Đầu óc tôi lúc này ngược lại trở nên minh mẫn hơn, tôi nhanh chóng bò dậy, tập tễnh ra khỏi “vùng sáng” nguy hiểm và trốn sau một cái cây lớn trong bóng tối.
May mắn là tôi vẫn mang theo bộ sơ cứu bên mình, hơn nữa được bảo vệ vô cùng tốt. Tôi vội vàng mò mẫm mở ra, lấy bột cầm máu và băng ra rồi băng bó trong bóng tối, dù rất đau nhưng tôi biết đó chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.
Tôi biết, tên lính Nhật còn sống chắc hẳn cũng đang điều tra tình hình của tôi. Trong khu rừng tối tăm này, chúng tôi sắp phải chiến đấu một chọi một cho đến chết.
Tôi cũng biết, mình phải gϊếŧ hắn trước khi bình minh, nếu không tình thế của tôi sẽ rất bị động. Bởi vì trong rừng rậm tối tăm, khi cả hai bên đều không nhìn thấy, tôi có thể dựa vào khứu giác nhạy bén của mình để dễ dàng truy ra vị trí của hắn. Nhưng nếu trời sáng, hắn cũng có thể nhìn thấy, thì lợi thế của tôi sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.
Cho dù đó là kỹ thuật bắn tỉa tầm xa hay các loại tố chất tác chiến, tôi cũng không chắc rằng mình sẽ giỏi hơn trinh sát Nhật Bản này. Vì vậy, nhân lúc trời còn tối, tôi phải hành động nhanh chóng.
Tôi sờ vào những viên đạn trên người thì thấy không còn nhiều nữa, với lại tôi cũng không biết khi nào khứu giác nhạy bén này sẽ biến mất, tuy loại cỏ này có hiệu lực rất mạnh, nhưng sau một thời gian, dược lực nhất định sẽ dần giảm xuống.
Tất cả những điều này, đều không cho phép tôi do dự.
Tôi hít mạnh mũi và cẩn thận xác định mùi - ngoài mùi máu nồng nặc trên chiến trường vừa rồi, mùi máu còn ở hướng nào nữa? Bởi vì tên lính Nhật trốn thoát, trên người đã đầy máu, cho nên hắn cũng mang theo mùi máu nồng nặc.
Tôi liên tục đổi hướng, cố gắng ngửi, đột nhiên, tôi cảm thấy mùi máu tanh từ phía sau xông tới, toàn thân tôi lập tức căng thẳng và hưng phấn. Bởi vì tôi biết tên trinh sát Nhật Bản này đã di chuyển đến phía sau tôi - đúng là rất nhanh, hơn nữa thần không biết quỷ không hay, nếu khứu giác của tôi không nhạy bén, có lẽ hắn đã dễ dàng đắc thủ từ phía sau. Tôi biết, những tên lính Nhật Bản này đã được huấn luyện chiến đấu trong rừng một cách nghiêm ngặt, kỹ năng sinh tồn và chiến đấu trong rừng của chúng rất cao.
Dựa vào cường độ của mùi, tôi có thể nói rằng hắn có lẽ cách tôi mười mấy mét, nhưng vì đang ở trong rừng rậm, nên khoảng cách mười mấy mét này, có thể bị ngăn cách bởi vô số cây to, vì vậy tôi không được phép quay lại và đối đầu với hắn một cách hấp tấp. Tôi hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình, phải bình tĩnh, còn phải tiết kiệm đạn, vì dù sao cũng không có nhiều lắm.
May mắn là tôi đang trốn dưới một tảng đá, đó là một nơi ẩn náu tuyệt vời. Ngay cả khi hắn bắn bừa bãi hoặc ném lựu đạn vào tôi, tôi cũng sẽ không bị thương chút nào. Dựa vào mùi, tôi cảm nhận được hắn đang nhanh chóng đến gần, nên lập tức nắm chặt khẩu súng tiểu liên Thompson trong tay, tôi biết, giây phút quyết đấu sinh tử, sắp nổ ra.
Mà tại sao hắn có thể xác định vị trí của tôi chính xác như vậy? Hỏng rồi, tôi chợt nhận ra, vấn đề nằm ở tảng đá này.
Một người lính chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, mỗi khi đi qua một nơi, nhạy cảm nhất sẽ là điều gì? Nói chung hẳn là địa hình. Anh ta sẽ đặc biệt chú ý đến địa hình xung quanh và không thể không suy nghĩ về cách bố trí điểm hỏa lực, cách rút lui thế nào, cách xây dựng công sự và cách lợi dụng địa hình thế nào để tránh hỏa lực của pháo binh địch, v.v…
Mà tảng đá này, chính là địa hình đặc biệt nhất ở khu vực này. Bất cứ ai đã từng lên chiến trường đều có thể thấy rằng tảng đá này là cách phòng thủ tự nhiên tốt nhất. Tên lính Nhật không bị tôi gϊếŧ này, chắc hẳn đã để ý đến tảng đá này, hơn nữa dựa vào sự nhạy cảm của người lính, hắn sẽ cảm thấy khả năng cao là kẻ thù sẽ ẩn náu dưới tảng đá to này.
Nhưng có lẽ điều hắn không ngờ tới là, người nấp dưới tảng đá lại là một người có khứu giác nhạy bén như một con chó. Tôi biết nếu tiếp tục núp dưới tảng đá sẽ chẳng khác nào ngồi chờ chết, cho nên tôi nhanh chóng lặng lẽ bò ra ngoài, núp gần miệng tảng đá, tay ôm họng súng sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.
Tên lính Nhật càng lúc càng gần, khi cách năm sáu mét, cho dù không cần ngửi mùi, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần tảng đá.
Khoảnh khắc tôi cảm thấy hắn quay về phía miệng tảng đá, thì tôi chỉ cách phía sau hắn chưa đầy năm mét. Ở khoảng cách này, ngay cả khi không thể nhìn thấy, tôi cũng có thể phán đoán chính xác vị trí của đối phương chỉ bằng thính giác. Tôi không còn do dự nữa, bóp cò, một loạt đạn bắn ra từ họng súng, tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình đã bắn trúng, nên vội vàng ngừng bắn. Nhưng rút kinh nghiệm bài học trước đó, tôi cũng không lập tức đi lên, mà thay vào đó, sau khi bắn xong, tôi lập tức di chuyển khỏi vị trí của mình, chờ đợi khoảng hai mươi phút sau, thấy không có động tĩnh hay dị thường nào, tôi mới từ từ bước tới, dùng chân đá đá xác chết, rồi bắn thêm hai phát nữa.
Lúc đó, trong lòng tôi cảm thấy rất mãn nguyện vì mình đã thực sự gϊếŧ được tám tên lính Nhật! Mà còn là trinh sát của quân đội Nhật Bản! Lúc này tôi mới tương đối thong thả quay lại chỗ những xác chết ấy, lấy đèn pin của chúng, còn bất ngờ tìm thấy một chiếc la bàn từ trên người chúng, tôi mừng rỡ như điên. Đối với những người lính thất lạc với quân đội, vai trò của la bàn rất quan trọng.
Nhưng tôi cũng không dám ở lại lâu, di chuyển nhanh chóng trong đêm, bởi vì tôi sợ tiếng súng dữ dội, sẽ thu hút một lượng lớn quân Nhật, như vậy thì không xong. Khi rời đi, tôi còn không quên tháo số sê-ri và thẻ tên của những tên lính Nhật này. Đó xem như là một kiểu phù phiếm vậy! Sau này, tôi cũng nhờ vậy mà đạt được công lao hạng nhất và được Tưởng Giới Thạch trao tặng Huân chương Thanh Thiên Bạch Nhật.
Thông qua la bàn, tôi mới phát hiện, hướng mình đang đi chính xác là hướng ra xa bộ đội, cho nên mới càng đi càng xa hơn. Sau khi nhanh chóng sửa lại hướng đi của mình, tôi đi về hướng hành quân của bộ đội, đại khái khoảng giữa trưa ngày hôm sau, tôi đã trở lại bộ đội, mà trải qua của tôi, cũng được lưu truyền rộng rãi trong quân đội, trở thành giống như truyền kỳ. Tất nhiên, khứu giác của tôi cũng dần dần trở lại bình thường. Về vết thương ở chân, thời gian dài tôi cũng không biết được - quân Nhật rốt cuộc dùng thứ gì để đâm vào? Mãi sau này tôi mới dần dần biết, đó là chiếc “bàn chải sắt” được quân đội Nhật chuyên dùng để trèo cây.