Vì vậy trong chiến tranh, việc nắm rõ địa hình là rất quan trọng.
Khi quân Trung Quốc hành quân ở một tỉnh nào đó trên đất nước của mình, cũng còn phải dựa vào những bản đồ do quân đội Nhật Bản để lại khi xâm chiếm Trung Quốc. Bản đồ địa hình của một địa điểm nào đó ở Trung Quốc do người Nhật vẽ sẽ chi tiết và đáng tin cậy hơn những bản đồ do chính người Trung Quốc vẽ ra.
Cho nên, mỗi khi quân Trung Quốc đánh bại quân Nhật, trước tiên họ sẽ chiếm giữ các đài phát thanh của họ, tiếp theo tìm kiếm bản đồ của họ và sau đó mới bắt giao nộp vũ khí đầu hàng.
Huấn luyện viên cũng kể lại một sự việc mà chính ông đã trải qua.
Trong một cuộc hành quân tác chiến, họ đã sử dụng một bản đồ Nhật Bản thu được. Trên bản đồ này có đánh dấu một con đường có thể dẫn thẳng qua ngọn núi trước mặt họ.
Nhưng bản thân huấn luyện viên và những người khác lại không thể tìm thấy "đường tắt" có thể trực tiếp băng qua núi này. Hỏi hầu hết những người đi ngang qua, họ đều nói không biết có con đường như vậy. Chẳng lẽ lần này bản đồ Nhật Bản sai à? Bởi vì thậm chí rất nhiều người dân địa phương cũng không biết về nó.
May mắn thay, cuối cùng họ cũng tìm được một ông lão rất quen thuộc với địa hình địa phương. Dưới sự hướng dẫn của ông lão, họ đi xuyên qua những bụi gai rất lâu mới tìm thấy một con đường cực kỳ khuất và hiểm trở được bao phủ bởi lùm cây dày đặc và dây leo vướng víu. Cuối cùng con đường cũng hiện ra trước mặt họ. Bản đồ của Nhật Bản đúng là chính xác. Cho nên một điệp viên Nhật Bản có thể đánh dấu chính xác một con đường bí mật trên bản đồ mà ngay cả người dân địa phương cũng không biết!
Huấn luyện viên đã phân tích rằng, người Nhật có thể là những người "tinh tế" nhất trên thế giới trong việc làm mọi việc. Ví dụ, khi nấu đồ ăn, họ thậm chí còn phải chính xác đến từng gam, khi nghiên cứu, họ lại còn "tinh tế" hơn - có một học giả Nhật Bản đã dành nhiều tâm huyết cho việc nghiên cứu số lượng đinh tán được sử dụng trên một con tàu lớn trong chuyến hành trình sang phương Tây của Trình Hòa; có học giả Nhật Bản nghiên cứu về Tưởng Giới Thạch đã xác minh nơi ở, nhà hàng ăn cơm và nơi đi lại và các tuyến đường khi Tưởng Giới Thạch ở lại Nhật Bản một cách rất rõ ràng; còn có học giả Nhật Bản chuyên môn nghiên cứu các lễ nghi mà Thái tử nên làm trong ba ngày đầu sau khi hoàng đế nhà Đường qua đời, nhưng cho tới nay chưa có học giả Trung Quốc nào thực hiện một nghiên cứu “tinh tế” như vậy.
Với khả năng ngụy trang và xuyên thấu giống như ninja của gián điệp Nhật Bản, nếu muốn bắt được chúng, thật đúng là không dễ dàng.
Vậy làm thế nào chúng ta có thể nhận diện được tên gián điệp Nhật Bản đáng sợ này? Cách tốt nhất là nhìn vào các ngón chân. Do thói quen sinh hoạt khác nhau, người Nhật từ nhỏ đã đi dép gỗ nên ngón chân cái cách xa các ngón chân khác, rõ ràng là khác với người Trung Quốc. Điểm này cũng được ghi vào sổ tay tác chiến của quân đội Mỹ với tên gọi “Cách phân biệt người Nhật với người Trung Quốc”.
