Chương 50: Kỳ y thần bí trong huyện thành

Tại huyện thành, sau khi bị lũ quỷ Nhật chiếm đóng, tạm thời đóng quân.

Mới vừa trải qua chiến tranh, sự đổ nát thê lương có thể được nhìn thấy khắp nơi trong huyện thành, nhưng vì quân Quốc dân đảng địa phương không chống cự được, đã rút lui. Vì vậy, huyện thành cũng không bị pháo binh tàn phá quá nặng.

Người ta thường thấy lính Nhật đánh đập người Trung Quốc trên đường phố, cũng thường có phụ nữ bị người Nhật cưỡиɠ ɧϊếp. Trong lúc nhất thời, huyện thành vốn tương đối sôi động nay đã lòng người hoảng sợ, mỗi người đều cảm thấy bất an. Mà những kẻ Hán gian giống như ruồi gặp phân, tụ tập xung quanh quân Nhật và trở thành tay sai và đồng lõa trắng trợn.

Phần lớn những kẻ Hán gian này vốn đều là những kẻ côn đồ nhàn rỗi, ăn nhậu, cờ bạc và mại da^ʍ. Sau khi gia nhập quân Nhật, chúng càng muốn làm gì thì làm, đàn áp và tra tấn đồng bào của mình, có khi không kém gì người Nhật. Trong đó có một gã tên là Trần Nhị Cẩu, trở thành đội trưởng của đại đội Hán gian. Thằng này vốn đã là một kẻ tiểu nhân, một khi được đắc thế, thì càng trở nên cực kỳ càn rỡ - không bao giờ trả tiền ăn uống, hơn nữa sau khi ăn xong, tiệm cơm còn phải nộp tiền “hiếu kính” cho gã, nếu không đưa đủ tiền, gã liền mắng chửi, giơ tay đánh. Điều đáng giận nhất chính là, sau khi uống say trong một tiệm cơm, gã lại muốn hãʍ Ꮒϊếp con gái ông chủ tiệm cơm trước mặt ông ấy, ông chủ tiệm cơm không thể chịu nổi nữa, muốn tranh cãi với gã, nhưng Trần Nhị Cẩu này đã rút súng ra, một phát bắn chết. Nhìn thấy thảm trạng như vậy, những người xung quanh đều tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ dám tức giận chứ không dám lên tiếng.

Bởi vì những kẻ Hán gian và người Nhật tàn bạo này nên việc kinh doanh trở nên rất khó khăn. Rất nhiều thương gia thở ngắn than dài, rất muốn đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa, nhưng vì cả gia đình còn cần phải ăn cơm, cho nên không làm không được, tuy nhiên, hàng ngày mở cửa làm ăn, họ đều rất sợ hãi luôn lo lắng đề phòng, bị phá phách cướp bóc là chuyện bình thường.

Nhưng vào thời điểm đặc biệt này, trong huyện thành lại có một y quán mới đã được mở.

Không ai biết chủ nhân của y này đến từ đâu, y quán này nằm trên con phố sầm uất nhất huyện thành. Quán tuy không lớn và cũng không có nhiều dược phẩm, nhưng người ngồi trong đại sảnh lại là một lão lang trung râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn khiến người ta nghĩ rằng ông ta có nhiều ý tưởng và kinh nghiệm hành nghề phong phú.

Lão lang trung này giỏi nhất là về xoa bóp và châm cứu. Sau khi khai trương không lâu, lão lang trung đã thanh danh vang dội, bởi vì y thuật của ông ta thật sự là quá cao.

Ví dụ, trong huyện thành có một lão hương thân, vốn sức khỏe đã suy yếu, ngủ không ngon, kể từ sau khi quân Nhật vào thành, ông lại càng không thể ăn ngon ngủ yên vì lo lắng cho tài sản và sự an toàn của mình. Ngày nào ông cũng sợ hãi, trằn trọc trên giường, cho đến khi phương đông nhìn thấy ánh sáng, vẫn không thể ngủ được. “Chỉ có người mất ngủ mới biết đêm dài bao nhiêu.” Vào ban đêm, lão hương thân này mỗi giây đều khổ sở, ông hy vọng mình có thể có được một giấc ngủ ngon, dù chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng mà đã uống rất nhiều thuốc và tìm rất nhiều lang trung nhưng vẫn không khỏi.

