Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hai Thế Giới

Chương 11: Ta sẽ cho các người thấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trận đấu giữa Allen và Susan đã kết thúc nhưng tiếng vang của nó vẫn còn rất lớn. Dọc đường về mọi người đều hưng phấn bàn tán, thảo luận về trận đấu hoành tráng này. Ba kẻ vòng 116 cũng không ngoại lệ.

Fei và Will cũng rất sôi nổi bàn luận, tuy nhiên Key lại là người giải đáp phần lớn các câu hỏi của họ, dù sao hắn cũng là người am hiểu ma pháp nhất trong cả ba. Dù vậy những ma pháp cấp cao đó thật sự rất đặc sắc, phải biết trong trường học chỉ dạy đến ma pháp trung cấp mà thôi. Ma pháp cao cấp thì chỉ dạy các học viên nâng cấp một ma pháp trung cấp lên. Còn lại học viên năm ba muốn học được ma pháp cao cấp thì phải tìm sư phụ, hoặc vào các khu giao dịch trao đổi, mua lại, ..... Hai người kia nắm giữ nhiều cao cấp ma pháp như vậy cũng thật hiếm thấy.

Qua trận đấu Key cũng học được nhiều thứ về cách sử dụng lôi ma pháp cũng như tác dụng của "thao khống ma pháp" trong chiến đấu. Tuy nhiên hắn vẫn cần một thời gian để tiêu hóa được những thứ vừa học trong những ngày qua cũng như tập luyện thao khống ma pháp.

Cả ba về tới nhà nói chuyện một lúc lâu rồi mới lên phòng ngủ.

Lúc này trong một căn phòng ở khu vực giáo viên, Allen và Susan đang đứng đối diện nhau.

-Tại sao cậu lại làm vậy? Susan hỏi, ánh mắt rất sắc bén.

-Làm gì cơ? Vẫn với nụ cười mỉm, Allen hỏi ngược lại.

-Đừng giả ngu, cái bách lôi trùng sát đó là gì, cậu biết ngưng đọng ma pháp sao?

-Không, không phải là ngưng đọng ma pháp đâu, nhưng là gì thì bí mật vậy. Allen có vẻ rất muốn chọc tức Susan.

-Hừ, là gì cũng được. Tuy nhiên tại sao cậu không phóng thích nó mà lại nhận thua.

-À, làm sao tôi nỡ khiến một cô gái xinh đẹp bị điện giật được chứ đúng không.

-Cậu vẫn vậy nhỉ? Vẫn thích chọc tức tôi. Tại sao lại không dùng hết sức ra, tôi cũng không cần một trận thắng như vậy. Cô nàng có vẻ rất tức tối.

-Dĩ nhiên là không dùng hết sức rồi, không lẽ tung hết bài tẩy cho bàn dân thiên hạ biết sao. Mà đừng nói Valkyrie là con bài cuối cùng của cô nhé, đánh chết tôi cũng không tin đâu. Allen nhếch môi lên một cái.

-Có phải con bài cuối cùng của tôi không cậu không cần biết. Tôi chỉ không muốn thắng như vậy.

Một tia sáng lóe lên, hiệu trưởng Rud hiện ra, với nụ cười ôn hậu, ông ta hỏi:

-Hai em tranh cãi điều gì vậy?

-Không có gì nghiêm trọng thưa thầy, chỉ là em không muốn hắn nhường em như vậy thôi. Lấy lại bình tĩnh, Susan đáp.

Liếc qua Allen đang nhún vai mỉm cười vô hại, Rud lắc đầu rồi bảo:

-Thôi em cũng không phải không biết tính của Allen. Lần này bỏ qua cho hắn đi, dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội đối luyện mà.

-Vâng thưa thầy. Susan trả lời, khom mình chào Rud một cái, sau đó trở về phòng.

Trong phòng chỉ còn Allen và hiệu trưởng.

-Cậu thật làm ta bất ngờ a, không ngờ mấy năm nay lại tiến bộ như vậy. Quả không hổ là đệ nhất thiên tài của học viện mấy chục năm nay. Rud nói.

-Hì, chỉ là một chút may mắn nhỏ mà thôi, nhưng Valkyrie quả thật làm cho em kinh ngạc

-Đúng vậy, thuật triệu hồi Valkyrie đã lâu rồi ta không được thấy, ngay cả những năm ta tham gia chiến tranh cũng chỉ thấy vài lần mà thôi, con bé Susan này mấy năm nay cũng tốn không ít công sức.

