Khi tôi và chị Ly đang thảo luận, đồng thời cảm thấy kinh hoàng. Có phải phòng ở khách sạn này có vấn đề hay không? Vốn muốn trả lại phòng, nhưng nó thật sự quá đắt, không nỡ bỏ, cuối cùng hai chúng tôi quyết định, dù thế nào cũng phải ở lại một đêm, điều này được coi là mạo hiểm. Trên thực tế, đêm đó chúng tôi hầu như không ngủ được, không chỉ bật hết đèn trong phòng mà còn bật TV rất to. Hai chúng tôi ôm nhau vừa nói chuyện vừa xem TV, rồi vào khoảng hai, ba giờ sáng, mới mơ màng ngủ thϊếp đi.
Khi bình minh ló rạng, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng, nỗi sợ hãi của chúng tôi mới gần như tan biến.
Sau khi trả phòng vào ngày hôm sau, chúng tôi tìm một ông cụ 80 tuổi ở công viên gần khách sạn, hỏi cụ thể vị trí khách sạn được xây dựng trước kia từng ở chỗ nào. Lý do chúng tôi hỏi điều này là vì chúng tôi muốn biết những điều quái dị xảy ra đêm qua, có liên quan đến vị trí địa lý của nơi này không?
Câu trả lời của ông cụ khiến cả chị Lý và tôi đều giật mình - khi ông ấy còn rất nhỏ, nơi này vốn là một y quán do một đạo sĩ mở ra. Sau này, không rõ vì lý do gì, đạo sĩ này đã vân du khắp nơi, rồi sau đó được một đệ tử của đạo sĩ mở lại trong nhiều năm.
Thật là trùng hợp! Chỗ chúng tôi ở, lại là y quán nơi ông cố của tôi ở năm đó. Nhưng điều này có liên quan gì đến ông Cao? Tại sao cái bóng đáng sợ xuất hiện trên cửa kính đó không phải là ông cố của tôi mà là ông Cao? Ngoài ra, ông cố của tôi đã bị gϊếŧ, ai đã làm điều đó? Cao Hạt Tử, ông Cao, hay thực ra hai người họ là cùng một người?
Chúng tôi mang theo một loạt câu hỏi, quay trở lại cuộc sống bình thường, nơi chúng tôi đi làm và tan làm hết ngày này qua ngày khác. Tôi cũng thỏa mãn sự tò mò của chị Lý và đưa chị ấy đến sân nhà tôi vào một ngày cuối tuần để nhìn xem con dê quái lạ đó. Nhưng khi chị Lý nhìn thấy đôi mắt của con dê đó, chị ấy sợ hãi đến mức lao vào lòng tôi. Chị ấy nói con mắt này quá đáng sợ, đây nào phải là mắt dê, quả thật chính là mắt người, xem xong trở về có lẽ buổi tối chị ấy sẽ gặp ác mộng mất thôi.
Nhưng người duy nhất mỗi ngày đều gặp ác mộng như vậy, có lẽ chỉ có Trương đồ tể. Trương đồ tể và tôi vẫn thích trò chuyện cùng nhau. Có lẽ chúng tôi đều đồng bệnh tương liên, chỉ khi trò chuyện, chúng tôi mới cảm thấy đặc biệt thoải mái và an toàn. Chúng tôi cũng quyết tâm dù dùng phương pháp nào cũng phải diệt trừ hết những thứ kỳ quái và bí ẩn giống như lời nguyền này trong làng.
Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, càng nhiều người thì càng có nhiều sức mạnh và nhiều biện pháp.
Ban đêm tôi cũng không còn dám ở sân đó nữa, thay vào đó tôi chuyển đến sân nơi cha mẹ tôi ở, mỗi đêm tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sau khi ăn xong cơm chiều, tôi thường đến trò chuyện với Trương đồ tể, nhưng mà chúng tôi không ngồi trong nhà trò chuyện, mà là vừa đi dạo trong làng và ngoài làng vừa trò chuyện.