Mà khi người ta tuyệt vọng thì điều gì cũng có thể thử. Nghe tin trong huyện có một y quán mới được mở, mà lão lang trung của y quán đó có y thuật cao siêu, ông nhanh chóng trả một số tiền lớn để mời ông ta đến nhà mình để khám và chữa trị.

Sau khi hỏi thăm tình trạng của ông, lão lang trung mới bắt mạch một lúc, sau đó lấy ra vài cây ngân châm cắm vào các huyệt đạo cụ thể của vị lão hương thân, rồi bắt đầu xoa bóp, lão hương thân bỗng nhiên cảm thấy, thân thể mệt mỏi cực độ và không thể nào đi vào giấc ngủ, có một cảm giác thoải mái và thư giãn mà trước đây chưa từng có, trong cảm giác này, lão hương thân bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, còn hơi ngáy nhẹ.

Lão lang trung thấy lão hương thân đã ngủ say, liền phân phó cho người hầu bên cạnh: "Hai canh giờ nữa chủ nhân của các người sẽ thức dậy, khi ông ấy tỉnh lại, các người phải sắc tốt chén thuốc này đưa cho ông ấy uống."

Những người hầu xung quanh đều nghi ngờ - làm sao ông ta biết rằng chủ nhân chắc chắn sẽ tỉnh lại sau hai canh giờ nữa? Điều này thật thần kỳ, có đúng không?

Sau khi lão lang trung rời đi, đám người hầu đều cẩn thận đếm thời gian, cố gắng xác minh xem những gì lão lang trung nói có chính xác hay không. Mấy ngày nay, vị lão hương thân này bởi vì chứng mất ngủ trầm trọng, đã trở nên vô cùng cáu kỉnh, những người hầu thường xuyên sẽ vô tình chọc giận ông mà không hề hay biết, và sẽ bị ông lớn tiếng mắng mỏ. Cho nên gần đây những người hầu đều rất lo lắng, cuộc sống của họ đúng là rất khó khăn. Mọi người nhìn thấy lão hương thân đang ngủ ngon lành, đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi quản gia nhìn vào chiếc đồng hồ bỏ túi của mình, thấy hai canh giờ sắp trôi qua, những người hầu đột nhiên trở nên hồi hộp, liệu lão lang trung đó có thực sự thần kỳ như vậy không? Nhưng hiện tại chủ nhân đang ngủ say, hơn nữa tiếng ngáy vẫn đều đều, không có dấu hiệu tỉnh lại!

Nhưng mặt khác nghĩ lại, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ông ta đã nổi tiếng như thế ở trong huyện, lại thấy lão lang trung vừa rồi chỉ dùng ngân châm và xoa bóp mà đã có thể làm chủ nhân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có thể thấy rằng lão lang trung này quả thực là bất phàm, với lại khi ông ta nói ông chủ sẽ tỉnh dậy sau hai canh giờ nữa, cũng tràn đầy tự tin, không giống như là đang lừa gạt người ta.

Những người hầu im lặng canh giữ cửa, không ai dám cử động dù chỉ một chút. Cùng với những cảm xúc phức tạp, chờ đợi hai canh giờ kết thúc.

Đột nhiên, trong phòng mơ hồ vang lên tiếng lão hương thân hắng giọng và ho khan, những người hầu đều đã quá quen thuộc với âm thanh này - đây là thói quen của lão hương thân mỗi khi tỉnh ngủ, đã mấy chục năm không thay đổi, chỉ cần ông vừa thức dậy, trước tiên nhất định sẽ phát ra tiếng ho này, sau đó nghe thấy ông gọi trong phòng: “Mang lên cho ta hai chén cháo, ta hơi đói.”

