Sau này, khi tác chiến ở miền bắc Miến Điện, tôi mới biết được nhiều lính Nhật đều ở trên cây. Bởi vì những cây này có thể được gọi là “đại thụ” theo đúng nghĩa - thân cây cần phải có vài người mới ôm hết được. Họ mắc võng trên cây và treo đạn dược trên cây. Hơn nữa, giữa các cây còn có cáp treo và chuông báo động, có thể di dời, truyền tải thông tin và phát ra cảnh báo.
Điều này cho phép những con quỷ Nhật Bản này, có thể liên tục tác chiến ở trên cây.
Phương pháp này rất khoa học, không chỉ bảo vệ bản thân khỏi sự tấn công của dã thú dưới đất, mà còn tăng cường khả năng cơ động tác chiến rất nhiều, hơn nữa một khi đọ súng, kiểu bắn từ trên cao bắn xuống này còn có lợi thế về hỏa lực.
Loại phương pháp này ngay từ đầu rất có hiệu quả, khiến bộ đội ta bị tổn thất nặng nề. Nhưng sau này, bộ đội Trung Quốc cũng nghĩ ra cách đối phó - thường dùng súng máy bắn lên cây. Kết quả là, với sự bắn phá dữ dội, rơi xuống không chỉ là cành là và chim chóc, mà cả lính Nhật cũng rơi xuống.
Tất nhiên, ở vào giai đoạn đó thì chúng tôi vẫn còn chưa hiểu rõ chiến thuật của quân Nhật. Vì vậy, khi dùng khứu giác nhạy bén của mình đánh giá những tên lính Nhật này quả thực đang ở trên cây, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng cũng không khỏi nghĩ, cách này của chúng thực sự cao minh.
Nếu muốn gϊếŧ hết bọn chúng thì nhất quyết không được bắn bừa bãi, bởi vì chỉ cần ngay khi tiếng súng nổ, với quá trình huấn luyện quân sự nghiêm ngặt của chúng, chắc chắn sẽ phân tán nhanh chóng.
Bây giờ tôi đã lớn tuổi, thời gian rảnh ở nhà cũng rất nhiều, cứ mỗi khi tôi xem một số bộ phim truyền hình về chiến tranh, đều sẽ cảm thấy những cái đó đều là nói bừa, các đạo diễn và biên kịch đều không biết chiến trường thực sự là như thế nào, ở trên chiến trường thực sự, mỗi chiến sĩ đều phải giữ khoảng cách lẫn nhau là khoảng hai mươi mét. Đây gọi là nguyên tắc “phân tán nhân lực và tập trung hỏa lực”, làm sao có thể giống trên TV trình diễn như thế chứ, mỗi người đều cách gần nhau đi hướng về phía trước, mật độ người cao như vậy sao? Nếu thực sự là như vậy, có một viên đạn đại bác bắn trúng đám đông dày đặc như thế thì sẽ chết bao nhiêu người?
Cho nên, trên chiến trường, điều cấm kỵ nhất chính là tụ tập, khi tác chiến, binh lính cần phải tản ra, như vậy mới giảm tỷ lệ tử vong. Trước kia, khi tôi tác chiến ở nội địa, có lần tôi dẫn anh em mai phục ở hai bên khe núi, để phục kích quân Nhật đi qua. Đó là hai chiếc xe tải chở đầy quân Nhật, đầu tiên chúng tôi bố trí chướng ngại vật trên đường, cho nên khi gặp chướng ngại vật, xe Nhật tất nhiên sẽ dừng lại, điều này giúp chúng tôi phát động công kích dễ dàng hơn.
Ngay khi hai chiếc xe tải dừng lại, chúng tôi ở phía trên đều đồng loạt nổ súng vào chúng, nhưng làm chúng tôi giật mình chính là, những người lính Nhật trên xe tải không hề hoảng loạn chút nào, hơn nữa phía sau xe của họ không hề có lều che mưa chắn gió, mà hoàn toàn trống trải, điều này có chỗ lợi gì? Đó là để đảm bảo rằng trong trường hợp bị tập kích, những binh lính trên xe có thể lập tức nhảy ra khỏi xe từ mọi hướng và tản ra trong thời gian ngắn nhất, bởi vì trong tình huống đặc biệt này, nếu tản ra sớm hơn một giây thì số người chết sẽ giảm thiểu rất nhiều.
Do đó, việc tập trung tiêu diệt bọn lính Nhật xảo quyệt này cũng không phải là điều quá dễ dàng.
Vậy phải làm gì đây? Tôi đau khổ suy tư. Trong khu rừng ẩm ướt và tối tăm, tôi có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve khủng khϊếp bên cạnh. May mắn thay, tôi đã sử dụng loại thuốc chống muỗi do quân đội Mỹ cung cấp, chất lượng cao hơn rất nhiều so với thuốc chống muỗi của Nhật Bản. Tóm lại, tôi có thể nói là “dùng ít liều lượng hơn, tác dụng tốt hơn và ít mùi hơn”, chỉ cần bôi lên cơ thể, không chỉ muỗi mà cả các loại côn trùng khác cũng sẽ không đốt mình.
Ngửi mùi thuốc đuổi muỗi trên người, nghĩ đến môi trường tự nhiên khắc nghiệt trong rừng rậm, và những con muỗi, đỉa to, trăn khủng khϊếp này...
Đột nhiên, một tia lửa lóe lên trong đầu tôi - đúng rồi, con trăn, đã có cách!
Những con trăn ở Dã Nhân Sơn rất đáng sợ. Tôi nhớ trong sách có nói, nơi thích hợp nhất cho sự sinh tồn của con người là nơi có môi trường tự nhiên không quá tốt cũng không quá xấu. Lý do là nếu điều kiện tự nhiên quá tốt thì cây cối và các loài thực vật khác sẽ phát triển một cách điên cuồng, cho nên muốn đốn cây khai hoang sẽ rất khó, mà nếu không chặt cây để khai hoang thì dân số sẽ không quá đông đúc. Loại rừng này là nơi có điều kiện tự nhiên đặc biệt tốt - ánh sáng mặt trời sung túc, lượng mưa dư thừa. Vì vậy, động thực vật ở đây phát triển và sinh sản rất mạnh mẽ, bởi thế muỗi và đỉa ở đây cũng lớn gấp nhiều lần so với những loài bình thường, nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Trong cuộc hành quân gian khổ trong Dã Nhân Sơn, chúng tôi còn gặp phải một điều không thể tin được.
Có một lần, mười mấy anh em đi đường thật sự quá mệt mỏi, nhưng họ lại chợt phát hiện một “tảng đá lớn” có vẻ tương đối bóng loáng và bằng phẳng, vì thế mười mấy người này mới trèo lên tảng đá và ngủ thϊếp đi. Đến khi họ đang mơ màng, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, họ chợt cảm thấy tảng đá bên dưới dường như đang chuyển động, họ lập tức động viên nhau, đẩy nhau tỉnh lại, lật người ngồi dậy, lúc này họ mới ngạc nhiên phát hiện, đây không phải là một tảng đá, mà là một cái mai rùa lớn! Ở trong môi trường đặc biệt này, rùa cũng có thể phát triển rất to lớn!
Điều đáng sợ hơn nữa là loài trăn to ở đây.
Trước kia, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con trăn to, nên chỉ nghĩ rắn độc mới đáng sợ, nhưng có nghe nói, những con trăn lớn có thể nuốt chửng những động vật lớn như dê gì đó, mà tôi thì luôn bán tín bán nghi. Lần này tôi thực sự đã nhìn thấy một con trăn to ở Dã Nhân Sơn, hơn nữa đó là một con trăn ăn thịt người. Một lần nọ, tôi và vài anh em gặp phải một con trăn hung dữ, bắn hai phát súng cũng không thể gϊếŧ nó. Lúc này, đúng lúc có một chiếc xe tăng tình cờ cán qua con trăn và đè nát nó.
Điều khiến chúng tôi bàng hoàng là, bên trong cơ thể của con trăn này, chúng tôi lại nhìn thấy nón sắt của binh lính, quân phục và một đống tay chân của con người chưa được tiêu hóa hoàn toàn. Cảnh tượng này thực sự rất kinh hoàng. Có thể thấy con trăn này vừa ăn thịt người không lâu.
Mà tôi đang chuẩn bị sử dụng con trăn đáng sợ này làm vũ khí đối phó bọn Nhật Bản này.
Trăn rất nhạy cảm với mùi máu, nhiều loài động vật ăn thịt cũng như vậy. Cho nên, nhiều sách đã nói, phụ nữ đang trong thời kỳ kinh nguyệt, dễ bị động vật tấn công hơn, điều này rất có lý.
Nhưng cơ quan khứu giác của trăn khác với các loài động vật thông thường. Chúng không ngửi mùi bằng mũi mà dùng lưỡi để cảm nhận mùi.
Vì thế, đầu tiên tôi cần là máu của một lính Nhật, để thu hút con trăn.
Tôi sờ vào thắt lưng, vừa vặn còn có nửa bình rượu, đây là dùng để giải mệt, hơn nữa nếu bị thương, cũng có thể tạm thời dùng để khử trùng tiêu độc này nọ.
Tôi cầm nửa bình rượu, lần theo mùi trong bóng tối, lặng lẽ đi đến gốc cây nơi lính Nhật ở, rồi đổ nửa bình rượu vào gốc cây. Loại rượu này vốn được pha trộn với cồn y tế nồng độ cao nên được coi là loại rượu có độ cồn cao, mùi rất nồng, đúng thứ tôi mong muốn.
Tôi lặng lẽ trốn dưới tàng cây, lắng nghe chuyển động trên cây. Quả nhiên, đúng như dự đoán, ngay sau đó tôi đã nghe thấy có ai đó lẩm bẩm vài câu ở phía trên, rồi hình như có ai đó đang dẫm lên thân cây - có người đang đi xuống! Tôi lập tức trở nên rất hồi hộp, tim tôi đập loạn xạ.
Những ai chưa từng tham chiến sẽ không hiểu rượu quan trọng với binh lính như thế nào. Khi ra chiến trường, những người bình thường chỉ mới uống hai ngụm rượu đã đỏ mặt, cũng có thể lập tức uống thả cửa. Rượu có thể giúp người lính tạm thời thoát khỏi nỗi sợ hãi, mệt mỏi, khiến họ thư giãn thần kinh đang căng thẳng. Trong môi trường áp lực cao của chiến trường, rượu là chất xoa dịu, người lính trên chiến trường nhìn thấy rượu, cũng như sói nhìn thấy thịt vậy. Vì thế, tôi đã dùng mùi rượu để thu hút những tên lính Nhật này, có thể họ cảm thấy rượu quý của mình đã bị rơi xuống, nên phải xuống xem.
Kỳ thực không cần dùng mũi ngửi, chỉ cần nghe bằng tai cũng có thể đại khái biết được vị trí của tên lính Nhật vừa xuống. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, dùng tay chạm vào con dao găm trên thắt lưng, rồi lặng lẽ rút nó ra nắm trong tay.
Tên lính Nhật đó đang treo mình dọc theo thân cây và từ từ hạ xuống đất bằng một sợi dây, hắn đột nhiên bật đèn pin trong tay và đi theo mùi nồng nặc về phía tôi đã đổ rượu. Tôi vội núp sau thân cây, đợi hắn soi đèn pin cẩn thận kiểm tra chỗ đổ rượu, tôi vội vọt tới, dùng hết sức lực đâm sâu con dao găm vào thận hắn từ phía sau. Hắn đau đớn ngã xuống đất, cả người co giật, muốn kêu lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Khi tôi kể lại trải nghiệm này, mọi người thường hỏi tôi tại sao tôi không bịt miệng tên lính Nhật từ phía sau như trong phim đã chiếu trên TV, rồi dùng con dao găm ở tay kia nhanh chóng cắt khí quản của hắn. Nếu muốn tiêu diệt kẻ thù mà không bị phát giác, không phải đều sử dụng phương pháp đó à?
Trên thực tế, phương pháp này thường gặp nhiều vấn đề khác nhau khi thao tác thực tế, trong thực chiến, không dễ để hoàn thành chuỗi hành động này một cách nhanh chóng và chính xác từ phía sau, mà đôi khi sẽ thường xuyên tự cắt vào tay mình.
Huấn luyện viên Mỹ đã dạy cho chúng tôi, cách tốt nhất để gϊếŧ kẻ thù bằng dao từ phía sau không phải là bịt miệng và cắt cổ kẻ thù từ phía sau, mà là đâm vào thận của kẻ thù, bởi vì dây thần kinh ở bộ phận này rất đặc biệt, nếu bộ phận này bị đâm trúng, toàn thân kẻ thù sẽ co giật vì đau đớn, cũng sẽ không thể kêu ra tiếng.
Chiêu này thực sự rất hiệu quả. Tôi nhìn tên lính Nhật đau đớn cào cấu trên mặt đất, chỉ chốc lát đã chết, máu, cũng đã chảy ra rất nhiều. Nhưng tôi sợ lượng máu còn chưa đủ nên nhanh chóng đâm vào tim hắn một dao nữa. Máu ào ạt chảy đầy đất, mùi máu nồng nặc khiến tôi muốn nôn mửa.
Mà tất cả những điều này, chỉ xảy ra trong vòng một hai phút.
Tôi vội nhặt chiếc đèn pin do lính Nhật đánh rơi dưới đất lên, rồi ẩn nấp, hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của con trăn khổng lồ. Vì trăn rất nhạy cảm với mùi máu nên tôi nghĩ chúng sẽ sớm xuất hiện.
Tôi cố gắng ngửi mùi tanh đặc trưng của con trăn khổng lồ trong không khí. Tôi ngoáy mũi mấy lần, mong ngửi được mùi tanh, nhưng lại không có, điều này khiến tôi có chút lo lắng và hoảng sợ. Nếu con trăn khổng lồ không ăn thịt lính Nhật, thì quân Nhật sẽ phát hiện ra binh lính của họ đã bị gϊếŧ, như vậy sẽ mở cuộc truy lùng gần đó. Tuy nhiên, với thể lực của tôi lúc đó, về cơ bản không thể di chuyển hay trốn thoát nhanh chóng, gần như chỉ có thể ngồi yên chờ chết, thế thì sẽ nguy to.
Tôi cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, bàn tay cầm súng tiểu liên cũng ướt đẫm. Theo thời gian trôi qua, tôi càng trở nên lo lắng hơn, như thể tôi có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.
Chợt, một cơn gió mát thổi qua khiến tôi rùng mình toàn thân, đầu óc lập tức thanh tỉnh một chút, mà cái mùi theo gió bay đến đã làm tôi lập tức ngây ngất - không sai, chính là mùi tanh đó, mùi tanh mà tôi háo hức mong chờ, mùi tanh đặc trưng của trăn, cuối cùng chúng cũng đã đến!
Sau đó tôi nghe thấy một âm thanh xào xạc, như thể có ai đó đang kéo một thứ gì đó rất to và nặng trong rừng. Nó đã đến, mà có vẻ như không phải một con.