Vương Chính Khôi biết, với khả năng đáng kinh ngạc của gián điệp Nhật Bản, chắc chắn chúng đã biết được hành động của hắn, cho nên mới giả người đến xem bói, đến để thám thính hư thật.
Tại sao những gián điệp Nhật Bản này phải giả vờ xem bói? Bởi vì trong ngôi làng cực kỳ khép kín này, hầu như tất cả những người xa lạ bên ngoài đều đến để xem bói, lấy danh nghĩa này, là ít có khả năng gây ra sự nghi ngờ. Tuy nhiên, những gián điệp Nhật Bản này không bao giờ ngờ rằng chính người mù đã xem bói cho họ, lại là một kỳ nhân có thể thấy rõ thiên cơ, hiểu thấu đáo nhân tình.
Vương Chính Khôi cũng có chút thở dài. Là một sĩ quan cấp cao của quân đội Trung Quốc, ở trong chiến đấu, ngực của hắn đã bị đạn Nhật xuyên qua, may mắn thay, các cơ quan quan trọng không bị tổn thương, hơn nữa được cứu kịp thời nên hắn mới nhặt về một cái mạng, vốn nghĩ rằng quê hương của mình có một địa hình độc đáo và gần như biệt lập với thế giới bên ngoài, đây là nơi lý tưởng và an toàn để dưỡng thương. Không ngờ, vẫn không thể thoát được những gián điệp Nhật Bản tràn lan này.
Mà tình báo quân sự do một sĩ quan cấp cao nắm giữ, sẽ có giá trị vô cùng lớn đối với kẻ thù, cho nên, quân Nhật không tiếc dốc hết vốn gốc để bắt được hắn. Vương Chính Khôi thực ra đã chuẩn bị tốt, trong khẩu súng lục mang bên người không rời, có một viên đạn dành cho mình.
Hắn thận trọng hỏi người mù: “Tiên sinh, ngài có thể cho tôi biết khi nào quân xâm lược Nhật Bản này lên núi bắt tôi không?”
Người mù không trả lời ngay, mà chỉ cầm tách trà Vương Chính Khôi đã pha lên, bình tĩnh uống một ngụm. Ông ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của Vương Chính Khôi mà chỉ thờ ơ nói: “Hơn tám mươi năm trước, tôi ở vùng Giang Tô và Chiết Giang bói toán, có một phú thương rất tâm đầu ý hợp với tôi, tôi có rất ít bạn bè, nhưng ông ấy là một ngoại lệ. Ông ấy tuy giàu nhất một vùng, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng cũng có số phận kỳ lạ, số mệnh đã định sẽ nhiều chông gai, mỗi khi ông ấy sắp gặp nguy hiểm, tôi đều sẽ nói cho ông ấy biết phương pháp phá giải trước, cho nên ông ấy vẫn luôn bình an vô sự. Ông ấy cũng rất biết ơn tôi. Nhưng có một lần, ông ấy đến kinh thành để xem xét cửa hàng của mình, vừa đi thì đến hơn nửa năm. Một ngày nọ tôi đang ngồi thiền, chợt cảm thấy ông ấy sắp gặp tai vạ, nhưng bởi vì đường xá xa xôi, không thể nào báo được, cho nên cũng chẳng thể làm gì được. Chẳng bao lâu sau, quả nhiên tin dữ truyền đến, ông ấy đã chết thảm. Từ đó tôi ngộ ra, sự sống chết của mỗi người, thực ra đều nằm trong tay chính mình. Người khác có thể giúp mình một hoặc hai lần, nhưng nếu bản thân mình mất đi khả năng đối phó với nguy hiểm, chỉ dựa vào người khác để bảo vệ mạng sống của mình, vậy thì sớm hay muộn gì mình cũng sẽ bị vận rủi nuốt chửng. Giúp đỡ một người quá nhiều, có thể đúng là đã làm hại người đó. Thiên cơ vốn không thể tiết lộ, nếu như tiết lộ quá nhiều, quả báo sẽ đến, đoán mệnh chỉ cho phép với người tầm thường, tục nhân ngu dốt, không sáng suốt, chứ không dành cho những tướng quân dũng mãnh phi thường, tài ba.”