Quản gia nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, hưng phấn và vô cùng kinh ngạc nói: “Lão lang trung thật đúng là một vị thần tiên, không sai, chính xác là hai canh giờ, từ lúc chủ nhân ngủ đến khi tỉnh lại, đúng là hai canh giờ."

Một giấc ngủ dậy, sắc mặt của lão hương thân đã không còn dấu hiệu mệt mỏi, cũng đã trở lại màu hồng hào như ngày xưa, trông tràn đầy sinh lực. Ông cũng trở nên ôn hòa hơn với những người hầu của mình. Những người hầu kể cho lão hương thân nghe chi tiết về tất cả sự thần kỳ của lão lang trung. Sau trải nghiệm cá nhân như vậy, chủ nhân và người hầu không khỏi kinh ngạc trước y thuật siêu phàm của vị lão lang trung.

Vì thế, vị lão lang trung đã thêm một truyền kỳ khác vào sự nghiệp làm nghề y ngắn ngủi của mình ở huyện thành. Danh tiếng của lão lang trung trong huyện thành và thậm chí cả khu vực xung quanh đã ngày càng lớn mạnh nhờ những kinh nghiệm chữa bệnh kỳ diệu này.

Chẳng bao lâu, danh tiếng này đã lan rộng và bằng cách nào đó nó đã đến tai đội trưởng Hán gian Trần Nhị Cẩu. Trần Nhị Cẩu nghe nói có một "thần y" không biết từ đâu đến trong huyện thành, hơn nữa y thuật của "thần y" này cũng được đồn đại vô cùng kỳ diệu, làm cho trong lòng gã không khỏi giật mình. Bởi vì gã mắc phải bệnh hoa liễu, đã tìm đến nhiều lang trung trong vùng để chữa trị. Tuy nhiên, sau nhiều lần chữa trị đều không có hiệu quả, thay vào đó, ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Vì lý do này, gã thường xuyên hành hung những lang trung kém may mắn đó.

Bị mắc bệnh hoa liễu, không chỉ rất đau đớn về thể xác mà còn dằn vặt về tinh thần hơn những căn bệnh thông thường. Vì vậy, cuộc sống của Trần Nhị Cẩu vô cùng khốn đốn. Gã vô cùng hy vọng có một thần y xuất hiện, có thể diệu thủ hồi xuân, có thể chữa khỏi căn bệnh kín đã mang đến cho gã sự khốn khổ vô cùng này. Nếu trong huyện đột nhiên xuất hiện một “thần y” như thế, làm sao gã có thể bỏ lỡ?

Vì vậy, sau khi tìm hiểu được phần nào tình huống của lão lang trung, Trần Nhị Cẩu lập tức tranh thủ thời gian, dẫn theo hai tùy tùng, đi thẳng tới y quán của lão lang trung.

Ngay khi ba người đến nơi, họ không khỏi có chút giật mình - trước y quán có một hàng dài xếp để xem bệnh, cỡ khoảng mấy chục mét. Nhưng đối với chúng mà nói, xếp hàng chẳng là gì cả. Ai dám tranh với chúng?

Ba người vừa chửi vừa chen vào: "Mẹ kiếp, cút ngay, dám cản đường lão tử, không muốn sống nữa à, mẹ nó sao chưa cút sang một bên, không thấy ông đây đang tới sao?”

Những người đang xếp hàng nhìn thấy ba tên vô lại chó săn hống hách này, lập tức tránh như tránh ôn thần, chừa ra một lối đi, ba gã này vênh váo tách đám đông ra, đi đến y quán.

Lúc này, lão lang trung đang ngồi ở sảnh trong y quán, lẳng lặng xem mạch của một bệnh nhân, đột nhiên thấy có ba người xông vào, cả ba người này đều hung dữ, trên thắt lưng đều có súng. Người đang được xem mạch đó ngẩng đầu, nhìn thấy ba người này, chợt sợ hãi đứng dậy, vội vàng cung kính né sang một bên.

Nhưng lão lang trung lại bình tĩnh thản nhiên, không chút hoang mang nhìn ba người này.

Trần Nhị Cẩu lắc lư ba lần, bước đi chậm rãi và từ từ đến gần lão lang trung, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt lão lang trung. Gã phát hiện một bên mắt của lão lang trung có chút vẩn đυ.c, một bên mắt dường như có cái bóng mờ, điều này khiến cho đôi mắt của lão lang trung càng thêm vô cảm.

Lão lang trung tựa hồ cũng không bị khí thế của gã uy hϊếp chút nào, nhìn thấy gã càng lúc càng gần, lão lang trung cũng không có chút yếu thế đối mặt với gã, sau đó bình tĩnh thờ ơ nói: "Trưởng quan, ngài cũng đến đây xem bệnh à?"

"Thật đúng là vớ vẩn, nếu tôi tơi ăn cơm thì có thể đến chỗ này của ông à? Ông bắt mạch cho tôi nhanh lên, nếu thông qua mạch tượng ông có thể nhận ra ông đây bị bệnh thì không sao, nếu mà không cảm thấy được, ông đây sẽ đập nát y quán này của ông.” Trần Nhị Cẩu vừa mắng, vừa ngồi xuống cạnh lão lang trung, cũng đặt tay mình lên bàn, chờ lão lang trung bắt mạch.

Lão lang trung cũng không hề sợ hãi hay khó chịu trước lời nói của Trần Nhị Cẩu, khuôn mặt vẫn bình tĩnh và vô cảm. Không biết tại sao, lão lang trung trầm tĩnh như vậy, khiến Trần Nhị Cẩu càng lúc càng kém tự tin. Gã vốn dĩ muốn dùng sự hung hãn của mình làm cho lão lang trung hoảng sợ, nhưng sự bình tĩnh của lão lang trung, tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của gã. Đây là lần đầu tiên trong đời gã gặp được một người "đặc biệt" như vậy. Về phần đặc biệt như thế nào, Trần Nhị Cẩu không thể giải thích được, dù sao cũng cảm thấy khác với người bình thường.

Lão lang trung không bắt mạch cho Trần Nhị Cẩu mà nhìn gã, lạnh lùng nói: "Không cần bắt mạch, tôi chỉ cần ngửi bằng mũi là biết ngài mắc bệnh gì."

Trần Nhị Cẩu vốn muốn mắng lão lang trung cuồng vọng, khoác lác, nhưng bỗng nhiên thấy lão lang trung nhanh chóng cầm bút và giấy, viết nhanh vài chữ lên giấy, rồi lặng lẽ đưa cho Trần Nhị Cẩu xem: Trên giấy viết ba chữ: Bệnh hoa liễu. Gã chợt ngồi đó bàng hoàng, nhất thời không biết phải nói gì.

Lão lang trung khẽ mỉm cười, nói với Trần Nhị Cẩu đang ngơ ngác: "Trưởng quan, bệnh này của ngài thực ra rất dễ chữa. Theo đơn thuốc tôi kê, sau khi uống vài lần là có thể khỏi hẳn."

*Truyện ra nhanh nhất tại dembuon.vn

“Thật sao?” Trần Nhị Cẩu lúc này mới phản ứng lại, hỏi với một chút vui mừng lộ rõ trên mặt. Lão lang trung vẫn bình tĩnh gật đầu. Tiếp theo, thái độ của Trần Nhị Cẩu dần dần dịu đi, lời nói cũng không còn kiêu ngạo như lúc mới bước vào.

Trong hơn một tháng tiếp theo, Trần Nhị Cẩu làm theo lời chỉ dẫn của lão lang trung, tắm rửa uống thuốc đúng giờ. Quả nhiên, những phiền não mà gã phải chịu đựng nhiều năm đã hoàn toàn bình phục! Trần Nhị Cẩu thực sự có chút mừng như điên. Còn phá lệ lấy tiền mời lão lang trung ăn bữa cơm. Từ đó trở đi, gã trở nên rất tôn sùng và kính trọng lão lang trung, mặc dù xưa nay ngoại trừ người Nhật, Trần Nhị Cẩu chưa bao giờ đối xử tôn trọng như vậy với bất kỳ người Trung Quốc nào trong thành.