Sau này, mỗi khi làm một việc tốt, Lý phu nhân sẽ luôn nhớ kỹ, bởi vì bà không biết chữ, cho nên mỗi lần làm một việc tốt, bà đều dùng bút lông ngỗng khoanh một vòng tròn màu đỏ lên lịch, cái gọi là việc tốt bao gồm, việc tặng thức ăn cho người nghèo, hoặc mua vật sống để phóng sinh, v.v., nếu không làm những việc tốt tương tự, thì cũng đánh dấu theo cách này. Đôi khi trong một ngày cũng có thể có mười mấy vòng tròn màu đỏ như thế! Tất nhiên, điều đó có nghĩa là làm mười mấy việc tốt mỗi ngày. Những nỗ lực này không phải là vô ích, vào năm Bính Tuất, Lý viện ngoại lại đỗ Tiến sĩ, không chỉ vậy, Lại Bộ còn nhanh chóng để Lý viên ngoại đảm nhiệm một chức huyện lệnh, phải biết rằng, ngay cả khi thi đậu Tiến sĩ, đại bộ phận người cũng không thể lập tức làm quan, phải đợi có chức trống, mới có cơ hội làm, nhưng Lý viên ngoại dường như đang diễn ra rất suôn sẻ.
Khi Lý viên ngoại đang làm huyện lệnh, ông đã chuẩn bị một cuốn sách nhỏ có khoảng trống, quyển sách nhỏ này, Lý viên ngoại đã giúp nó đặt tên là "Trị Tâm Thiên" - nhằm nhắc nhở bản thân lúc nào cũng không được có những ý nghĩ xấu xa, đừng có tâm hại người, nên đã lấy hai chữ “trị tâm”.
Mỗi buổi sáng khi Lý viên ngoại thức dậy, lúc thăng đường thẩm án, ông sẽ đặt cuốn sách Trị Tâm Thiên này lên bàn, dù làm gì trong ngày, dù có vui hay không, ông cũng phải viết vào trong cuốn Trị Tâm Thiên này. Vào buổi tối, Lý viên ngoại sẽ bày bàn trong sân, mặc quan phục, phỏng theo Thiết diện Ngự Sử Triệu Duyệt Đạo thời nhà Tống, hàng ngày thắp hương và cầu nguyện với Thiên Đế.
Nhưng khi phu nhân ông thấy ông mỗi ngày đều bận rộn công vụ, không có nhiều thời gian để làm những việc thiện như trước kia, bà thường cau mày nói: “Thϊếp trước nay ở nhà giúp chàng làm việc thiện, cho nên ba ngàn việc thiện mà chàng đã phát nguyện có thể được làm xong. Bây giờ chàng đã phát nguyện làm một vạn việc thiện, nhưng trong nha môn không có việc thiện để làm, vậy phải chờ đến khi nào, mới có thể hoàn thành được?"
Lời nói của phu nhân cũng khiến Lý viên ngoại có chút hoang mang, đúng vậy, ông suốt ngày bận rộn với công vụ, làm sao có nhiều thời gian để làm những việc thiện như giúp đỡ người nghèo, sửa cầu đường như trước?
Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Cũng vào đêm đó, Lý viên ngoại mơ thấy một vị thần tiên. Ông liền nói cho vị thần tiên đó nghe những điều lo lắng của mình, vị thần tiên nghe xong, cười lớn nói: “Việc thiện có ngàn vạn, giúp đỡ người nghèo, xây cầu đường, kính lão tôn hiền(kính trọng người già, tôn trọng người hiền) xem là việc thiện. Nhưng với tư cách là một huyện lệnh, ngươi đã miễn giảm thuế ruộng của huyện, chỉ riêng việc này thì đã có giá trị bằng vạn việc thiện rồi.”