Một buổi tối mùa hè nọ, tôi và Trương đồ tể đang đi dạo và trò chuyện cùng nhau như thường lệ, lúc đó mới hơn chín giờ tối, bởi vì mùa hè trời tối muộn, cho nên rất nhiều người mới vừa cơm nước xong hoặc vẫn đang ăn, trên đường còn thỉnh thoảng có người đi qua. Những người bị dày vò bởi những nỗi sợ hãi bí ẩn như chúng tôi thực ra lại thích những nơi sôi động và đông đúc nhất, vì đó là lúc chúng tôi cảm thấy an toàn nhất. Vì thế khi bước ra phố, chúng tôi đều cảm thấy rất thư giãn và dễ chịu.
Khi chúng tôi đi ngang qua ngôi nhà bỏ hoang của ông Cao, Trương đồ tể đột nhiên nói một điều khiến tôi sợ đến mức gần như tè ra quần: “Tiểu Minh, cậu có nghĩ ông Cao thực sự đã chết không?”
Tôi nhất thời không biết phải nói gì cho tốt. Tại sao chú ấy đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy chứ? Trương đồ tể dường như cảm nhận được sự khϊếp sợ và khó hiểu của tôi, nên chú ấy nói tiếp: “Lúc tôi nằm trên giường và không có việc gì để làm, tôi cứ suy nghĩ về những điều chúng ta đã nói và trải qua. Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy ông Cao đó, kỳ thực vốn chưa hề chết?"
Tôi gần như dựng hết tóc gáy, giọng nói có chút run rẩy: "Chú Trương, chú đừng dọa cháu, ông Cao sao có thể không chết chứ? Xác ông ấy cũng thối rữa trong nhà, chú không phải là không biết điều này."
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng nghĩ mà xem, chính vì cái xác đã thối rữa, mới làm chúng ta không thể biết được cái xác đó có phải là ông Cao hay không, đúng không?”
Tôi vẫn còn rất bối rối.
Trương đồ tể giải thích: "Tôi cũng là đoán mò. Từ nhiều dấu hiệu khác nhau, ông Cao này rất giống với Cao Hạt Tử trong truyền thuyết. Tôi cảm thấy suy đoán của Dương Huy rất có lý, nhưng nếu là Cao Hạt Tử, thì làm sao ông ta có thể chết dễ dàng như vậy chứ? Hơn nữa tất cả những điều kỳ lạ này trong làng chúng ta dường như đều có liên quan đến ông ta."
Nếu ông ta không chết, thì sẽ trốn ở đâu? Vậy tại sao ông ta lại giả chết? Cái xác thối rữa đó đến từ đâu? Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng tôi cũng ý thức được, dù thế nào đi chăng nữa, ông Cao hay Cao Hạt Tử, hình như là gốc rễ của mọi vấn đề. Chỉ cần làm sáng tỏ mọi chuyện về ông Cao, chúng tôi mới có thể tiêu diệt được mọi thứ khủng khϊếp và kỳ lạ trong làng mình. Nhưng phải bắt đầu từ đâu?
Vào một ngày cuối tuần không lâu sau đó, chị Lý và tôi đến trung tâm văn hóa trong huyện, định đọc kỹ biên niên sử của huyện chúng tôi, để xem liệu chúng tôi có thể tìm thấy một số ghi chép về Cao Hạt Tử không.
Cũng thật trùng hợp, người phụ trách biên soạn và bảo quản biên niên sử của huyện tại Trung tâm Văn hóa lại là cậu họ của chị Lý. Người cậu họ này của chị ấy đã hơn 70 tuổi, nhưng sức khỏe và tinh thần vẫn rất tốt, trông qua cũng chỉ 60 mà thôi. Ông đeo kính, thần thái sáng sủa, đúng là khí chất điển hình của người có tri thức. Trước kia, ông ấy từng là tổng biên tập một tờ báo ở một thành phố lớn. Sau khi nghỉ hưu, trở về quê hương, lại trở về một thành phố nhỏ miền núi, sống những năm tháng còn lại trong yên bình. Ở thành phố nhỏ của chúng tôi, ông được coi là một danh nhân văn hóa, cho nên phòng văn hóa của huyện đã mời ông biên soạn và nghiên cứu biên niên sử của huyện.
Chị Lý không nói cho cậu họ biết mục đích thực sự của việc kiểm tra biên niên sử của huyện, mà thay vào đó, chị ấy nói dối cậu họ rằng tôi là một nhà văn nghiệp dư và đang viết tiểu thuyết dựa trên phong tục tập quán địa phương, cho nên muốn tìm tư liệu, tìm hiểu một số thông tin và những thứ tương tự. Không ngờ cậu họ này nghe xong lại rất hưng phấn, cứ hỏi chuyện này chuyện nọ liên tục, khiến tôi có chút xấu hổ, lại có chút lo lắng, sợ bị lộ.
Khi cậu họ đưa chúng tôi đến phòng tham khảo, để chúng tôi xem qua những cuốn lịch sử ố vàng của huyện, chị Lý và tôi mới cảm thấy hơi choáng ngợp - các cuốn lịch sử của huyện đều bằng chữ Hán phồn thể, tiếng Trung cổ điển và đều được sắp xếp theo chiều dọc, trông có vẻ vất vả quá. Nhưng chúng tôi sợ cậu họ chê cười chúng tôi là người thất học, nên chúng tôi đã giả vờ lật xem rất lâu.
Cuối cùng, chị Lý không nhịn được nữa nói: “Tiểu Minh, thời gian của cậu eo hẹp quá, nhiều sách như vậy, e rằng cậu không có thời gian để đọc từ từ, hay là thế này, lịch sử của huyện e rằng cậu tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, cậu ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, chi bằng cậu nói với cậu ấy những gì cậu muốn biết, để cậu ấy nói trực tiếp với cậu, không phải được rồi? Như vậy còn có hiệu quả hơn, không phải sao?"
Tôi chưa kịp trả lời thì cậu họ đã cười rạng rỡ và nói: “Không thành vấn đề, tôi có nhiều thời gian, chỉ cần hai đứa muốn nghe, tôi sẵn sàng nói bất cứ lúc nào.”
Nhìn ông cụ nhiệt tình và ân cần như vậy mà lòng tôi thấy ấm áp.
Chị Lý dường như có mối quan hệ rất thân thiết với cậu họ này của mình, không hề có một chút xa lạ nào. Thỉnh thoảng còn có những hành động làm nũng trước mặt ông cụ, ông cụ dường như coi chị ấy như con gái ruột của mình vậy. Bởi vì trung tâm văn hóa rất gần nhà cậu họ nên ông cụ đã chủ động mời chúng tôi đến nhà ông để trò chuyện và dùng bữa. Lúc đó tôi vẫn còn có chút băn khoăn, tôi cảm thấy vốn dĩ tôi đã làm phiền ông cụ rồi, lẽ ra mình nên chủ động mời ông ấy đi ăn, ngược lại làm sao lại đến nhà ông ấy để làm phiền chứ. Tuy nhiên, chị Lý lại không đồng tình nói: "Không sao đâu, cậu họ cũng không phải là người ngoài, nhà cậu ấy cũng giống như nhà tôi. Đừng quá chú trọng đến phép xã giao như vậy."
Tuy nhiên, ông cụ thấy tôi là người “có học thức, nhã nhặn”, biết quan tâm đến mọi người và tinh tế, cho nên càng quý mến tôi hơn, cũng vội vàng tiếp lời chị Lý và nói: “Chàng trai trẻ, không tệ, trên lĩnh vực đối nhân xử thế rất có gia giáo, ha, nhưng mà cũng như lời của chị Lý cậu vừa nói, đừng xa lạ với tôi như vậy, ha, đi thôi."
Nhà của cậu họ chị Lý nằm trong một chung cư sạch sẽ, ngăn nắp phía sau trung tâm văn hóa, là một căn hộ ba phòng ngủ trên tầng bốn, nhà có cửa sổ thông thoáng, rộng rãi, sáng sủa, tuy khắp nơi đều có sách, nhưng tất cả đều được đặt gọn gàng, không lộn xộn chút nào. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, vợ ông cụ niềm nở chào đón chúng tôi ngồi xuống, nào là rót nước nào là lấy trái cây. Đôi vợ chồng già nhiệt tình hiếu khách nhưng ôn tồn lịch sự ấy làm tôi nhớ đến câu nói: Quân tử ôn nhuận như ngọc. Nó khiến tôi cảm thấy rất ấm áp và thư thái, hơi giống cảm giác lần trước tôi đến chỗ anh Dương Huy. Nhưng sau khi bà cụ ấy chào chúng tôi xong, lại đi sang phòng khác để đọc sách, trong phòng khách chỉ còn lại ba chúng tôi.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi xong, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi mới hỏi cậu họ của chị Lý: “Khi cậu xem lịch sử của huyện chúng ta, cậu có tìm thấy kỳ nhân hay kỳ sự (chuyện lạ) ở huyện chúng ta không?”
"Kỳ nhân? Kỳ sự?" Ông cụ ngẩng đầu suy nghĩ một lát.
“Ở huyện chúng ta, có phải đã từng có một kỳ nhân tên là Cao Hạt Tử hay không?” Tôi nhắc ông ấy.
Không ngờ sau khi nghe tôi nói, vẻ mặt của ông cụ thay đổi rõ rệt - đầu tiên là ông ấy rất sốc, sau đó trở nên cực kỳ nghiêm túc và nghiêm nghị. Tôi và chị Lý đều sửng sốt trước phản ứng khó hiểu của ông ấy. Trong phòng xuất hiện khoảng yên lặng ngắn ngủi, tuy chỉ có mấy giây, nhưng tôi lại cảm thấy rất dài, tôi không biết vì sao khi nhắc tới Cao Hạt Tử, một vị trí thức già vui tính, hay cười, hòa ái dễ gần lại có biểu cảm như vậy.
Vẫn là chị Lý đã phá vỡ cục diện bế tắc: "Cậu, cậu bị sao vậy? Chẳng lẽ Cao Hạt Tử này không được nhắc đến trong biên niên sử của huyện sao? Tại sao khi nhắc đến Cao Hạt Tử này, cậu lại có vẻ như là một người khác, trên mặt nghiêm túc có chút đáng sợ vậy."
Ông cụ nhận ra vừa rồi mình đã hơi mất bình tĩnh, cười gượng một cái, sau đó biểu cảm khó hiểu hỏi: "Làm sao hai đứa biết về Cao Hạt Tử, biết từ đâu?"
Chị Lý và tôi nhìn nhau, rồi ngầm gật đầu, tức là sau khi giao lưu qua ánh mắt, chúng tôi đồng ý kể cho ông cụ nghe hết mọi chuyện về Cao Hạt Tử. Vì vậy, chị Lý và tôi bổ sung cho nhau và kể mọi chuyện về Cao Hạt Tử - bắt đầu từ chiếc hộp nhặt được ở nghĩa trang, rồi như thế nào cầm chiếc hộp đi gặp Dương Huy, rồi đến việc sau khi Dương Huy mở hộp, nhìn thấy những chữ viết bên trong, và quái thai đó. Hơn nữa, Dương Huy còn nói anh ấy đã xem phần giới thiệu về Cao Hạt Tử sống cách đây hơn ba trăm năm trong biên niên sử của huyện chúng tôi.
Ông cụ chăm chú lắng nghe đến nỗi không để ý nước trong tách trà trên tay đang đổ xuống quần mình.