Quyển 3 - Nợ Từ Kiếp Trước"Người không phạm yêu, yêu không phạm người", có thể khẳng định rằng câu nói này luôn luôn là đúng. Người phàm thế như chúng ta làm sao mà có thể hiểu biết hết được cái cõi âm cơ chứ. Đã nhiều lần chúng ta vô tình, mà cũng có thể là cố ý đã phạm vào người âm để mà mang họa vào thân. Trong câu truyện này sẽ nói đến vấn đề nhà bị ma ám nhưng không hẳn là xoay quanh lĩnh vực đó. Như các bạn đã biết, có đất lành thì ắt là có đất dữ. Đất dữ là những mảnh đất lâu đời, bị người ta tranh dành nhau, rồi thì yêu khí xung thiên, khiến cho oan hồn vất vưởng mà bám trụ lấy cái miếng đất đó. Có rất nhiều gia đình đã rơi vào cái hoàn cảnh mà mua nhầm hoặc xây nhầm nhà trên những mảnh đất dữ đó rồi để lại một cái hậu quả không lường được. Tuy nói là đất dữ có ma, nhưng nhiều khi đất lành cũng có vậy.
Lấy ví dụ như căn nhà mà tôi đang sống hiện giờ, bố mẹ tôi có nói rằng mảnh đất này đã thuộc về gia đình tôi từ lâu lắm rồi, có thể nói là đã hơn mấy chục năm. Nhưng nếu bạn đọc còn nhớ trong cuốn Bên Kia Của Sự Sống, tôi có đề cập đến việc có tiếng bước chân trên tầng ba. Việc này không chỉ có mình nhà tôi, mà ngay cả mấy ông anh bà chị họ ở nhà bà ngoại ngay kế bên cũng đã có nghe thấy. Nói gì thì nói, dù sao đi chăng nữa, đó cũng chỉ là người nhà mình mà thôi, họa chăng họ có vể cũng là chỉ để thăm con cháu. Vấy đối với những căn nhà được xây trên những mảnh đất dữ thì chủ nhân cần làm điều gì để sống yên ổn trước khi phải đưa ra cái quyết định cuối là dọn đi nơi khác? Có nhiều cách lắm chứ: có người thì sẽ mua những đồ trấn nhà về để xua đuổi đi cái oan nghiệt; có người thì lại gọi thầy về giải hạn, hoặc là nói chuyện và tìm cách siêu thoát, hay như chiều lòng cho những oan hồn còn đang vấn vương; nhưng cũng có những người ác độc thẳng tay, họ tìm mọi cách đánh tan hồn phách của những oan hồn để chiếm lấy căn nhà đó. Mình hi vọng câu truyện dưới đây sẽ thu hút được bạn đọc và mong bạn đọc ủng hộ hết lòng. Câu truyện lấy bối cảnh là căn nhà bị ma ám, nhưng sẽ nói lên ý chính là nga voi, một trong những bảo bối trấn nhà.
"Ngày... tháng ... Năm...
Vui quá, hôm nay bố mới lên chức cao lắm. Thế là mình lại sắp được dọn sang một căn nhà mới cao to và đẹp đẽ hơn rồi. Chỉ buồn rằng mình sẽ phải xa bạn bè mà thôi. Chiều nay mời chúng nó đi ăn tiệc chia tay mà đứa nào cũng buồn quá. Mình đã nói chúng nó là có dịp sẽ về thăm và nhất định sẽ dữ liên lạc, vậy mà tụi nó cứ mếu máo hoài à. Cả tối nay mình cứ thao thức mãi không ngủ được, mọi thứ đã chuẩn bị xong, sáng mai sẽ phụ giúp mẹ dọn qua nhà mới."
"Ngày ... Tháng ... Năm...
Mưa bão ghê thật, đúng hôm chuyển nhà thì lại mưa. Căn nhà mới thật là đẹp và rộng thênh thang. Trước cửa là một cái sân nhỏ, đằng sau thì có cái vườn và một ao ca thật là đẹp hết cỡ. Căn nhà này đồ sộ quá, mình chiếm ngay tầng ba, nơi có cái cửa sổ nhìn ra sấn trước, mình thích ngắm cảnh đường phố lắm. Đồ đạc trong phòng mình cũng bầy biện xong cả rồi, mai họ sẽ chuyển đồ đạc ở phòng khách đến. Mai mình còn phải theo mẹ lên nhập học vào trường mới, không hiểu rồi các bạn mới có quý mình không nữa."
... Sâu khi ở căn nhà mới được hơn một tháng ...