Hóa ra ở huyện nơi Lý viên ngoại nhậm chức, mỗi mẫu đất dân chúng phải nộp ngân lượng là hai phân ba li bảy hào. Lý viên ngoại cảm thấy gánh nặng tài chính của người dân quá nặng, cuộc sống của họ quá khó khăn, cho nên đã tổ chức lại toàn bộ ruộng đất của huyện; số lượng thuế phải trả cho mỗi mẫu đất giảm xuống còn một phân bốn li và sáu hào, cuộc sống của người dân đột nhiên trở nên dễ dàng hơn nhiều; cứ như thế, Lý viên ngoại đã không ngừng làm việc thiện, căn cứ theo ông lão kia tính toán, khi Lý viên ngoại bốn mươi lăm tuổi, lẽ ra đã qua đời, nhưng hiện tại ông đã năm mươi hai tuổi, sức khỏe vẫn tốt.
Sự trải qua của Lý viên ngoại, đối với ông, cũng là một cuốn sách giáo khoa sống - nó thực sự khiến ông cảm thấy rằng trên thế giới này, mặc dù có rất nhiều điều đã được định sẵn, nhưng mọi người đều có thể bằng nỗ lực và lòng tốt của chính mình, làm thay đổi vận mệnh đã được định sẵn từ đầu.
Nhưng sau này, khi cuộc sống ngày càng suôn sẻ hơn, Lý viên ngoại dần dần nới lỏng những yêu cầu đối với bản thân, hơn nữa những ác niệm, tà niệm sâu thẳm trong lòng suốt mấy năm qua tiếp tục xuất hiện trong mọi mặt của cuộc sống, đây có thể là nguyên nhân đã dẫn đến lần tai họa này.
Nhưng lần này, ông nên làm thế nào để đối phó với một con quỷ ngoại quốc có khả năng tiên đoán phi thường và tâm tính tà ác như vậy? Lần đầu tiên, Lý viên ngoại cảm thấy vô cùng sợ hãi, hoảng loạn và bất lực. Ai có thể giúp mình đây?
Sau khi nghĩ về điều đó, ông nghĩ đến Vân Cốc Thiền sư. Vị thiền sư đắc đạo này là một quý nhân trong cuộc đời ông, nếu không có sự chỉ điểm của Vân Cốc lần đó, quỹ đạo cuộc đời của ông có lẽ đã đúng như những gì ông lão đã tính toán. Chính những lời dạy của Vân Cốc Thiền sư, đã giúp ông thoát ra khỏi lối mòn cuộc sống đã được thiết lập một cách thành công và có được một cuộc sống mới.
Mà lần này, ông lại một lần nữa gặp phải mối đe dọa trí mạng và sự hoang mang, không biết liệu Vân Cốc Thiền sư còn có thể giúp được mình hay không?
Dù không gặp nhau thường xuyên nhưng Lý viên ngoại vẫn giữ thư từ qua lại với Vân Cốc Thiền sư. Lần này, vì việc gấp nên ông đặc biệt phái năm người hầu cường tráng cưỡi ngựa phi nhanh cả ngày lẫn đêm để chuyển một phong thư do ông viết cho Vân Cốc Thiền sư, trong thư, Lý viên ngoại đã mô tả chi tiết toàn bộ câu chuyện - vợ ông mắc một căn bệnh lạ như thế nào, ông nhờ một danh y chữa bệnh cho bà ta như thế nào, dẫn sói vào nhà thế nào, v.v.
Sau khi thư được gửi đi, Lý viên ngoại rất mong chờ hồi âm của Vân Cốc Thiền sư.
Mặt khác, Trương thị cũng ngày càng si mê người nước ngoài và ngày càng không thể tách rời. Thậm chí, có khi vào ban ngày, người nước ngoài này cũng không chịu rời đi mà trốn trong phòng cùng với Trương thị ân ái trắng trợn. Lý viên ngoại thật sự rất tức giận nhưng cũng lo lắng, nhưng ông lại không dám lộ ra, sợ mẹ ông biết được, nếu lão thái thái biết trong nhà xảy ra chuyện như vậy, bà sẽ tức chết mất. Là một đại hiếu tử, Lý viên ngoại mỗi khi cân nhắc mọi việc, đều đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của mẹ.
Không chỉ những điều này, một tình huống còn đáng sợ hơn đã xuất hiện.
