Dù đã nhiều lần tra hỏi, nhưng xem ra bố My không chịu nói rõ lắm về công việc, và tại sao lại gây thù chuốc oán với nhiều vong hồn như vậy. Đáng lý ra là nhà My đã hết cách cứu, nhưng ông Xuân đã nghĩ ra một kếm đó là mua ngọc về trấn nhà. Cách này tại sao lại có thể cứu vãn được tình thế ở nhà My? Theo như người xưa, để trừ tà chánh quỷ, trong nhà thường được bày các đồ vật linh thiêng như tượng phật, tượng quan âm, tượng thoại thú, hay như các đồ khác bao gồm cả đá ngọc. Ông Xuân đã nói thẳng với gia đình nhà My rằng việc cần thiết phải làm bây giờ là phải mua đồ về trấn nhà, còn mọi việc sau đó thì để ông liệu đường tính tiếp. Nghe theo lời ông Xuân,bố My đã đi tìm mua những viên ngọc, những tảng đá trấn nhà đắt tiền nhất về. Chỉ buồn thay một điều, tất cả những viên ngọc, tảng đá đó khi mang về để ở nhà thì chỉ sau một tuần là bị nứt hoặc vỡ vụn ra y như là có ai đó đập đi vậy. Quá chán nản, bố My đi công tác lên Buôn Mê Thuật một chuyến, đồng thời là để gặp lại bạn bè, vừa là để an dưỡng mấy ngày.
Sau một trận nhậu tới bến với bạn bè, bố My đã ngồi kể cho mấy ông bạn thân nghe về hoàn cảnh nhà mình. Sau khi kể xong, một ông bạn vỗ vai bố My và nói:
- Thế ông đã thử ngà voi chưa?
Bố My nhìn mặt ông này nghi hoặc và hỏi:
- Ý ông là sao? Ngà voi thì có liên quan gì ở đây?
Ông bạn bây giờ mới giải thích:
- Ngà voi là một món đồ trấn nhà rất tốt, tương truyền trước đây ngà voi là một cặp sò ngọc của Địa Tạng Hoàng dưới âm phủ. Thế ông có biết truyền thuyết làm sao mà cặp sò ngọc đó lại trở thành ngà voi không?
Bố My nhìn ông bạn lặc đầu, ông bạn này chỉ cười rồi bắt đầu kể về truyền thuyết.
Tương truyền từ lâu lắm rồi, khi loài người còn thưa thớt. Có một loài vật sực mạnh phi thường, bốn chân to khỏe, thịt chắc da dày, hơn thế nữa, loài vật này còn có một vũ khí vô cùng lợi hại, đó là một cái vòi khỏe mạnh, đó chính là con voi. Loài voi sống trong rừng cứ nghĩ mình là chúa tể muôn loài, nhưng không lâu sau, chúng mới phát hiện ra rằng sư tử mới là chúa tể muôn loài. Cảm thấy điều này là hết sức vô lý, loài voi thì khỏe mạnh vững chắc như thế mà vẫn lép vế sư tử. Chúa tể các loài voi là một con voi tinh đã lên thẳng thiên đình để diện kiến Ngọc Hoàng Đại Đế, con voi tinh này muốn xin Ngọc Hoàng Đại Đế giúp mình trở thành chúa tể muôn loài. Mặc dù đã giải thích tỉ mỉ, nhưng con voi tinh vẫn nhất quyết không chịu. Cuối cùng, Ngọc Hoàng Đại Đế đã bảo con vôi tới nói chuyện với một vị tiều phu già ở mé rừng phía tây. Con voi mất bao nhiêu công sức cuối cùng đã tìm ra được vị tiều phu đó, duy chỉ có một điều là vị tiều phu này bị câm. Con voi tinh dường như không chịu bỏ cuộc, nó nói với bác tiều phu rằng Ngọc Hoàng Đại Đế nói nó đến tìm bác, nhờ bác chỉ cho nó cách làm chủ muôn loài. Bác tiều phu tuy là không nói được, nhưng có thể lấy tay ra dấu. Khi con voi tinh hỏi xong, bác tiều phu liền lấy tay phải vỗ vào ngực mình, sau đó chỉ tay lên trời cao, đồng thời chân đạp đất mấy cai. Kế tiếp, bác dơ bốn ngón tay ra, rồi bác lấy cái dìu dơ ra trước mặt con voi tinh, sau đó bổ đôi một thanh củi.
