Chương 65.1: Huyết thống Do Thái và người Trung Quốc

Câu này cũng rõ ràng như câu trước, âm thanh cũng đến từ cùng một nơi, nhưng dường như không phải là do cùng một người nói ra. Người đàn ông trong hình nghe xong câu này thì bất ngờ quỳ xuống đất, chỉ một vật hình kèn vào một hòn đá rồi áp tai vào đầu kia của kèn, như đang cố gắng lắng nghe âm thanh do hòn đá tạo ra.

Giữa tiếng sấm, tiếng mưa và tiếng đánh nhau ầm ầm, ông ta vẫn quỳ ở đó, giữ nguyên tư thế đó, tập trung lắng nghe, bất động, giống như một bức tượng bằng đất sét.

Nếu người đàn ông trong ảnh này thực sự là người mù thì hành vi kỳ lạ này của ông ta trên núi, là điều mà không ai trong chúng tôi có thể ngờ tới. Ông ta lên núi không có mục đích gì khác ngoài việc nghe một số âm thanh, hay nói chính xác hơn là nghe âm thanh gì đó. Có lẽ là hàng trăm năm trước, trong cuộc chiến mà ông ta đích thân tham gia, có một chiến hữu nào đó đã nói với ông ta điều gì đó trước khi chết, lúc ấy ông ta không nghe rõ - nhưng những lời này đối với ông ta lại rất quan trọng - cho nên mỗi khi có giông tố, ông ta đều sẽ lên núi lắng nghe, bởi vì chỉ khi có giông tố, những âm thanh được ghi lại trên những tảng đá đó mới được tái hiện.

Tôi, chị Lý và cậu họ đã đạt được sự đồng thuận về vấn đề này.

Nhưng chính xác thì người mù muốn nghe điều gì? Ông ta muốn nhận được loại thông tin gì? Chúng tôi vẫn chưa thể đoán chính xác được nên chỉ có thể tiếp tục xem những hình ảnh tiếp theo.

Tuy nhiên, điều làm chúng tôi hơi thất vọng là, kế tiếp, người mù cứ quỳ ở đó, nghe hòn đá trong tư thế gần như không thay đổi. Một phút, mười phút, hai mươi phút, tư thế vẫn như thế, trời vẫn sấm sét, người vẫn hò hét, ngựa vẫn hí, mưa lớn vẫn rơi. Chúng tôi hơi nóng lòng nên rê chuột để tua nhanh nhưng khi phát hình ảnh đến thời điểm 11 giờ đêm qua, sấm sét đã biến mất trên màn hình, mưa dường như đã tạnh, người mù đứng dậy và dường như hét lên điều gì đó. Cậu họ nhanh chóng dùng chuột kéo thanh phát lại và di chuyển nó về phía sau một chút, muốn xem chi tiết về sự chuyển đổi này.

Chúng tôi thấy rõ khi cơn giông dần dần tạnh, người mù mới từ từ đứng dậy, rồi phát ra một âm thanh đáng sợ như tiếng cú đêm, giống như đang cười, lại như đang khóc, nghe vào khiến người ta sởn tóc gáy, ông ta ngẩng đầu lên, rống lớn một tiếng. Không ai trong ba chúng tôi nghe rõ ông ta đang la hét về điều gì.

Vì thế đã tua lại lần nữa, nhưng vẫn không nghe rõ. Lại tua lại, vẫn không nghe rõ. Sau khi tua tới tua lui năm sáu lần, cậu họ bỗng nói: “Tôi nghe thấy rồi, ông ta hét lên là ‘Cha mẹ tôi rốt cuộc là ai, tại sao vẫn không nghe rõ?’”

Nhớ đến câu “Ngươi nói, cha mẹ ta là ai?” mà chúng tôi đã nghe trong video vừa rồi, chúng tôi suy đoán rằng người mù đang cố gắng tìm hiểu thân thế của chính mình. Với lại dựa vào hàng loạt dấu hiệu, chúng tôi đưa ra suy đoán sau:

Trong những người từng chiến đấu với người mù, có thể có một người tương đối biết rõ về thân thế của người mù. Bởi vì người mù là một đứa bé bị bỏ rơi được Cao đao khách nhặt trên đường, cho nên không ai biết cha mẹ ruột của ông ta là ai. Mà người này có thể biết cha mẹ ruột của người mù là ai, nhưng có lẽ vì nhiều lý do khác nhau mà người mù vẫn chưa có cơ hội hỏi người đó. Trong cuộc hỗn chiến trên núi, người này bị thương nặng sắp chết, người mù mới hỏi cha mẹ ruột của mình là ai, người này nói ra tên cha mẹ ruột của người mù, nhưng người mù không nghe thấy.

Thực ra, việc người mù không nghe rõ lời nói của người đó vào thời điểm ấy là điều bình thường. Bởi vì trên chiến trường, người tham chiến phải chịu áp lực tâm lý rất cao, thị giác và thính giác của con người thường bị mù và điếc tạm thời. Ngay cả khi có khả năng chịu đựng căng thẳng tâm lý mạnh mẽ thì tiếng ồn trên chiến trường cũng sẽ cực kỳ lớn, điều này cũng sẽ khiến thính giác trở nên rất ù lì. Do đó, những âm thanh có thể nghe được bình thường sẽ không thể nghe được ở trạng thái đặc biệt đó.

Bằng một cách nào đó không rõ, người mù sau này dần dần biết được, giọng nói của họ trong trận chiến đã được đá “ghi âm” vì nhiều lý do đặc biệt khác nhau, và mỗi khi có giông bão, những giọng nói này lại xuất hiện, mà điều ông ta muốn nghe nhất, chính là âm thanh đó, cũng đã được ghi lại, cho nên ông ta mới lên núi vào mỗi ngày giông bão để nghe được tin tức mà ông ta muốn nghe nhất.

Mà vì nhiều lý do, cơ hội này thực ra rất nhỏ, nhưng hiển nhiên người mù vẫn chưa từ bỏ nỗ lực của mình.

Chúng tôi đều cho rằng lý do này rất hợp lý.

Không chỉ bản thân Cao Hạt Tử quan tâm đến thân thế của mình, mà còn có một người, có lẽ cũng quan tâm đến thân thế của Cao Hạt Tử như ông ta.

Người đó dĩ nhiên là cậu họ của chị Lý.

Khi cậu họ nghiên cứu về Cao Hạt Tử, một trong những khía cạnh đặc biệt quan trọng là nghiên cứu thân thế của Cao Hạt Tử. Nhưng tất cả các ghi chép về Cao Hạt Tử chỉ nói rằng Cao Hạt Tử là một đứa bé bị bỏ rơi được Cao đao khách nhặt về. Hiện tại không có tư liệu gì đề cập đến bất kỳ thông tin nào về cha mẹ ruột của Cao Hạt Tử.

Tuy nhiên, là một học giả lão luyện, cậu họ đương nhiên có những phương pháp nghiên cứu độc đáo của riêng mình. Ông ấy thu thập những ghi chép trong cuốn sách về ngoại hình và những đặc điểm khác của Cao Hạt Tử, và dần dần đưa ra nhiều giả thuyết khác nhau.

Trong nhiều cuốn sách có mô tả rằng, Cao Hạt Tử có hốc mắt trũng, khuôn mặt thon gầy, mũi rồng, v.v., mà những đặc điểm này rất giống với người phương Tây. Tôi nhớ rằng ông Cao cũng có những đặc điểm này, nên khi còn nhỏ, mỗi khi nhìn thấy người nước ngoài trên TV, tôi sẽ vô thức nghĩ đến ông Cao.

Một trong những giả thuyết táo bạo được cậu họ đưa ra là - liệu Cao Hạt Tử có phải là hậu duệ của những người Do Thái di cư sang Trung Quốc hay không.