Rất nhiều người hầu của ông, thậm chí cả trướng phòng tiên sinh trong cửa hàng, ngày càng trở nên không nghe lời. Đôi khi, khi ông phân phó một ít việc, những người này thường thường bằng mặt không bằng lòng, hoặc là ra sức khước từ, tìm nhiều lý do để trì hoãn. Sau đó, ông bảo lão người hầu thân tín nhất của mình âm thầm điều tra, khϊếp sợ phát hiện, hóa ra đều là Trương thị đứng sau vụ việc này. Trương thị không ngần ngại bỏ tiền ra, thu mua rất nhiều người hầu, còn có trướng phòng tiên sinh, để tài sản và quyền lực của cả gia tộc dần dần chuyển vào tay bà ta.
Lý viên ngoại đột nhiên cảm thấy ngôi nhà của mình cũng trở nên đáng sợ, không có cảm giác an toàn. Ông còn thường xuyên bừng tỉnh trong cơn ác mộng, ở trong mộng không mơ thấy mình bị người hầu hoặc là Trương thị bóp cổ đến chết, thì là mơ thấy mình uống rượu độc bị đầu độc chết. Mỗi lần tỉnh lại, đều sợ tới mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Lúc bình thường, ông cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng hạn như có lúc không dám ăn, cũng không dám uống nước, vì sợ có độc bên trong. Đôi khi, ban đêm trước khi đi ngủ, ông sẽ liên tục kiểm tra xem cửa ra vào và cửa sổ có đóng kín hay không, để phòng ngừa trường hợp lỡ như ban đêm có người hành thích ông, thực sự có cảm giác giống như bị kẻ thù bao vây vậy. Lý viên ngoại cảm thấy cuộc sống hàng ngày của mình đột nhiên trở thành một loại dày vò. Ngoài việc thỉnh thoảng tận hưởng hoan lạc giường chiếu với Tử Hồng, xem như là cách duy nhất để thư giãn. Ông cảm thấy như mình sẽ sớm sụp đổ.
Về phần thư của Vân Cốc Thiền sư, bởi vì đường xá xa xôi, ước chừng sẽ phải đợi một khoảng thời gian. Điều khiến ông lo lắng hơn nữa là, đứa con trai út của ông - đứa con trai ông có với Trương thị - mắc một căn bệnh lạ: Đau bụng;
Nếu chỉ là đau bụng thôi thì cũng không xem là một căn bệnh lạ. Điều kỳ lạ là không chỉ đau, mà thỉnh thoảng trong bụng dường như có thứ gì đó đang kêu. Nếu không nghe kỹ, âm thanh đó giống như tiếng ọt ọt phát ra từ bụng, khi người ta bị đau bụng, cũng thường kèm theo âm thanh ọt ọt này, điều này cũng là bình thường, nhưng nếu nghe kỹ, sẽ biết âm thanh đó, cũng không giống như là tiếng ọt ọt bình thường, mà giống tiếng côn trùng gì đó kêu hơn.
Khi cơn đau mới bắt đầu, Lý viên ngoại cũng không đặc biệt lo lắng, cảm thấy chỉ cần gọi lão danh y đến, thì căn bệnh nhỏ này sẽ được chữa khỏi. Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như ông nghĩ. Sau khi vị lão danh y đến, cẩn thận bắt mạch cho đứa trẻ, sau đó cẩn thận lắng nghe những âm thanh phát ra từ bụng đứa trẻ, nhưng lại không khỏi cau mày. Lần đầu tiên Lý viên ngoại nhìn thấy bộ dạng bất lực của lão danh y, không khỏi hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Bệnh của khuyển tử có nghiêm trọng không?"
Lão danh y không trả lời ngay, mà lắc đầu với vẻ mặt buồn bã và áy náy: “Nói thật với ngài, căn bệnh mà công tử của nhà các người mắc phải, ta hành nghề y mấy chục năm cũng chưa bao giờ gặp qua, hơn nữa, trong y thư cũng chưa bao giờ đọc được loại bệnh kỳ lạ này, thứ cho tại hạ tài hèn học ít, thật sự bất lực.”
