Quyển 6 - Chương 7: Quá khứ hiện hữu

Còn đang bỡ ngỡ chưa biết chuyện gì xảy ra, chợt chị Hồng thấy hình ảnh trước mặt mình mờ nhạt đi. Thế rồi chỉ sau có mấy giây, toàn bộ khung cảnh trong căn buồng của chị đã thay đổi hoàn toàn. Vẫn là căn buồng đó, nhưng hình ảnh chị ngủ gục trên giường, hay như những đồ đạc của chị trong phòng bỗng chốc biến mất, mà thay vào đó là những đồ dụng khác, như tivi, tủ lảnh, rồi thì một cái giường và nhiều đồ vật khác. Còn đang chưa hết ngỡ ngàng, chợt chị Hồng như bị ai đó điều khiển, chị tiến lại và ngồi xuống cái ghế gỗ dài nhỏ góc phòng. Đôi tay chị với lấy tờ báo bên cạnh mình, chị Hồng hoảng hốt khi mà bàn tay của chị giờ đây đã trở thành một đôi bàn tay nhăn nheo, đen xạm, như là bàn tay của người già. Chị Hồng với lấy tờ báo, cầm lên đọc, chị ta còn hãi hùng hơn nữa khi mà chị nhìn lên dòng đề ngày tháng tờ báo phát hành "ngày 14 tháng 8 năm 1995". Đang đọc tờ báo, chợt chị Hồng đặt tờ báo xuống, như đang cố nghe ngóng một cái gì đó, nhưng rõ ràng chị ta không nghe thấy gì cả, bốn bề im lặng. Rồi chị Hồng cảm nhận được tim mình đang đập mạnh, chị tiến ra ngoài cửa, nhìn lêng tầng bốn thì thấy có một cái bóng trắng như của một đứa trẻn con vừa chạy lướt vô phòng. Chị Hồng từ từ tiến lên, lên đến nơi, chị ta mở cửa nhanh và bật đèn, nhưng không thấy cái gì cả. Còn đang ngó nghiêng, chợt điện vụt tắt, chi Hồng có thể cảm nhận được một cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Chị ta mò mẫm trong cái bóng tối, thế rồi chị Hồng chạm được vào cái công tắc điện, bật đi bật lại mấy lần thì đèn sáng. Chị Hồng nhìn lên bàn thớ, trên bàn thờ là ảnh một cậu nhóc tầm mười hai tuổi, thể rồi đôi mắt của chị ta có cảm giác ướt ướt. Chợt, cái cảm giác sợ hãi dâng trào, chị Hồng quay mặt nhìn ra phía cửa sổ thì chị ta sợ hãi tột độ khi mà đứng đó là một đứa bé gái tầm bốn tuổi, người ướt nhẹp, hai mắt trợn trắng đang đứng đó hướng về phía chị. Nhịp tim bắt đầu đập loạn lên, thế rồi chị Hồng chạy vội ra khỏi cửa, chạy xuống cầu thang thì chị ta trượt chân ngã lộn mấy vòng.

Cảnh vật trong giây lát đã tối xầm lại, thế rồi mọi thứ lại hiện hữu. Chị Hồng mở mắt thấy mình đang nằm trong một căn buồng trắng, nhìn quanh thì chị ta nhận ra đó là bệnh viện. Một người đàn bà bước vô, tay cầm một cặp l*иg. Người đà bàn ngồi bên cạnh, bà ta nhìn chị Hồng âu yếm, thế rồi bà mở cái cặp l*иg đó ra, múc từng thìa cháo đút cho chị Hồng ăn rất tình cảm. Hình ảnh đó lại mờ dần đi, và mọi thứ hiện lên chị đang đi bộ trong sân của bệnh viện. Còn đang ung dung đi bộ và dít điếu thuốc lá, chợt có một cô y tá chạy tới nói cái gì đó, chị Hồng đanh rơi điếu thuốc, chạy vội với cô y tá đi đâu đó. Cả hai người chạy ra ngoài đường, đi được một quãng thì thấy có đám đông trước mặt, chị Hồng chen vô đám đông, vượt qua cả cảnh sát, nhìn vô thí đó là người đàn bà đút cháo cho mình hôm nào, chắc là tai nạn giao thông, người đàn bà nằm đó, hai mắt mở trừng trừng, bên cạnh là cái cặp l*иg đổ, cháo từ trong văng ra túng tóe. Nhìn cảnh đó mà chị Hồng cảm thấy tim mình đau nhói, thế rồi chị Hồng chạy lại bên cạnh người đàn bà đó, quỳ xuống khóc lóc, lúc cúi mặt xuống đất để gào khóc, chị Hồng nhìn thấy trên nền đất lã chã những giọt nước mắt.

Mọi thứ lại mờ dần, quang cảnh quay trở lại là trên tầng bốn. Giờ đây chị Hồng đang đứng trước bàn thờ, trên đó bên cạnh bức hình của cậu nhóc đã có thêm bưng hình của người đàn bà hôm nào. Giờ đây chị Hồng đã hiểu ra được, thì ra chị ta đang nhập vào ông chủ của cái nhà này, và chị có có thể cảm nhận và thấy được những gì ông đã trải qua. Cảnh vật thật buồn bã, chị Hồng kéo ghế ngồi xuống trước bàn thở, rồi mở chai rượu trắng bên cạnh, rót từng ly ra uống, mắt không rời khỏi cái bàn thờ. Than ôi, rượu lẫn với nước mặt thật là đắng chát làm sao. Cứ ngồi uống như vậy, rồi chợt đầu chị Hồng đau nhức kinh người, rồi tim chị đạp mạnh, chợt chị Hồng ngã lăn ra sàn nhà không biết gì nữa, bốn bề trở nên đen ngòm.