Vương Chính Khôi yên lặng lắng nghe, trầm ngâm gật đầu. Sau khi người mù nói mấy lời này, hai người cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi đối mặt nhau trong im lặng, nhưng thiên ngôn vạn ngữ, cũng đã nằm trong sự im lặng này.
Sau sự chỉ điểm của người mù, Vương Chính Khôi đã tăng cường cảnh giác lên rất nhiều. Hắn thường quan sát kỹ địa hình xung quanh khi đi tản bộ, suy nghĩ xem nếu quân Nhật đột kích bắt mình thì chúng sẽ vào làng ở đâu.
Trước hết, quân đội Nhật Bản nhìn chung sẽ không chọn con đường hẹp là con đường duy nhất kết nối với thế giới bên ngoài, bởi nếu vào làng bằng con đường đó, dù có ở xa làng cũng sẽ bị phát hiện. Quân Nhật chắc chắn sẽ tránh bị lộ trước.
Với cách tác chiến và đột kích của quân đội Nhật Bản, nhiều khả năng họ sẽ xuất hiện ở đâu?
Sau nhiều lần quan sát và suy nghĩ, Vương Chính Khôi đã xác định được địa điểm có khả năng "đổ bộ" nhất của quân Nhật - vách đá phía sau ngôi làng.
Bởi vì dân làng bình thường hiếm khi đến nơi đó, nên nếu vào làng từ nơi này sẽ không dễ bị phát hiện. Ngoài ra, mặc dù địa hình ở đây có vẻ rất nguy hiểm nhưng nếu quân Nhật leo
lên từ đây, sẽ tiết kiệm được hàng chục dặm đường núi. Mà tiếp cận mục tiêu với tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất chính là nguyên tắc cơ bản nhất của chiến thuật đánh lén.
Vì vậy, Vương Chính Khôi gần như chắc chắn rằng nếu quân đội Nhật Bản muốn bắt hắn, nơi này sẽ là địa điểm tốt nhất để họ lựa chọn. Hơn nữa theo sự hiểu biết của Vương Chính Khôi, quân Nhật đóng quân ở khu vực này đã được huấn luyện về tác chiến trên núi. Đặc biệt, đội trinh sát của họ có nhiều chuyên gia leo núi, cho nên, việc leo lên một vách đá như vậy sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.
Vậy có khi nào sẽ đánh lén vào ban đêm không? Bởi vì các cuộc đánh lén thường diễn ra vào ban đêm mà.
Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, Vương Chính Khôi cảm thấy, ban ngày có nhiều khả năng sẽ hành động. Bởi ở địa hình phức tạp và nguy hiểm như vậy, việc hành động vào ban đêm rất bất tiện, leo núi vào ban đêm lại càng nguy hiểm hơn.
Sau khi cân nhắc những yếu tố này, Vương Chính Khôi cũng thực hiện các biện pháp phòng thủ rõ ràng - mỗi ngày hắn sẽ tập trung quan sát chuyển động trên vách đá phía sau làng. Hắn cũng chuyển cha mẹ và nhà đến một căn nhà trống ở cuối làng, cách vách đá không xa. Ngôi nhà trống này cách làng khoảng một dặm. Ban đầu nó được một thợ săn trong làng ở, nhưng vì là mùa săn bắn trái vụ nên người thợ săn đã trở về nhà của mình trong làng. Sở dĩ hắn chuyển đến ngôi nhà này là vì hắn có thể dễ dàng quan sát được động tĩnh dưới vách đá, nếu phát hiện quân Nhật thì từ nơi này hắn có thể dễ dàng trốn vào ngọn núi bên trái.
Không biết tại sao, khi người mù chạy trốn lên núi trước thời hạn, ông ta không nói với ai ngoại trừ tộc trưởng, kể cả Vương Chính Khôi. Vương Chính Khôi cũng không ngờ rằng người mù sẽ trốn lên núi, càng không biết ông ta trốn lúc nào. Nhưng hắn vẫn kiên trì và hàng ngày đều chú ý tới vách đá phía sau làng, vì đó có lẽ là điểm đột phá của quân Nhật.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán.
Một ngày nọ, hắn đang im lặng tập thể dục trên bãi cỏ cạnh vách đá phía sau làng. Đột nhiên hắn nghe thấy có thứ gì đó đang chuyển động dưới vách đá, tuy vách đá rất sâu nhưng hai bên đều có đỉnh núi, nên chỉ cần có một chút âm thanh thì sẽ được nghe thấy. Vì thế hắn nhanh chóng nằm xuống mép vách đá, nhìn xuống qua màn sương, mơ hồ có thể nhìn thấy trên vách đá có vài điểm đen, chậm rãi di chuyển. Quả nhiên đã đến! Chắc chắn là người Nhật!
Tim hắn đập loạn xạ, vốn muốn chạy vội về nhà, nhưng vì cơ thể còn chưa hoàn toàn bình phục nên chạy được vài bước, hắn đã cảm thấy đau nhói ở ngực, đau đến mức gần như ngất đi, hắn tiện đà vội ngồi xuống, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, để khiến mình bình tĩnh lại. Sau khi ngồi ở mặt đất mấy chục giây, hắn mới dần bình phục.
Khi bước đến ngôi nhà mình ở gần đó, chỉ nói với cha mẹ một câu: “Người Nhật đang đến”. Cha mẹ hắn lập tức hiểu ra, bởi vì Vương Chính Khôi đã nói trước với họ tất cả những điều này. Gia đình ba người cũng đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trốn lên núi bất cứ lúc nào. Cho nên khi nghe tin quân Nhật sắp đến, họ lập tức thu dọn hành lý đã chuẩn bị sẵn rồi vội vàng nhưng không loạn bỏ chạy vào núi.
Vào thời điểm người Nhật đến làng gây rối, gia đình Vương Chính Khôi đã trốn sâu trong núi, ở một nơi rất hẻo lánh. Bằng cách này, Vương Chính Khôi đã thoát khỏi tai họa, nhưng nếu không có lời nhắc nhở của người mù, hắn có thể đã chết không có nơi chôn cất. Nhưng khi Vương Chính Khôi trở về làng và nhìn thấy thảm họa to lớn mà người Nhật đã mang đến cho làng bằng việc đốt, gϊếŧ và hãʍ Ꮒϊếp, trái tim hắn như rỉ máu. Nếu không phải hắn, có lẽ đám người Nhật hung hãn này đã không đến một ngôi làng xa xôi và yên bình như vậy để hãm hại dân làng. Tuy rằng hắn là sư đoàn trưởng, từng chỉ huy ngàn quân, nhưng lúc này hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé, bất lực, đơn độc yếu đuối, chạy được mấy bước cũng sẽ thở dốc. Hắn thực sự muốn bắt từng con quỷ Nhật đã đến làng, lột da, môi tim và thắp đèn trời. Nhưng rồi lại lực bất tòng tâm.
Hắn vô cùng hy vọng, người mù, một thế ngoại cao nhân ấy, có thể xuất hiện trở lại trong làng càng sớm càng tốt, để hắn có thể xin lời khuyên của người mù về cách trả thù lũ quỷ Nhật Bản này. Hắn tin chắc rằng với trí tuệ và khả năng của người mù, ông ta chắc chắn có thể bày ra một kế hoạch trả thù kinh hoàng và khủng khϊếp.
Nhưng điều làm Vương Chính Khôi thất vọng là, người mù đã không trở về làng.