Con voi tinh thấy vậy thì cũng không hiểu lắm, nhưng rồi nó cám ơn bác tiều phu ra về. Trên đường về, con voi tinh ngẫm nghĩ mãi về cách ra dấu của bác tiều phu. Chợt, con voi tinh như hiểu ra lời bác tiều phu muốn nói với mình, thì ra ý bác tiều phu nói rằng, để làm chúa tể muôn loài, cần phải dựa vào sức lực phi thường, đầu đội trời, chân đạp đất. Ngoài ra còn phải đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, tung hoành khắp tứ phương tám hướng. Để làm được điều đó, cần có một thứ bảo bối hay như vũ khí lợi hại y như cây rìu của bác tiều phu vậy.
Thấu hiểu được điều bác tiều phu muốn nói, con voi tinh không đợi thêm giây phút nào cả, nó đi khắp nơi nhằm tìm cho được một loại thần binh diệu khí, nó đi tìm mãi và tìm mãi cho đến nơi cuối cùng đó là địa phủ. Gặp Địa Tạng Hoàng ở đó, con voi tinh hỏi có thể mượn được thần binh diệu khí nào không, Địa Tạng Hoàng chỉ lắc đầu xua tay nói rằng dưới âm tào địa phủ thì lấy đâu ra thần binh diệu khí mà cho voi tinh mược cơ chứ. Tưởng chừng tuyệt vọng, chợt con voi tinh nhìn thấy một cặp sò ngọc sáng lấp lánh trên bàn của Địa Tạng Hoàng mà Đông Hải Long Vương biếu tặng. Nó liền cầm lên coi, thì thật là lạ kì, khi con voi tinh vừa cầm cặp sò ngọc lên, lập tức cặp sò ngọc chuyển hóa thành hai chiếc ngà sáng loáng cứng chắc. Con voi tinh vui vẻ cầm cặp ngà đó về, mặc cho Địa Tạng Hoàng hết sức can ngăn. Kể từ đó, mà loài voi đã có những cặp ngà như bây giờ.
Quả nhiên sau khi có ngà, loại voi đã làm chủ muôn loài thú, riêng chỉ có một điều, cặp ngà voi quý giá đã bị dòm ngó bởi những tay thợ săn. Như một quả báo, loài voi cũng kể từ đó mà bị săn gϊếŧ để lấy ngà. Con voi tinh như không cam lòng trước cảnh đồng loại của mình bị săn gϊếŧ một cách giã man, nó đã lặn lội đi về khu rừng phía tây để tìm gặp lại vị tiều phu ngày nào. Dường như mọi việc là do ý trời, khi con voi tinh này tìm được người tiều phu năm nào, thì bác tiều phu này đã nói được. Thấy con voi tinh tìm đến mình, bác tiều phu vội nói:
- May quá, sáng nay tôi ngủ dậy thì tự nhiên nói lại được, chắc là do ý trời. Tôi đang định đi kiếm ông đây.
Con voi tinh cũng vội nói:
- Tôi cũng đang muốn hỏi ông đây, ông bầy cho tôi cách làm chủ muôn loài thì cần phải có thần binh diệu khí. Bây giờ tôi đã có cặp ngà này rồi, thì đồng loại tôi lại bị con người gϊếŧ hại, vậy là sao cơ chứ?
Bác tiều phu nhìn con voi tinh lắc đầu buồn bã, bác vỗ vào vai nó mà nói:
- Ông hiểu sai ý tôi rồi. Khi tôi lấy tay vỗ vào thân mình, có ý là muốn làm chủ muôn loài, tất cả đều phải dựa vào sức mình, cái cần nhất đó là sức khỏe bản thân mà thôi. Khi tôi chỉ tay lên trời, đồng thời chân đạp đất muốn nói cho ông rằng chỉ cần hàng ngày không quản mưa nắng bão bùng, mà chân vẫn vững vàng làm việc siêng năng. Cho dù có là bốn mùa khắc nghiệt, chỉ cần có ý chí với sức khỏe, thì dù tôi có dùng một cây rìu nhỏ này. Hàng ngày đốn đi một cây, đào đi một bọc đất, thì mai này cả khu rừng này cũng bị tôi chặt đi, núi nào tôi cũng sẻ được, và hồ biển nào tôi cũng lấp được mà thôi.
Nghe đến đây, con voi tinh ngã khụy xuống đầu gối, thì ra ý ông tiều phu là vậy, việc này đồng nghĩa với việc là con voi tinh đã tự mang họa đến cho đồng loại của mình. Con voi tinh vội hỏi bác tiều phu coi có cách nào giúp đỡ được nó nữa hay không, thì bác tiều phu cũng đành lắc đầu.
Con voi tinh lại một lần nữa lặn lội xuống tận địa phủ để gặp Địa Tạng Hoàng. Giờ đây, quỳ trước mặt Địa Tạng Hoàng, con voi tinh khóc lóc mà nói trong nước mắt:
- Tiểu nhân chót dại, đã lấy đi bảo bổi của ngài, để rồi đây mang họa vào thân. Xin Địa Tạng Hoàng rủ lòng thương mà thu hồi lại cặp sò ngọc này.
Địa Tạng Hoàng nhìn con voi tinh lắc đầu mà nói:
- Làm sao ta có thể thu lại cặp sò ngọc đó được khi nó đã thành một phần cơ thể của người?
Con voi tinh nhìn lại lên hai chiếc ngà của mình, quả nhiên là nó đã gắn liền với cơ thể của con voi tinh. Không đợi thêm một phút giây nào cả, con voi tinh đã tự lấy tay bẻ đi cặp ngà voi mà dâng lên cho Địa Tạng Hoàng Bồ Tát. Thấy cảnh tượng con voi tinh tự tay bẻ đi ngà voi, đau đớn vô cùng, Địa Tạng Hoàng cảm thấy buồn cho nó, nhưng khi nó đặt cặp ngà voi lên bàn, Địa Tạng Hoàng chỉ ném lại về phía voi tinh mà nói:
- Nhà người biết ăn năn hối cải thế là tốt. Nhưng cặp bảo ngọc này đã bị nhà người làm cho uế tạp, thì thử hỏi làm sao ta có thể nhận lại được nữa chứ?
Biết rằng mọi việc đã vô phương cứu chữa, con voi tinh gào khóc thảm thiết cầu mong Địa Tạng Hoàng cứu vớt loài voi. Địa Tạng Hoàng hiểu chứ, nhưng ngài cũng chả còn cách nào khác, ngài chỉ còn biết xua tay ra hiệu cho quỷ sai đưa con voi tinh ra khỏi đại điện âm phủ. Hai tên quỷ sai đến lôi voi tinh đi, nhưng voi tinh sức mạnh vô cùng, nó đẩy ngã hai tên quỷ sai, rồi chạy lại phía những dây sích có móc sắt. Con voi tinh cầm một sợi dây sích ở đầu có một cái móc nhọn, nó tự chọc xuyên lòng bàn chân mình. Địa Tạng Hoàng thấy cảnh tượng đó mà rơi nước mắt. Con voi tinh quay lại nói với Địa Tạng Hoàng:
- Tiểu nhân biết tội của mình là không thể nào tha thứ được. Vậy xin Địa Tạng Hoàng cho phép tiểu nhân được ở dưới này, được ở bên cạnh ngài, được nghe ngài tụng kinh niệm phật nhằm ăn năn hối lõi. Thêm vào đó, bản thân tiêu nhân cũng sẽ tụng kinh hàng ngày để mong đồng loại mình chánh khỏi cảnh bị tàn sát. Nếu như ngài không đồng ý, thì tiểu nhân sẽ ngồi đây vĩnh viễn.
Cảm thấy tấm lòng chân thành của con voi tinh, Địa Tạng Hoàng đã chiều lòng nó, cho nó được ở bên mình mãi mãi dưới địa phủ và gọi nó là thú Thính Đế.
Đó cũng là lí do tại sao mà ta thường thấy hình voi ở các chùa chiền, lúc thì voi trắng, lúc thì voi đen, đó chình là thú Thính Đế. Nói về sự khác biệt giữa đen và trắng, nghe đâu có người nói rằng Bạch Thính Đế là dùng để đón rước những người đặc biệt, họ làm nhiều việc tốt, từ nhiều kiếp, sẽ được Bạch Thính Đế lên đón về âm phủ nhận quan trức, thoát khỏi vòng luân hồi khổ đau. Còn Hắc Thính Đế là để trừng chị những kẻ gian ác, những kẻ này sẽ bị trói vào đuôi Hắc Thính Đế, lôi kéo về tận địa phủ. Sau đó còn phải chịu Hắc Thính Đế giẫm lên người, rồi thì dùng ngà đâm lủng ruột, dùng vòi xiết cổ đau đớn vô cùng. Xong câu chuyện, bố của My mặt cứ đờ đẫn ra, y như kiểu bị cuốn hút bởi câu chuyện ly kỳ này. Chợt bố My hỏi ông bạn:
- Nhưng kiếm đâu ra được cặp ngà voi bây giờ?
Ông này nhìn bố My và nói:
- Nhà tôi có một cặp ngà voi cỡ vừa vừa, dùng đã mấy năm mà vẫn sáng bóng, ở trên có khắc hình long, lân, quy, phụng. Nếu ông không chê, tôi để lại cho ông giá nửa nhé.
Bố My gật đầu đồng ý và cám ơn rối rít. Trên đường đi ô tô về, bố My hí hửng vì nghĩ rằng có cặp ngà voi này rồi, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa mà thôi. Đang ngồi hí hửng mừng thầm. Chợt chuông điện thoại của ông ta reo vang, bố My nhấc máy, thì đầu bên kia vang lên tiếng khóc lóc của cô giúp việc. Bố My quát:
- Làm cái gì mà khóc lóc mãi thế? Nói coi có chuyện gì xảy ra?
Đầu bên kia tiếng khóc vẫn không ngớt, những đan xen vô tiếng khóc đó:
- Ông ơi, bà và cô đi xe máy ... dừng ở ngã tư đèn đỏ, bị thằng xe bus ... đi đằng sau ... phanh không kịp ... đâm vào...
Bố My dường như suy sụp sau câu nói đó, ông quát lớn hơn:
- Cái gì? Thế bây giờ hai người sao rồi?
Đầu dây bên kia:
- Đang cấp cứu ông ạ, con gọi cho ông từ bệnh viện ...
Bố My đánh rơi cả cái điện thoại, rồi ông ta ra lệnh cho lái xe phi thẳng đến bệnh viện.
Vô đến nơi, Bố My thấy cô giúp việc đang ngồi ngoài phòng mổ, ông ta xộc đến hỏi:
- Tình hình sao rồi?
Cô giúp việc hai mắt đỏ au nói nghẹn ngào:
- Đã hơn mấy tiếng rồi vẫn chưa xong ạ?
Cả hai người đành chờ đợi trong lo lắng. Thế rồi sau ba tiếng nữa, bác sĩ bước ra, bố My vồ lấy bác sĩ hỏi tới tấp:
- Sao rồi bác sĩ? Vợ và con tôi thế nào rồi?
Ông bác sĩ nhìn bố My mà nói:
- Cả hai mẹ con đã qua cơn nguy kịch, chỉ có điều là vẫn bị hôn mê chưa biết đến lúc nào tỉnh lại mà thôi.
Nghe đến đây, Bố My dường như ngất lịm đi, khi mà cái ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu ông ta là hai mẹ con My đã bị các vong ở nhà câu hồn xuống địa phủ.