"Ngày ... Tháng ... Năm...
Hôm nay giời âm u quá, cứ tưởng là mưa mà hóa ra không phải. Bây giờ mình đã hết lạ nhà mới rồi, đêm đêm đã dễ ngủ. Tuy chỉ có một điều, không hiểu là vì lý do tại sao, nhưng mình từ khi ở trong căn nhà này luôn có một cái cảm giác sợ hãi trong lòng. Mấy đứa cùng phố mỗi lần đi ngang qua thường nhìn vô nhà mình rồi bán tán này nọ. Mình nghĩ chắc tại chúng nó không có nhà cao cửa rộng như mình, nên sinh lòng ghen ghét, đố kị. Chắc mình cũng kệ chúng nó thôi, vì bố mình làm ra tiền nhiều, thì gia đình mình phải khá giả hơn gia đình của chúng nó rồi."
"Ngày... Tháng... Năm...
Cái con mèo đen đáng ghét, rõ ràng mình thấy nó hiền lành lắm mà tại sao mỗi lần mình cho nó ăn, nó cứ dựng lông lên tính cắn mình cơ chứ, đúng là cái đồ mèo hoang không biết điều. Hôm nay bố đi công tác rồi, còn mẹ thì trực ở viện, thế là lại còn mỗi mình với cô giúp việc. Kì lạ thật, tại sao mọi khi mình quen ở nhà một mình rồi vậy mà từ khi mình chuyển tới căn nhà này tới giờ, mình khó ngủ vô cùng. Mình luôn sợ hãi mội khi mình nhắm mắt vào ngủ, mình có cái cảm giác dường như mình đang đón đợi một cái gì đó, một cái gì đó đáng sợ lắm..."
Viết đên đấy, tôi đóng cuốn nhật ký của mình lại, và chui lên giường ngủ với cô giúp việc. Kể từ cái ngày mà dọn qua nhà mới, tôi thường gọi cô giúp việc lên ngủ cùng mình. Vì tôi cũng là con gái nên ngủ cùng với cô ý cũng thoải mái. Mặc dù đã có cô giúp việc ở bên, nhưng tôi cũng khó mà chìm vào giấc ngủ được, một cái cảm giác mà bạn rất buồn ngủ, nhưng cứ mỗi lần chợp mắt được năm phút, bạn lại phải hé mở con mắt của mình ra và nhìn trong bong tối, như muốn khẳng đỉnh một điều rằng, không còn một ai khác trong căn buồng này.
Đi học về là tôi lại chạy ngay lên buồng quang cặp và xuống phụ giúp mẹ mình việc làm vườn. Tôi tên là My, năm nay đang học đại học năm thứ hai, nếu bạn hỏi tôi là đã có bạn trai chưa thì xin thú thực là chưa. Lý do có thể là vì tôi chưa tìm được một người con trai nào hợp với mình cả. Ăn tối xong, tôi lại giúp cô giúp việc dọn dẹp. Tối tối, tôi lại lên ôm cuốn nhật ký viết lại những truyện đã xảy ra trong ngày. Tôi bắt đầu cuốn nhật ký là vì lúc đầu bố mẹ bắt tôi làm thế để luyện văn. Nhưng rồi sau này quen dần tôi cảm thấy viết nhật ký là một cái sở thích. Tôi còn dữ những cuốn nhật ký từ hồi tôi mới học lớp sáu, cùng là cái năm đầu tiên mà tôi bắt đầu viết nhật ký. Nhiều khi đem mấy cuốn nhật ký đó ra coi lại cũng thấy vui lắm chứ, một phần vì hồi đó còn bé nên cách viết buồn cười lắm, chửa kể đến lối suy nghĩ và cách tư duy. Nói vậy chứ nếu một con người có thể chứng kiến sự thay đổi của bản thân mình thì điều đó khá là thú vị.
... Đêm kỳ lạ 1 ...
