Không thể không nói, Lý viên ngoại cũng không phải là người bủn xỉn, ông thường có hào khí vung tiền như rác, đối với chính phòng thái thái Trương thị của mình, ở mặt tiền tài càng là không thể chê. Hơn nữa, Trương thị đã sinh cho ông một đứa con trai khi ông bốn mươi tuổi, xem như để ông về già còn có con trai. Vì vậy, Lý viên ngoại chưa bao giờ đối xử tệ với Trương thị về mặt tiền tài, mà số tiền riêng của Trương thị ít nhất cũng lên tới mấy vạn lượng bạc. Người nước ngoài này không chỉ chơi vợ ông, mà còn lừa gạt tài phú của nhà họ. Làm sao có thể không làm cho ông tức giận?
Lúc đầu, Lý viên ngoại nghi ngờ là lão danh y đã cấu kết với người nước ngoài này để lừa gạt ông, tuy nhiên, sau khi điều tra cẩn thận, phát hiện ra lão danh y cũng không biết gì về chuyện tiền bạc, đó hoàn toàn là do người nước ngoài đó đứng đằng sau phá rối. Mà người nước ngoài này chính là người Do Thái đã cá cược với vị chủ quán ấy, điều này lão danh y cũng biết, còn biết người nước ngoài này có một dương cụ đặc biệt, đây đúng là thứ mà lão danh y cần để chữa trị cho bệnh của Trương thị. Nhưng đối với những khía cạnh khác của người Do Thái này, lão danh y thực sự thiếu hiểu biết.
Tuy nhiên, điều khiến Lý viên ngoại sợ hãi nhất chính là, con quỷ ngoại quốc này có một năng lực đáng kinh ngạc - khả năng biết trước. Đó mới là điều đáng sợ nhất. Gặp được một kẻ địch như vậy, làm sao mình có thể thắng hăn?
Mà làm sao Lý viên ngoại biết được người nước ngoài này có năng lực biết trước phi thường? Đương nhiên là Tử Hồng nói cho ông biết.
Hóa ra, thời gian trôi qua, mối quan hệ của Trương thị với người nước ngoài đã trở nên không hề kiêng dè đối với Tử Hồng. Đôi khi, sau khi mây mưa, còn thường bảo Tử Hồng rót nước, lấy đồ ăn, khăn tắm này nọ cho họ
Tử Hồng phát hiện, sau khi Trương thị ân ái với người nước ngoài xong, lúc nghỉ ngơi, Trương thị thích nhất là chơi một trò chơi, đó là yêu cầu người nước ngoài đoán đồ vật - bất kể Trương thị có giấu gì sau lưng, người nước ngoài đó đều có thể đoán chính xác.
Sự việc cường điệu nhất là, dưới tình huống người nước ngoài không nhìn thấy, Trương thị đã viết rất nhiều từ trên một tờ giấy, sau đó niêm phong nó vào một chiếc hộp và yêu cầu người nước ngoài đoán xem những từ được viết trên giấy là gì, vậy mà người nước ngoài lại đoán ra được chính xác từng chữ, hơn nữa còn cho biết trong quá trình viết chữ, Trương muốn viết chữ nào không viết được, hoặc viết sai rồi bị xóa. Đây đều là những lý do khiến Trương thị càng bội phục, càng thích và si mê hắn hơn.
Lý viên ngoại càng nghe càng sợ hãi, ông cảm thấy Trương thị đã bị người ngoại quốc không tầm thường này khống chế, với lại, nếu người ngoại quốc này muốn chiếm đoạt gia sản của mình thì ông căn bản không có khả năng đối kháng. Thật khủng khϊếp!
Nói về ông Lý viên ngoại này, trải nghiệm của ông cũng rất khác thường. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là hầu hết những trải qua trong hơn phân nửa đời của ông đều có thể nói là có liên quan đến khả năng biết trước thần kỳ này.
Khi còn rất nhỏ, ông đã đọc một cuốn sách tên là "Khúc Vị Cựu Văn" viết vào thời nhà Tống. Một trong những câu chuyện trong cuốn sách này cũng đã khắc sâu trong tâm trí của ông. Cho nên mấy chục năm trôi qua, câu chuyện này vẫn còn mới mẻ trong tâm trí ông. Câu chuyện “khắc sâu” trong trí nhớ ông như sau:
Trong lịch sử Trung Quốc, có một vị đại sư truyền kỳ và nổi tiếng nhất của Dịch Học, đó Thiệu Ung vào thời nhà Tống. Khả năng nổi bật nhất của Thiệu Ung chính là “khả năng Dự Tri*” siêu phàm.