Thế rồi hình ảnh một trần nhà trắng, xung quanh văng tanh lại hiện ra, có lẽ chị Hồng lại một lần nữa quay lại bệnh viện. Phòng này không có cửa sổ, nên khó mà biết được bây giờ là ngày hay là đêm. Chị Hồng nằm đó, thế rồi bỗng nhiên cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, làm chị Hồng liên tưởng lại đến cái đêm chị gặp thiện tai thánh, không khi cũng trở nên lạnh lẽo như ngày hôm nay vậy. Chợt cánh cửa phòng khẽ mở ra, một ông bác sĩ bước vào, ông ta khé đóng cái cửa lại, rồi tiến tới kéo ghế ra ngồi cạnh chị Hồng. Chị Hồng nhận thấy rằng mình có nói với ông bác sĩ này điều gì đó, vừa nói nước mắt chị Hồng vừa chảy ra. Điều khiến chị Hồng còn bất ngờ hơn là lúc này đây chị Hồng nghe được ông bác sĩ đang nói gì. Ông bác sĩ ngồi đó, khuôn mặt không biến sắc, đợi cho chị Hồng nói xong, ông ta từ tốn đáp, mắt không rời khỏi chị Hồng:

- Tôi đã nói với ông ngay từ đầu rồi, nhưng ông không chịu nghe tôi. Ông vẫn cố chấp đi gặp thầy bói, vẫn nhất quyết phải làm cái lễ gọi hồn về đó. Để rồi rước về nhà một cái vong đứa nhóc khác, bây giờ ông đã nhìn thấy hậu quả của việc làm đó chưa? Cả ông và vợ ông đều phải gánh lấy cái nghiệp mà ông đã tạo ra.

Nói đến đây, chị Hồng dường như không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn vào cuối phòng, hai dòng nước mắt vẫn tuôn rơi. Người bác sĩ đó lại nói tiếp:

- Tôi đến đây không có ý gì khác ngoài ban cho ông một ước nguyện cuối cùng, dù gì đi chăng nữa, ông cũng không còn sống được lâu. Hơn thế nữa vợ ông đang đợi ông ở bên kia thế giới, ông còn điều gì muốn nói nữa không?

Chị Hồng lúc này nhìn ông ta và nói một điều gì đó. Ông Bác sĩ nghe xong thì đứng lên, ông ta nói:

- Ông và vợ ông cả hai đều là người tốt, hai người sẽ sớm được siêu thoát mà thôi. Còn về cái vong đứa nhóc kia, tôi sẽ dắt nó đi siêu thoát. Ông hãy yên nghĩ, và đợi giờ quỷ sai và phán quan đại nhân tới dắt đi nhé.

Thế rồi ông bác sĩ tiến ra cửa vừa đi ông vừa nói:

- Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có hiều, liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi.

Trước khi khép cánh cửa lại, ông bác sĩ còn nói thêm một câu:

- Để cho ông yên nghỉ, tôi muốn ông biết rằng, con ông vẫn còn sống.

Rồi cánh cửa từ từ khép lại, bỏ mặc chị Hồng nằm đó một mình.

Chợt chị Hồng choàng tỉnh giấc, thì ra chị ta đã nằm ngủ quên từ nãy giờ. Ngồi nhớ lại về cái giấc mơ vừa rồi mà chị Hồng cảm thấy buồn hơn là sợ. Hóa ra thiện tai thánh cũng đã ghé thăm ông bà chủ nhà, nhưng điều mà chị đáng lo ngại hơn cả là ông bà chủ nhà sau khi gặp thiện tai thánh đều đã phải chết, không lẽ rồi số phận chị rồi cũng sẽ kết thúc tương tự hay sao? Thế rồi chị Hồng vỗ vào đầu mình mấy cái như kể đánh đuổi đi cái ý nghĩ đáng sợ đó. Chị Với tay tắt đèn, rồi cố chìm vào giấc ngủ. Nhưng trước khi nhắm mắt, lúc nhìn ra cửa phòng, chị lần đầu tiên đã nhìn tận mắt vong hồn của hai ông bà chủ nhà đứng đó đang nhìn chị với một ánh mắt buồn miên man. Lần đầu tiên kể từ khi nhìn thấy vong hồn, chị Hồng đã không hề hoảng sợ, chị nhìn hai người đó với ánh mắt cảm thông. Rồi từ lúc nào, hai mắt chị đã nhòe đi vì những dòng nước mắt. Chị Hồng khép đôi mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ tại giây phút này đây, chị không còn quan tâm tới tương lai mình liệu có kết thúc y như hai ông bà chủ nhà hay không, có lẽ chỉ chỉ có mong muôn duy nhất bây giờ là mong đứa con của hai ông bà chủ sẽ quay về với họ.