Lại cái tiếng bước chân ngoài hành lang, thật là kì lạ. Đang đêm thế này rồi, còn có ai đi lại nữa đâu mà lại có tiếng bước chân nhỉ? Tôi chán nản và mệt mỏi, ngồi dậy. Mai có bài thi quan trọng lắm, mà giờ này còn chưa ngủ được. Nói về bản thân tôi là một đứa con gái cũng khá lì, ít khi mà tin vào ba cái chuyện ma quỷ tào lao lắm. Tôi bật cái đèn đầu giường, từ từ tiến lại về phía cửa phòng. Tôi nín thở lặng thinh để lắng tai nghe tiếp cái bước chân đó. Tôi đã nghe được cái tiếng bước chân này từ lâu lắm rồi, nhiều khi còn nghe thấy tiếng động như có ai lục lọi đồ đạc nữa cơ. Tôi cầm sẵn cái tay cầm của cửa, bất thình lình, tôi mở cửa nhìn vào cái mà đêm đen dầy đặc ở hành lang. Rõ ràng là không có một cái gì, tiếng bước chân đã mất hẳn. Tôi đóng cửa lại và giả vờ đứng im ở đó lắng nghe coi còn có tiếng bước chân không, nhưng bốn bề đã trở về im lặng. Tôi lủi thủi trèo lại lên giường và cố giỗ giấc ngủ.
... Đêm Kỳ lạ 2 ...
Sắp thi rồi, tôi lại phải thức đêm học. Sở thích của tôi là xuống dưới nhà làm một ly cà phê sữa đá đặc và một ít bánh quy lên nhâm nhi ôn bài vở. Đang đứng pha cà phê, chợt tôi có một cái cảm giác lạnh gáy vô cùng. Tôi ngừng tay ngoáy, quay đầu lại nhìn, không có gì cả, chỉ có mình tôi đang ở dưới bếp, mọi người đã ngủ hết rổi. Sau khi đã hoàn thành ly cà phê sữa đá, tôi mở tủ kiếm tìm cái hộp bánh quy yêu thích của mình. Còn đang loay hoay lấy hộp bánh quy trong tủ thì chợt cái hộp giấy để tít trên khẻ tủ rơi vô đầu tôi làm tôi giật hết cả mình. Tôi cúi xuống cầm cái hộp đó lên, lạ nhỉ, cái hộp cũng khá nặng chả lẽ lại chuột chạy trong nhà. Nếu là có chuột thật thì chắc phải bảo bố mai gọi người đến sử lý thôi. Một tay cầm ly cà phê sữa, một tay cầm đĩa bánh, tôi ung dung đi lên buồng mình. Bước trên cái cầu thang rộng này, mà tôi có cảm giác như có một người nào đó đang đi lên ngay sau lưng minh. Đã mấy lần tôi dừng bước, quay đầu lại phía sau, nhưng rõ ràng là không có ai. Tôi bước nhanh lên phòng, đặt ly cà phê sữa và đĩa bánh xuống bàn. Tôi từ từ tiến lại phía của buồng và bắt đầu lắng tai nghe, quả thật tiếng bước chân lại xuất hiện. Tiếng bước chân đi lên hành lang, rồi tiến lại gần hơn đến cánh cửa phòng tôi. Tôi nín thở lắng nghe, nhưng lạ thay, tiếng bước chân đến cửa thì biến mất. Tôi vội nhanh tay mở cửa, không có gì, không có một ai ở ngoài hành lang tối đen này cả. Tôi lại đóng cửa, nhưng lần này, tôi có cảm giác nôn nào, bồn chốn lắm. Cái cảm giác này như điều khiển tôi, bắt tôi phải đứng lại ở đó và lắng nghe thêm. Cứ đứng đó một lúc, y như rằng tiếng bước chân lại xuất hiện, nhưng có vẻ như nó đi xa dần dần, còn đang lắng nghe thì chượt có tiếng đập vào cửa cái rầm, khiến cho tôi giật hết cả mình mà ngã ngửa ra sàn. Cái tiếng đập bất ngờ đó làm tôi hết hồn, tim đập thình thịch. Bố tôi nói vọng ra từ căn buồng của mình ở tầng hai:
- Làm sao thế My?
Tôi thở hổn hển, nhưng cũng cố bình tĩnh mà nói lớn:
- Con làm rơi cái gối ý mà.
Mẹ tôi mới nói chen vô:
- Phải cẩn thận chứ con.
Tôi vội đáp:
- Dạ, xin lỗi bố mẹ, bố mẹ ngủ đi.
Tôi có hơi run run, lấy bình tĩnh tiến lại mở cái cửa buồng ra một lần nữa. Bốn bề im lìm, chỉ còn cái màn đêm đen dày đặc bao trùm lấy cái hành lang. Tôi đóng cửa lại và ngồi vào bạn học, nhưng có lẽ cái tiếng đập cửa vừa rồi khiến tôi không tài nào tập chung được, vẫn còn một chút gì đó đọng lại. Ngồi học mà trong đầu tôi luôn hiện ra một câu hỏi "Điều gì đang xảy ra tại căn nhà này vậy?"