-Cô ta lúc nào chẳng cố gắng như vậy, thôi cũng tối rồi, em xin phép về phòng. Allen khom mình chào hiệu trưởng Rud, sau đó cũng về phòng.

Thật ra có một thứ Allen không nói cho bất cứ ai biết, vì ngay cả hắn cũng không rõ đó là gì.

"Tại sao khi thấy những Valkyrie đó mình lại cảm giác rất quen thuộc nhỉ?" Hắn nghĩ thầm.

Trước mặt Key là những tờ giấy ghi đầy những hình vẽ, kí tự và phép toán. Vẻ mặt hắn rất tập trung, nghiền ngẫm từng bức hình, miệng không ngừng lẩm bẩm:

-Nếu thay đổi chỗ này thì sẽ có hiệu quả như vầy .... nếu đổi góc độ đi một chút sẽ cảm ứng dễ hơn .....

Sau nhiều giờ nghiên cứu và thử nghiệm. Key cơ bản đã hiểu được phần nào thao khống ma pháp. Với một vài tinh chỉnh, hắn đã có thể cảm ứng được quỹ đạo, hướng đi của những tia sét và có thể làm lệch nó đi, mặc dù chỉ là một góc rất nhỏ. Tuy không biết phải mất bao lâu mới có thể làm được như Allen nhưng Key cũng đã nắm được phần bên ngoài rồi. Việc hắn cần làm lúc này chỉ là nghiên cứu, thử nghiệm, và tổng hợp kinh nghiệm, Key cần phải lặp đi lặp lại công đoạn này để có thể nắm giữ thao khống ma pháp một cách thuần thục hơn.

Lúc này đã là ngày thứ hai sau trận đấu, dư âm của nó cũng giảm bớt đi dù vẫn có những cuộc bàn luận xoay quanh trận chiến này. Bây giờ sự chú ý của mọi người đều dồn vào sự khiêu chiến của những kẻ đến từ "bên kia", đi ngoài đường rất dễ nghe thấy những tiếng nói chuyện như:

-Nghe nói bọn họ muốn khiêu chiến học viên năm ba.

-Mẫu robot mới có vẻ được nâng cấp từ MS-027 lúc trước chiếu trên truyền hình.

-Hừ, bọn người kia thì là gì, chắc cũng chỉ vài con robot quèn ngang với chúng ta cấp bốn mà thôi, chỉ được cái số lượng đông là giỏi.

-Cậu nghĩ ai sẻ ứng chiến.

....

Key lại không giống bọn họ. Hắn từng sống ở địa cầu một thời gian dài, hắn biết quá rõ quân đội bên đó kì vọng như thế nào vào những robot này, bọn họ mong muốn có sức mạnh cường đại hơn, dù sao không ai muốn mình suốt ngày bị kinh thường. Hơn nữa bọn họ không bao giờ làm điều gì mà không chắc chắn, lần quyết đấu này sẽ không đơn giản.

Quan trọng hơn, ma pháp hiện tại đã phát triển tới mức nhất định rồi. Quá trình kết hợp với khoa học lại diễn ra không quá nhanh, có thể nói những lý luận mới đa phần đều là những ứng dụng của khoa học vào ma pháp mà thôi. Còn những robot này thì có sức phát triển hơn, chúng ra đời không quá lâu, lại ngày càng được hoàn thiện. Mẫu robot lần này dám chắc chỉ là thử nghiệm, rồi những nhà nghiên cứu rất nhanh sẽ cho ra những mẫu mới cường đại hơn.

Công nghiệp quân sự phát triển thật quá nhanh. Đăm chiêu nhìn ra ngoài, Key nghĩ mông lung.

-Này, ta nói cậu biết nhé, trên thế giới công nghiệp quân sự là ngành có tiềm lực phát triển cao nhất đấy.

Đó là trong một căn phòng trọ, một cậu bé đang ngồi ăn. Còn có một người đàn ông nằm dài trên ghế sofa coi truyền hình. Trên màn hình là mẫu robot MS-025 đã được sản xuất, đồng thời còn có vài thông tin về dòng MS-026 đang được phát triển. Thấy người đàn ông nói, cậu bé liếc lên màn hình, sau đó cuối xuống ăn tiếp. Người kia lại nói:

-Không tin ta sao, thật ra hầu hết những thứ hiện tại cậu đang thấy nghiên cứu đều có thể ứng dụng trong quân sự cả đấy. Liên Minh Châu Âu, Khối Bắc Mĩ, Liên Hợp Đông Á, .... Tất cả bọn họ mỗi ngày đều đổ một đống tiền để phát triển quân sự đấy.

-Nhớ kỹ lời ta nói nhé. Chiến tranh chính là thứ thuốc rất tốt để thúc đẩy thế giới phát triển đấy. Cậu không thấy trong cuộc chiến đã có hàng loạt các nghiên cứu mới cũng nhiều thành tựu sao, không có chiến tranh khi nào thì FA mới ra đời, Miraculum khi nào mới được xây, robot chiến đấu khi nào mới được phát triển, ..... Người ta chỉ luôn nhìn thấy mặt xấu của chiến tranh mà không nghĩ tới những ích lợi của nó.

-Ta nói, không có chiến tranh thì khi nào con người mới quý trọng hòa bình. Cuối cùng, người đàn ông cảm thán, ánh mắt phảng phất một chút tang thương.

Một khu đất trống của học viện, có hai người đứng đối diện nhau, một cô gái tóc đỏ với một cái áo thun, quần jean ngắn cùng áo khoác len bên ngoài. Một thanh niên không mấy bắt mắt, tóc vàng để xéo, khuôn mặt hơi tái, mang một cặp kính rất thư sinh. Người thanh niên đưa cho cô gái một thiết bị lưu trữ, nói:

-Đây là sơ bộ về kế hoạch cường hóa của liên minh châu âu và thông tin về Z4H8-Quis. Tôi vừa gửi cấp trên vài ngày trước.

-Vậy sao, bọn họ có vẻ rất tự tin với mẫu mới nhỉ. Cô gái nói, không mấy quan tâm.

-Ừ, nhưng lần này có vẻ khác đấy, dù không được điều khiển trực tiếp nhưng theo tôi thì mẫu này không tệ chút nào đâu.

-Có lẽ vậy, dù sao bọn họ cũng nên có tiến triển đi thôi. Thế lần này ai ra đấu thế?

-Không biết, lúc đầu dự định là Francis, nhưng sau lễ khai giảng trưởng đoàn hình như định ra đấu. Có vẻ ông ta không muốn có một trận thua vào lúc này.

-Ông ta sao? Có phần thú vị rồi đấy. Vậy nhé, tôi về nhà đây, bây giờ cũng tối rồi, cậu cứ tiếp tục trà trộn trong đó nhé. Cô gái nói rồi quay đi.

Người thanh niên im lặng, nhìn theo bóng lưng cô gái một lúc rồi cũng trở về.

Thủ đô Bistec, dưới tầng hầm của khách sạn dành cho khách quý. Một cỗ máy yên lặng đứng đó, tỏa ra một khí tức băng lãnh. Nó chính là mẫu thử nghiệm đầu tiên của kế hoạch cường hóa, Quis

Đối diện với nó là một người trung niên, chính là người dẫn đầu của đoàn khách tham quan. Hắn nhìn vào Quis rất lâu, suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng ánh mắt hắn trở nên quyết đoán hơn bao giờ hết.

Chỉ thấy tay hắn khẽ lướt qua một hàng nút, cả con robot, tay, chân, mình, đầu, ... đều tách ra tạo một khoảng trống đủ cho một người đứng.

Trung niên nhân xoay người nhảy vào, sau đó Quis nhanh chóng khép lại như một bộ giáp hoàn chỉnh. Ánh mắt lóe lên một cái, rồi nó từ từ cử động.

Chỉ thấy đầu tiên là cử động các ngón tay, rồi bàn tay, cánh tay. Sau đó đến các động tác giơ tay chân, đi lại. Cuối cùng là một loạt các động tác chạy nhanh, nhào lộn, thủ thế, còn có cả sử dụng vũ khí múa vài đường, ....

Một lúc sau người nọ điều khiển Quis trở lại chỗ cũ, nó tách ra để người kia ra ngoài rồi lại khép lại. Ánh mắt trung niên nhân đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tuy nhiên trong mắt lại mơ hồ có một tia chiến ý ẩn dấu rất sâu, hắn thì thào.

-Không thể có thêm một trận thua được, lần này bắt buộc phải thắng. Ta đành phải ra mặt trở lại thôi.

-Hừ, học viện Minith sao, hãy chờ xem, Gunther ta sẽ cho các người thấy, người lái robot mạnh nhất của Liên Minh Châu Âu có ý nghĩa thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »