Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều - làm thế nào để chứng minh cho chị Lý rằng mọi điều tôi viết trong email đều là sự thật? Những lúc bất lực, tôi ước gì có ai đó - đặc biệt là người phụ nữ như chị Lý - cùng tôi đối mặt với điều đó.
Trong những ngày này, tôi thường kể cho chị Lý nghe về tất cả những trải nghiệm của mình, tất nhiên là khi chúng tôi ở một mình. Chị Lý thấy tôi trông không có vẻ điên rồ nên chị ấy từ từ bắt đầu lắng nghe cẩn thận.
Trong thời gian đó, tôi cũng ngừng đi làm bằng xe máy, mà chuyển sang đi xe đạp. Bởi giấc mơ khủng khϊếp đó đã để lại một cái bóng sâu thẳm trong lòng tôi. Lỡ như một ngày nó thực sự xảy ra như trong giấc mơ của tôi, phanh tay và phanh chân của chiếc xe máy đột nhiên bị hỏng một cách khó hiểu, lúc đó tôi sợ mình sẽ chết thảm trong một vụ tai nạn xe cộ.
Tôi không đủ can đảm để khám phá những điều kỳ lạ đã xảy ra với Tiểu Huy, mặc dù nó còn tệ hơn tôi. Tôi là Bồ Tát bằng đất qua sông, bản thân còn không thể tự cứu mình, tôi thừa nhận mình rất ích kỷ nhưng tôi cũng thực sự không có năng lực.
Trong thời gian đó, mối quan hệ của tôi với chị Lý dần trở nên thân thiết hơn, có khi tan làm, còn cùng nhau đi ăn, rồi mạnh ai nấy về.
Nhưng ban đêm tôi vẫn gặp ác mộng, còn thường xuyên trong mơ bừng tỉnh.
Không biết tại sao, những trận mưa mùa thu năm đó đặc biệt lớn, hết trận này đến trận khác. Thông thường, lượng mưa nhiều nhất là vào mùa hè, các cụ đều nói, đây là lần đầu tiên trong niên kỷ của họ, gặp phải trận mưa lớn như vậy vào cuối thu.
Trời mưa to như thế, tôi đi làm đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. Cũng chính trong thời tiết u ám đó, mà những sự việc kỳ lạ lại xảy đến với tôi.
Tôi nhớ hôm đó là chiều tối thứ sáu, lúc tan làm, thì trời lại mưa như trút nước, tôi cảm thấy không thể nào về nhà, may thay, có một khách sạn cạnh nơi làm việc của tôi, thế là tôi thuê một phòng ở đó.
Chiều hôm đó, không biết tại sao, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, không muốn nghĩ gì khác ngoài ngủ. Hôm trước tôi cũng không thức khuya mà, hơn nữa buổi sáng còn tràn đầy năng lượng, sao buổi chiều lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ như vậy nhỉ? Tôi cắn răng chịu đựng cho đến khi tan sở, lê tấm thân mệt mỏi vô cùng, đi đến khách sạn đặt phòng, vào phòng xong tôi ngã xuống giường, liền chìm vào giấc ngủ sâu, ngay cả giày cũng không kịp cởi.
Trong giấc mơ, tôi như bị rơi xuống một vực thẳm khủng khϊếp. Và trong thế giới tối tăm, lạnh lẽo, đáng sợ đó, tưởng chừng như luôn có người lao vào làm tổn thương tôi, nhưng lại có một bóng dáng quen thuộc vẫn luôn cố gắng bảo vệ tôi. Đúng vậy, bóng dáng quen thuộc đó chính là ông nội.
Ông la lên điên cuồng với những người muốn làm hại tôi, như thể muốn dọa họ bỏ chạy. Thỉnh thoảng, còn vật lộn đánh nhau với họ. Tôi chỉ cảm thấy trong thế giới đen tối đó, tôi chỉ là một làn khói bay trong gió, không có chút sức lực nào để chống trả, chỉ có thể sợ hãi trốn sau lưng ông nội, mặc cho ông chật vật tả xung hữu đột*.
*Tả xung hữu đột: Xông bên trái đánh bên phải, ý nói chống đỡ đủ mọi phía, đánh rất hăng hái.
Trong lúc mơ màng, bỗng nhiên giấc mơ của tôi chợt thay đổi, tôi như nhìn thấy ông nội đang co ro trong góc một ngôi nhà đổ nát, khắp người đầy thương tích, mái tóc rối bù, ông đang run rẩy trong mưa gió lạnh lẽo bên ngoài, hình như trong nhà đã bị dột. Ông chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt vẫn hiền lành như vậy nhưng cũng đầy nỗi ưu thương và đau khổ, khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Đột nhiên môi ông mấp máy, như đang nói gì với tôi, nhưng tôi không nghe được, tôi hét lớn: "Ông ơi, ông đang nói cái gì vậy? Cháu không nghe rõ, ông có thể nói to hơn được không?"
Ông có vẻ cũng rất lo lắng, cố gắng nói to nhưng tôi vẫn không nghe thấy. Trong tiếng kêu lo lắng đó, tôi tỉnh dậy!
Đèn trong phòng không bật, mưa bên ngoài hình như đã tạnh, một tia ánh trăng từ cửa sổ xuyên vào, rơi xuống đầu giường, mọi thứ dường như thật yên tĩnh và bình yên.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, mò mẫm bật đèn đầu giường nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối. Lúc này tôi mới cảm thấy quần áo mình ướt đẫm mồ hôi, vội vàng đứng dậy, cởϊ qυầи áo rồi đi tắm nước nóng thật nhanh. Cơ thể cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Đột nhiên tôi muốn gọi điện cho chị Lý, rất muốn chị ấy qua đây ở cùng tôi, chắc lúc này chị ấy chưa ngủ, huống hô chi nhà chị ấy cũng ở gần đây. Đầu tiên tôi nhắn tin thăm dò một chút, chị ấy quả nhiên chưa ngủ, cũng bằng lòng đến, còn yêu cầu tôi gửi cho chị ấy số phòng.
Tim tôi đập dữ dội, chẳng qua lần này không phải vì sợ hãi.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, chị ấy đã đến rồi! Tôi cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình, bước tới mở cửa, chính là chị Lý!
Phần thân dưới của chị ấy đang mặc một chiếc quần jean rất bó, lộ ra cái mông tròn trịa và đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài, dưới lớp quần jean bó sát trông càng hấp dẫn, toát lên vẻ gợi cảm đặc trưng của một người phụ nữ thành thục. Phần thân trên là một chiếc áo len bó sát, làm nổi bật phần đồi núi phập phồng của chị ấy.
Nội tiết tố của tôi ngay lập tức tăng vọt, một số cơ quan trong cơ thể cũng trở nên hùng tráng hơn. Tôi ôm chặt chị Lý, thèm khát ngửi mùi hương nữ tính của chị ấy.
Chị Lý không hề giãy dụa mà ôm lại tôi rất nồng nhiệt, vốn là một cái ôm an ủi, lại bỗng trở nên khiêu gợi.
Chị ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng hỏi bên tai tôi: “ Có phải lại gặp ác mộng không?”
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu thật mạnh.
Chúng tôi không còn giao tiếp bằng lời nói nữa, mà là bằng thể xác.
Chúng tôi vặn vẹo thân thể như hai con rắn trên giường, đói khát đến mức ngay cả giày cũng không kịp cởi, lưỡi và môi chúng tôi trêu đùa và cọ xát trong miệng nhau một cách thèm khát vô cùng.
Khi chúng tôi ngồi dậy, háo hức cởi bỏ quần áo, nhưng lúc chuẩn bị thân mật triền miên, tôi chợt nhìn thấy một sợi tóc hoa râm trên tủ đầu giường, hình như vẫn còn ướt! Tôi không khỏi nghĩ đến giấc mơ kì lạ vừa rồi.
Thấy tôi ngơ ngác, chị Lý liền ôm tôi vào lòng một cách nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, hỏi tôi có chuyện gì vậy. Tôi vùi đầu thật sâu vào đồi núi đầy đặn của chị ấy, kể cho chị ấy nghe về giấc mơ kỳ lạ vừa rồi.
Chị Lý nghe xong không lên tiếng ngay, suy nghĩ một lúc mới nói: "Bây giờ có muốn đến chỗ mộ ông nội của cậu không?"
“Bây giờ, hiện tại đang là nửa đêm, chị không sợ sao?” Tôi hỏi.
"Đương nhiên là sợ, nhưng càng sợ, đôi khi lại càng cảm thấy phấn khích. Giống như ăn đồ cay vậy, phải cay đến mức đổ mồ hôi đầm đìa mới cảm thấy thoải mái."
Mặc dù tôi không nghĩ cách nói ẩn dụ này của chị Lý là rất phù hợp, nhưng tôi hiểu ý của chị ấy. Một người phụ nữ táo bạo và dũng cảm có một kiểu gợi cảm khác, mà chị Lý cũng có khía cạnh như vậy.
"Nó giống như một cuộc thám hiểm phải không?" Tôi hỏi.
"Ừm". Chị Lý gật đầu đồng ý.
Tôi đột nhiên xoay người, đè chị Lý xuống dưới, bên dưới của tôi cách qua quần áo áp sát vào chị ấy, tôi trêu chọc nói: “Hay sau khi xong việc hãy đi? Tôi không thể nhịn được nữa."
Chị Lý cũng ôm tôi thật chặt, sau đó dùng răng cắn nhẹ tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng vậy, nhưng trước đó chúng ta không phải đã bàn bạc kỹ rồi sao? Thời điểm du͙© vọиɠ được kích hoạt chính là lúc dương khí mạnh nhất, đừng quên, cuộc thám hiểm hôm nay của chúng ta cần dương khí bảo vệ nhất, chờ khi trở về chúng ta có thể làm lại.”
Tôi cảm thấy chị ấy nói rất đúng. Vì thế tôi nhanh chóng đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo. Ham muốn của tôi vẫn rất mãnh liệt, có lẽ chị ấy cũng vậy, trong trạng thái tinh thần này, tôi chợt cảm thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng quả thực đã trở nên rất yếu ớt. Chúng tôi sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị đến nghĩa địa kinh hoàng vào lúc nửa đêm trăng sáng này, để khám phá một thế giới bí ẩn nhất khác.