Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hai Thế Giới Âm Dương Tại Làng Chúng Tôi

Chương 53: Độc dược tuyệt đỉnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Với tư cách là một vị tướng cấp cao, cơ quan tình báo Nhật Bản cảm thấy việc điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân cái chết của Phản Điền là rất cần thiết. Vì vậy, thi thể của hắn ta đã được đưa đến Thượng Hải và đưa đến một bệnh viện do người Nhật Bản mở, cũng mời hai tiến sĩ pháp y tốt nghiệp Đại học Đông Kinh (Tokyo) đến để khám nghiệm thi thể của Phản Điền.

Sau nhiều lần nghiên cứu của hai Tiến sĩ pháp y này, họ đã phát hiện ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Phản Điền - trong dạ dày của Phản Điền, có bột kim cương.

Điều phi thường tuyệt diệu là bản thân bột kim cương không độc hại về mặt hóa học nhưng lại có thể gây xuất huyết dạ dày ở người.

Trong thời Phục hưng, bột kim cương đã được sử dụng để ám sát các gia đình giàu có ở Ý. Khi một người ăn phải bột kim cương, bởi vì bột kim cương không hòa tan trong nước, cho nên không thể bị đào thải ra khỏi cơ thể. Vì vậy, bột kim cương sẽ dính vào thành dạ dày, khi ma sát lâu dài sẽ gây loét dạ dày và gây xuất huyết dạ dày.

Dựa theo đơn thuốc của lão lang trung, Phản Điền còn phải dùng những loại thuốc cổ truyền của Trung Quốc có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ tình trạng ứ máu, điều này càng khiến tình trạng xuất huyết dạ dày của hắn ta trở nên trầm trọng hơn, rất nhanh dẫn đến tử vong, nếu như không uống những loại Trung dược đó, có lẽ hắn ta đã sống được thêm vài năm nữa.

Nhưng những bột kim cương đó, lại từ đâu đến?

Hai Tiến sĩ y khoa liên tục hỏi những người bên cạnh Phản Điền, hắn ta đã ăn gì ngoài chế độ ăn uống hàng ngày trong khoảng thời gian trước khi qua đời.

Vậy là có người đã nói về loại thuốc do lão lang trung kê - loại nấm đặc biệt đó. Hai vị Tiến sĩ y khoa này nghe xong, ánh mắt sáng lên, sau khi nhìn nhau, đều đồng loạt gật đầu.

Sau đó đều nhất trí cho rằng loại nấm đặc biệt đó có lẽ chính là thủ phạm gây ra cái chết của Phản Điền

Hoá ra nơi loại nấm này mọc chính là nơi có bột quặng kim cương. Trong quá trình sinh trưởng, nấm sẽ hấp thụ một lượng lớn bột quặng kim cương. Mà loại bột quặng kim cương này rất khó phát hiện bằng các dụng cụ y tế thông thường, hơn nữa bản thân chất này không độc hại nên khi sử dụng thuốc thử liên quan để phát hiện xem có độc hại hay không thì sẽ không phát hiện được.

Hai Tiến sĩ pháp y này cho rằng, có thể bước đầu xác định, đây là một kế hoạch ám sát được thiết kế bài bản và gần như hoàn hảo, mà rất có thể lão lang trung đó chính là người lên kế hoạch và thực hiện mọi kế hoạch. Nhưng vì lão lang trung đó đã “chết”, cho nên chết vô đối chứng, mọi chuyện trở thành một bí ẩn vĩnh viễn.

Khi người của Quân Thống Quốc Dân Đảng biết được thông qua tin tình báo, Phản Điền bị ám sát chứ không phải chết vì bệnh tật, cũng không thể hiểu được, họ ngạc nhiên chính là: Vậy mà lại có người có thể ám sát một vị tướng cấp cao của Nhật Bản như vậy. Lúc đầu, họ còn tưởng rằng đó là một cao thủ từ bộ phận của mình đã làm việc đó, nhưng sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, cuối cùng phát hiện ra rằng đó thực sự không phải là người của mình làm.

