những lời tôi nói lúc sáng chứ? Ashley hỏi tiếp.
-Tất nhiên là nhớ.
-Vậy có hiểu không?
-À ờ, chắc là hiểu.
Thế rồi hai người cũng không ai nói gì mà chỉ tiếp tục khiêu vũ với nhau. Ở ngoài kia Fei và Will cũng tìm được bạn nhảy, có lẽ là hai cô gái chung lớp với bọn hắn. Key, Anna và Vanes thì không nhảy mà chỉ nhìn đôi bạn Ashley và Graham rồi thỉnh thoảng bình luận vài câu. Và rồi bản nhạc thứ nhất cũng dần đi đến lúc kết thúc, nhường chỗ cho những cặp khác lên trình diễn. Tất cả các cặp đều kết thúc bằng việc người nữ ngã ra sau còn bạn nam thì đỡ lấy. Nhưng tên Graham thì không chỉ đỡ lấy tấm lưng trắng muốt của Ashley mà còn tham lam chiếm lấy đôi môi của cô. Ashley chỉ hơi bất ngờ một chút rồi cũng nhắm mắt tiếp nhận trong khi Key cùng Anna và Vanes còn đang xuýt xoa vì độ bạo gan của Graham. Will và Fei thấy vậy cũng cười hắc hắc.
Ở trong phòng cũng có rất nhiều người chú ý tới đôi nam nữ kia, những tiếng vỗ tay lác đác vang lên rồi càng ngày càng to đến nỗi hai nhân vât chính cũng phải đỏ mặt lên, một số cặp khác cũng nhân cơ hội này mà trao cho nhau một nụ hôn đằm thắm. Thế là khi ánh đèn lung linh tập trung về sân nhảy, một đôi nam nữ thẹn thùng cầm tay nhau không biết nói gì, cảnh tượng quả thật có phần khá lãng mạng.
Sau khi chứng kiến kết cục hạnh phúc của hai người bạn, Key cũng mỉm cười rồi lẻn ra ngoài hít thở không khí một chút, ở trong phòng khiêu vũ hắn không được tự nhiên lắm. Hắn ngồi trên cái ghế đá mà trước đây Graham đã ngồi, và cũng nhìn ra ngoài mặt hồ với ly rượu đỏ trên tay, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Chỉ thấy hắn hơi đưa ly rượu lên nói khẽ:
-Merry Christmast. Rồi lại đăm chiêu nhìn ra xa.
Trong một dịp lễ lớn như vậy, một thanh niên tóc đen lại chúc một câu của ngày lễ khác có vẻ rất không phù hợp.
Đúng vậy, cái cảm giác không phù hợp này đã kéo dài theo Key rất lâu rồi, kể từ khi hắn tỉnh giấc bảy năm trước. Hắn luôn cảm giác bản thân và cái thế giới này có gì đó không phù hợp, và cảm giác đó từ đâu ra thì Key không hiểu được. Mất một thời gian dài hắn mới quen với cuộc sống ở địa cầu, rồi bây giờ phải sinh sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ là Terra Magica nữa. Cảm giác không phù hợp kia lại xuất hiện, dù qua một thời gian làm quen đã vơi bớt nhưng trong nhiều lúc hắn vẫn có vài cảm xúc khó hiểu. Nới cổ áo ra một chút, bộ đồ này lại là một nhân tố không phù hợp khác, mặc nó khiến Key rất chật chội, không quá tự nhiên. Đang suy nghĩ thì một giọng nói vang lên.
-Đang nghĩ gì vậy, Key?
Key hơi ngước đầu lên. Trước mặt hắn là Anna, cô nàng mỉm cười rất dễ thương, chắp hai tay ra sau lưng hơi cuối người xuống, nghiêng đầu hỏi.