*dự tri: biết trước, báo trước, nói trước, dự báo
Khi u Dương Tu làm tể tướng, đã nghe nói đến đại danh của Thiệu Ung. Thật trùng hợp là, khi con trai ông là u Dương Phỉ nhậm chức, trên đường đi qua Lạc Dương, mà Thiệu Ung cũng sống ở Lạc Dương, u Dương Tu liền nói với con trai mình: "Khi con đến Lạc Dương, con có thể đến bái kiến Thiệu tiên sinh."
Khi u Dương Phỉ đến trước cửa nhà Thiệu Ung, còn chưa kịp gõ cửa, đã thấy Thiệu Ung vội vàng mang giày chạy ra, đến mở cửa cho hắn, không cần hỏi han gì, đã biết hắn là ai, cũng nhiệt tình mời u Dương Phỉ vào nhà.
Điều này khiến u Dương Phỉ cảm thấy: Thiệu Nghiêu phu quả thật có năng lực đoán trước phi thường. Sau khi trò chuyện, hai người nói chuyện rất vui vẻ, nói đến cả ngày.
Điều khiến u Dương Phỉ ngạc nhiên là trong cuộc trò chuyện, Thiệu Ung dường như đang nhận lời phỏng vấn độc quyền, mô tả trải nghiệm cuộc sống của mình - những người ông gặp trong đời, những kiến
thức ông học được và những việc ông đã làm - từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói cho u Dương Phỉ, điều này khiến u Dương Phỉ cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường khi người ta gặp nhau lần đầu tiên, cho dù nói chuyện hợp nhau, cũng sẽ không nói chuyện như vậy. Điều kỳ lạ hơn nữa là trước khi Thiệu Ung nói xong một đoạn, ông sẽ hỏi u Dương Phỉ: "Ngài có nhớ những gì ta vừa nói không?" Giống như ông là lão sư đang giảng bài, còn u Dương Phỉ là học trò đang nghe. Điều này khiến u Dương Phỉ rất hoang mang.
Mãi cho đến khi Thiệu Ung qua đời vào năm Nguyên Phong của Hoàng đế Tống Thần Tông, triều đình tôn trọng phẩm hạnh của Thiệu Ung, cho rằng ông nên được phong một Thụy Hào - tức là tước hiệu danh dự sau khi chết - mà u Dương Phỉ lúc ấy đã là Thái Thường tiến sĩ, với trách nhiệm của một quan chức tiến sĩ, căn cứ theo chức trách, hắn phải chịu trách nhiệm viết một bài di cáo cho Thiệu Nghiêu Phu và trình tấu lên Hoàng đế. Lúc này, u Dương Phỉ mới chợt nhận ra: Làn đó gặp mặt, sở dĩ Thiệu Ung kể cho u Dương Phỉ kinh nghiệm sống của ông chi tiết như vậy, đó là vì ông đã đoán trước được sau khi ông chết, u Dương Phỉ sẽ viết tóm tắt tổng kết cuộc đời mình.
Ngoài u Dương Phỉ, Tư Mã Quang còn đích thân thể nghiệm khả năng tiên đoán thần kỳ của Thiệu Ung.
Vào một ngày nọ, Tư Mã Quang và Thiệu Ung đang đi dạo ở bờ bắc Lạc Thủy, họ thấy có người đang xây nhà, Thiệu Ung tỏ ra thích thú và chỉ vào ngôi nhà mới xây và nói: “Ba ngôi nhà này, vào tháng nọ năm nọ sẽ bị sập; ba ngôi nhà đó, sẽ bị lũ lụt phá hủy vào tháng nọ năm nọ." Khi Tư Mã Quang trở về nhà, ông đã viết điều này vào phía sau bản thảo mà ông đã viết, nhưng thời gian trôi qua, ông đã quên mất. Có một lần, Tư Mã Quang đi ngang qua bờ bắc Lạc Thủy, chợt nhớ đến lời Thiệu Ung từng nói, liền đi xem những ngôi nhà đó, nhưng chúng đã trở thành đống đổ nát. Khi ông hỏi người dân địa phương về tình trạng của những ngôi nhà đó, tình hình mà họ nói với ông quả nhiên đúng như những gì Thiệu Ung thời trẻ đã dự đoán.