Lý viên ngoại nghe vậy lại càng lo lắng hơn. Mẹ của Lý viên ngoại ở bên cạnh khi thấy lão danh y không thể chữa khỏi bệnh cho cháu trai mình, đã không khỏi bật khóc.
Đứa cháu trai út này là hòn ngọc quý trong tay lão thái thái. Con dâu Trương thị cá tính khắc nghiệt ích kỷ, ngay cả con trai ruột này của mình, cũng lãnh đạm, bình thường cũng không quan tâm, giống như không phải do bà ta sinh ra vậy. Tuy nhiên, đứa trẻ này cũng không có tình cảm gì với Trương thị, bình thường rất ít khi đến viện của Trương thị, cũng chưa bao giờ có được sự thân mật như tình mẹ con với Trương thị. Ngược lại, đối với bà nội lại không thể tách rời, mối quan hệ giữa bà cháu đặc biệt sâu sắc.
Đại nhi tử của Lý viên ngoại, đã cưới vợ sinh con, đồng thời đã bắt đầu công việc kinh doanh riêng của mình, chịu trách nhiệm quản lý một phần công việc kinh doanh của gia tộc mình ở phía nam, vì vậy bên cạnh Lý viên ngoại chỉ còn đứa con trai út này, lại bởi vì về già có được một đứa con trai, nên ông cũng rất yêu thương đứa con trai út này.
Không ngờ tới, nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, thuyền về muộn lại gặp gió ngược, trong nhà vốn đã nguy cơ tứ phía, mà lúc này con trai út của mình lại mắc một căn bệnh lạ, thật là phước bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Nhìn con trai đau đớn nằm trên giường khóc, mẹ già của mình cũng nước mắt lã chã, nghĩ đến gia đình này, rồi nghĩ đến hoàn cảnh vô cùng khó khăn của mình, tim Lý viên ngoại thực sự như bị dao cắt, đây xem như là ông gặp phải nguy cơ lớn nhất.
Lý viên ngoại cố chịu đựng nỗi đau tột cùng trong lòng, quay trở lại thư phòng của mình, đóng cửa lại thật kỹ, rồi quỳ lạy trước tượng Phật được thờ trước mặt và bật khóc, thời gian dài chịu đựng đủ loại áp lực và gian nguy, đã khiến cho tinh thần và thể xác ông đều kiệt quệ, ông thực sự muốn mình chết ở tuổi bốn mươi lăm giống như ông lão đã tiên đoán, sẽ không phải chịu đựng dày vò như thế này.
Khóc hồi lâu, nỗi phiền muộn và đau đớn trong lòng ông mới vơi đi phần nào. Nghĩ đến đứa con trai út và người mẹ già đã hơn bảy mươi tuổi của mình, ông biết mình không còn lựa chọn nào khác là phải kiên cường đối mặt với hoàn cảnh trước mặt. Lý viên ngoại lau nước mắt, đứng dậy lục lọi trên giá sách. Thứ ông đang tìm chính là cuốn “Trị Tâm Thiên”.
Chính cuốn “Trị Tâm Thiên” đó đã giúp ông tìm lại tọa độ cuộc sống và lấy lại niềm tin vào cuộc sống khi ông ở thời điểm bối rối và bất lực nhất trong cuộc đời. Giờ đây, ông lại gặp phải chướng ngại không thể vượt qua trong cuộc đời nên ông hy vọng rằng cuốn sách này có thể dẫn dắt cho ông.
Cuốn sách "Trị Tâm Thiên" này thực sự có hiệu quả, ngay lập tức khiến cơ thể và tinh thần của ông, trở nên rất ổn định. Khi còn nhỏ đang học bài, ông đã nghe một vị tiên sinh nói rằng, văn tự có một sức mạnh thần kỳ rất lớn, vì thế, người xưa thường rất kính sợ những thứ có chữ, thậm chí một mảnh giấy nhỏ có chữ cũng sẽ kính cẩn cất đi, sẽ không bị vứt bỏ hoặc đốt một cách tùy tiện, cũng sẽ không sử dụng để làm giấy vệ sinh.