Vậy thì ai đã làm điều đó? Ai có thể lập ra một kế hoạch ám sát hoàn hảo và xuất sắc như vậy?

Quân Thống đã cố gắng tìm hiểu chi tiết về vụ ám sát thông qua nhiều con đường khác nhau. Kết quả, họ phát hiện ra kẻ thực hiện và lên kế hoạch cho vụ ám sát lần này, chính là lão lang trung vô cùng bí ẩn đó.

Vậy lão lang trung rốt cuộc là ai? Có lai lịch gì? Xác chết bị đập nát khuôn mặt có thực sự là lão lang trung không? Dù Quân Thống có tốn rất nhiều tiền, không tiếc chi phí, huy động các mối quan hệ về mọi mặt nhưng cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Cùng lúc đó, quân đội Nhật Bản cũng bắt đầu điều tra lai lịch của vị lão lang trung. Bởi vì là Trần Nhị Cẩu đã giới thiệu lão lang trung cho Phản Điền, cho nên, gã đương nhiên không thoát được can hệ. Nhưng gã Trần Nhị Cẩu này đúng là rất xảo quyệt, kể từ khi "cái chết" của lão lang trung bắt đầu, gã đã cảm thấy tình hình ngày càng không thích hợp - bởi vì vào ngày lão lang trung "chết", gã đã phát hiện ra một điều khiến gã vô cùng khϊếp sợ, nhưng lại không dám nói với bất cứ ai.

Hôm đó, có người báo tin lão lang trung đã bị đánh chết, gã rất bất ngờ. Vội vàng dẫn người đi đến hiện trường xem. Phát hiện lão lang trung chết rất thảm, hầu hết khuôn mặt của ông ta đều bị đánh nát nhừ, hoàn toàn không thể nhận ra, lúc ấy có hai ba kẻ Hán gian đi cùng đã nôn mửa ngay tại chỗ, trường hợp đó thật là quá đẫm máu.

Tuy nhiên, Trần Nhị Cẩu lại chú ý đến một chi tiết: Trên khuôn mặt gần như bị đập nát, chỉ còn lại con mắt trái là còn nguyên vẹn. Không biết tại sao, lúc đó, có lẽ là giác quan thứ sáu của gã, gã đi tới, dùng tay mở ra mí mắt trái của lão lang trung ra, nhìn kỹ hơn, vừa nhìn thấy tròng mắt, Trần Nhị Cẩu không khỏi giật mình suýt nữa đã hét lên - Đây vốn không phải là lão lang trung! Bởi vì mắt trái của lão lang trung có một cái bóng lớn, rất rõ ràng, trong khi mắt trái của xác chết này lại rất bình thường không có bóng. Mặc dù thi thể này rất giống lão lang trung về kích thước, gầy béo, thậm chí cả tuổi tác, nhưng đó không phải là lão lang trung, lão lang trung cũng chưa chết!

Nhưng gã Trần Nhị Cẩu này đủ xảo quyệt. Mặc dù trong lòng rất khϊếp sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Bởi vì gã biết, nguyên nhân tại sao lão lang trung này lại làm như vậy, trong đó nhất định có gì đó mờ ám, hơn nữa gã là người giới thiệu lão lang trung, nếu có chuyện gì thì gã cũng không có cách nào giải thích với người Nhật.

Tuy nhiên, sau khi biết được lão lang trung đã giả chết, Trần Nhị Cẩu lập tức trở nên rất cảnh giác, gã đau khổ suy nghĩ, tại sao lão lang trung lại tạo ra một âm mưu như vậy, chẳng lẽ là….. gã càng nghĩ càng trở nên sợ hãi, đặc biệt là khi Phản Điền rất nhanh đã chết, hơn nữa thi thể còn được đưa đến Thượng Hải để khám nghiệm tử thi. Gã cảm thấy mình gần như đã đoán đúng, trong lòng liền âm thầm kêu khổ, biết rằng với tư cách là người giới thiệu lão lang trung đến chữa bệnh cho Phản Điền, khẳng định không thoát được can hệ, mà người Nhật Bản tàn nhẫn và vô tình thế nào, gã hiểu rõ hơn ai hết. Tốt nhất là chạy trốn càng sớm càng tốt! Cho nên sau khi có kết quả khám nghiệm tử thi của Phản Điền, khi họ chuẩn bị bắt Trần Nhị Cẩu thì thằng nhóc này đã sớm chạy mất.

Hóa ra Trần Nhị Cẩu vốn là tên Hán gian hống hách, cuối cùng lại không còn dám ở lại vùng địch chiếm đóng, bởi vì gã biết nếu bị quân Nhật bắt thì hậu quả sẽ thế nào, cho nên đành phải cải trang thành người tị nạn và theo nhiều người chạy trốn, trốn về hướng hậu phương lớn.

Một ngày nọ, gã theo nhiều người tị nạn đến một thị trấn nhỏ, vừa mệt vừa đói, vì thế đã chạy đến một nơi vắng vẻ, lén lấy ra một đồng bạc trong quần áo, muốn mua một ít đồ ăn. Đột nhiên, một người đói khát rách rưới từ phía sau nhảy ra, giật lấy đồng bạc trên tay gã, rồi sợ hãi bỏ chạy. Trần Nhị Cẩu đương nhiên liều mạng đuổi theo, đó là đồng bạc duy nhất trên người gã. Làm sao gã có thể cam lòng bị cướp đi dễ dàng như vậy!

Nhưng trong quá trình điên cuồng đuổi theo, dường như có người cố tình dùng chân vướng ngã gã, vì thế Trần Nhị Cẩu lập tức té ngã sấp mặt, hai chiếc răng rơi ra, miệng và mặt đều đầy máu, vốn dĩ đã rất đói, cùng với sự lo lắng, mệt mỏi và cú ngã nặng nề này, Trần Nhị Cẩu lập tức ngất đi. Không biết qua bao lâu, gã mới từ từ tỉnh lại, chật vật đứng dậy, sau đó đi đến con sông gần đó, ngồi xổm xuống múc nước sông, rửa sạch bùn đất và máu trên miệng, trên mặt, vết thương không còn cảm thấy đau nữa mà chỉ thấy tê tê. Bụng thì càng đói hơn, gã ngồi xổm trên bờ sông, thở dốc, đầu óc trống rỗng.

Đột nhiên, một chiếc bánh bột bắp màu đen đưa tới trước mặt gã. Gã nhanh chóng ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt mình có một người mù, hơn nữa trong tay đang cầm cờ hiệu bói toán. Lúc đó gã không suy nghĩ nhiều, lập tức cầm lấy chiếc bánh bắp đen, hai ba ngụm đã nuốt sạch.

Chỉ nghe thấy người mù thấp giọng nói, tựa như đang nói với chính mình: "Ôi, chúng ta ít nhiều cũng xem như có duyên." Trần Nhị Cẩu nghe vậy có chút kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, cẩn thận nhìn người mù, cảm thấy mình chưa từng gặp qua người này, bèn tò mò hỏi: "Thầy nói chúng ta có duyên, chẳng lẽ thầy đã gặp qua tôi à? Chúng ta biết nhau ư?"

Người mù không nói gì, chỉ hơi từ từ mở đôi mắt đang nhắm ra, nhìn Trần Nhị Cẩu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Nhị Cẩu kinh hãi đến mức ngồi phịch xuống đất - đôi mắt đó chính là đôi mắt của lão lang trung: Đôi mắt đυ.c ngầu, trong mắt trái còn có một cái bóng to!

Người mù chỉ cười nhạt với Trần Nhị Cẩu đang ngồi dưới đất sửng sốt, sau đó chậm rãi quay người bỏ đi. Trần Nhị Cẩu ngồi dưới đất, hồi lâu cũng không thể phục hồi tinh thần. Đôi mắt đó vẫn có cảm giác như trước, rõ ràng người mù chính là lão lang trung. Nhưng điều kỳ lạ là, ngoại trừ đôi mắt đó, người mù và lão lang trung chẳng có điểm gì chung, kể cả mọi cử động, tư thế đi lại và giọng nói cũng hoàn toàn khác nhau. Làm thế nào để giải thích điều này? Trần Nhị Cẩu bối rối.

Mãi về sau, Trần Nhị Cẩu dựa vào sự khôn ngoan và xảo quyệt của mình để gia nhập tổ chức gián điệp Quân Thống của Quốc Dân Đảng, được đào tạo gián điệp chính quy và nghiêm ngặt, gã mới dần dần suy nghĩ cẩn thận, người mù chính là lão lang trung.

Bởi vì thuật hóa trang thực sự tinh vi, không chỉ thay đổi diện mạo của một người mà còn cả tư thế đi lại và động tác theo thói quen của họ. Bởi vì một đặc công được đào tạo bài bản, có thể nhận dạng một người chỉ bằng cách anh ta bước đi, cho dù anh ta có cải trang tốt đến đâu.

Rõ ràng, người mù có kỹ năng hóa trang cực cao, ông ta không chỉ có thể thay đổi ngoại hình của mình, ngay cả tư thế đi lại và động tác cũng có thể cải trang thành người khác mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Chị Lý và tôi đều đắm chìm trong những câu chuyện thần kỳ do cậu họ kể lại. Kết hợp với những điều kỳ lạ mà Dương Huy kể lần trước về Cao Hạt Tử, chúng tôi càng ngày càng cảm thấy Cao Hạt Tử này, quả là là một “Siêu nhân trí tuệ”.

Nhìn bộ sưu tập sách trong nhà cậu họ của chị Lý, tôi không khỏi hỏi: “Bác ơi, bác có nghĩ rằng trong lịch sử thực sự có nhân vật giống Cao Hạt Tử như vậy không? Tại sao họ lại có thể biết trước, còn có năng lực đoán trước được tương lai như thế? Tại sao nghe có vẻ như hư cấu, không có thật, thật khó có thể tin.”

Ông cụ nói đến miệng có chút khô khốc, liền bưng ly trà trên bàn, uống mấy ngụm, giải khát, nghe thấy tôi đặt câu hỏi, không khỏi gật đầu, như trầm tư nói: “Đúng vậy, quả thực thật khó tin, nhưng tôi vẫn có xu hướng tin rằng những điều này là sự thật. Kỳ thực, trên thế giới này, có khá nhiều người giống như Cao Hạt Tử, nếu nói đến lịch sử, vậy chúng ta hãy nhìn xem, trong lịch sử chân thật, liệu có những nhân vật như vậy hay không nhé? Trên thực tế có rất nhiều, ví dụ như thế này.

Hãy bắt đầu với Tổng thống Hoa Kỳ Lincoln, tôi e rằng tất cả chúng ta đều biết điều đó, bởi vì ông ấy tương đối nổi tiếng trong số các tổng thống Hoa Kỳ. Nhưng có lẽ không nhiều người biết đến con trai của Lincoln là Robert. Nếu dựa theo số học của Trung Hoa để nói, vận mệnh đứa con trai này của Lincoln có hơi “Ngạnh”:

Lincoln có bốn người con trai, Robert là con cả. Ba người con còn lại cao lắm chỉ sống được 18 tuổi, chỉ có Robert sống được đến 82 tuổi. Robert đã đích thân trải qua vụ sát hại hai tổng thống Hoa Kỳ trong đời, hơn nữa ông còn có mối quan hệ thân thiết với cả hai tổng thống này - một người tất nhiên là Lincoln, cha của ông; người còn lại là Garfield, khi đó ông là bộ trưởng bộ chiến tranh của Garfield; mà Garfield này của nước Mỹ bị ám sát cũng là một truyền kỳ - ông từng dự đoán rằng mình sẽ bị sét đánh chết hoặc bị gϊếŧ. Nếu là một người bình thường, có lẽ sẽ không đưa ra dự đoán như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »