Chương 42: Vị trí trái tim

Kế hoạch ám sát lần này diễn ra rất suôn sẻ, mọi thứ đều đúng như kế hoạch - đầu tiên là sử dụng gánh hát để tạo ra một môi trường ồn ào, sau đó dùng những mỹ nữ để khơi dậy du͙© vọиɠ của người mù, tất cả điều này đều nhằm mục đích quấy rối sự bình tĩnh trong nội tâm của người mù, nội tâm của ông ta một khi hỗn loạn, tất cả những khả năng phi thường và đáng sợ sẽ bị suy yếu đi rất nhiều, khiến việc đối phó với ông ta trở nên càng dễ dàng hơn.

Ông cố của tôi không khỏi thầm bội phục sư phụ của mình, ông cảm thấy đạo sĩ thực sự trí tuệ hơn người, có thể nghĩ ra một kế hoạch diệu kỳ như vậy.

Trong suốt hai ngày, ông cố của tôi hầu như không ngừng cưỡi ngựa chạy hướng huyện thành, khi mệt mỏi, ông sẽ thả chậm ngựa, chợp mắt trên ngựa, khi khát và đói, ông cũng sẽ ở trên ngựa uống vài ngụm nước và ăn vài miếng lương khô. Ngoại trừ việc thay ngựa và tiểu tiện vài lần giữa chừng, cuộc hành trình hầu như không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm.

Cho đến khi khuôn mặt ông đầy bụi bặm, hốc hác đi vào cửa sau của y quán, ông đã không thể xuống ngựa được nữa. Các sư huynh đệ của ông cố tôi sau khi nhìn thấy, lập tức đỡ ông cố tôi xuống ngựa, bế vào giường trong phòng rồi bưng bát canh nhân sâm cho ông cố tôi uống. Ông cố tôi mê man ngủ quên, có lẽ vì quá mệt mỏi nên ông đã ngủ đến sáng hôm sau.

Khi tỉnh dậy, ông đã thấy sư phụ đang ngồi bên cạnh giường mình. Vừa thấy ông tỉnh lại, sư phụ đã nóng lòng hỏi: "Thế nào? Thành công không?"

Ông cố của tôi nhanh chóng ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy mọi khớp xương trên cơ thể đều đau nhức. Ông nhìn quanh phòng, thấy không có ai khác ngoài sư phụ, cho nên mới kể lại chi tiết cho sư phụ mọi chuyện xảy ra.

Thật ra mục đích hành động lần này, ngoại trừ ông cố của tôi, đạo sĩ chưa bao giờ nói với bất kỳ ai. Đoàn gánh hát là do đạo sĩ đã bỏ ra số tiền khổng lồ để tìm, cũng nói dối với họ, việc mời họ đến đó hát hoàn toàn là do một thân sĩ địa phương ủy thác làm thay; mà những người phụ nữ đó lại đều được đặc biệt thuê từ nơi xa đến, hơn nữa chỉ bảo họ quấy rối người mù một thời gian, về những thông tin khác, tất nhiên không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho họ, với lại còn an bài chuyên gia, ngay khi ông cố của tôi đắc thủ, sẽ lập tức đưa họ đi ngay.

Cho nên, bí mật cốt lõi của hành động này chỉ có hai người biết - chính là đạo sĩ và ông cố của tôi.

Sau khi nghe ông cố của tôi nói xong, đạo sĩ tất nhiên rất vui mừng, tâm nguyện mấy chục năm của ông, cuối cùng đã chấm dứt.

Sau khi gϊếŧ người mù xong, ông cố của tôi mới hỏi sư phụ của mình, tại sao ông lại muốn gϊếŧ người mù đó. Đạo sĩ cũng không nói rõ mà chỉ đơn giản nói với ông rằng, người mù đó xem như là một "yêu quái" chứ căn bản không phải là người bình thường. Ông ta đã sống hơn 200 năm, hơn nữa ở thật lâu trước kia, một Đạo Quan của đệ tử của Sư Tổ của vị đạo sĩ, đã từng bị người mù này huyết tẩy. Đầu của những đạo sĩ ở Đạo Quan đó, đều bị người mù chặt đứt và đặt trên bậc thềm của sân, không chừa một người sống. Từ đó về sau, chỉ cần là đệ tử của nhánh này, thì từ thế hệ này sang thế hệ khác tất cả đều sẽ lấy việc gϊếŧ người mù này làm nhiệm vụ của mình.

Nhưng không biết tại sao, mặc dù ông cố của tôi đã nói rõ ràng với đạo sĩ, ông đã đâm con dao thật sâu vào trái tim của người mù, nhưng vì lý do nào đó, đạo sĩ vẫn mơ hồ cảm thấy người mù đó chưa chết.

Ông cũng nhiều lần hỏi ông cố của tôi những chi tiết về vụ ám sát, chẳng hạn như: "Con dao đâm sâu đến mức nào? Chính xác thì nó đã đâm vào đâu?" Vân vân, cùng một loạt câu hỏi.

Trải qua nhiều năm như vậy, đạo sĩ là người hiểu rõ nhất khả năng và hạn chế của ông cố tôi. Ông biết rằng đồ đệ này của mình tuy có thể nhìn thấy kinh mạch của cơ thể con người, nhưng lại không thể nhìn thấy nội tạng của con người, đặc biệt là cách qua quần áo. Lần đó có thể xác định xương sườn của người kia là "xương sườn liền" cũng là căn cứ vào kinh mạch đặc biệt của người đó, gián tiếp phán đoán ra, chứ không phải nhìn trực tiếp qua quần áo.

Mà điều đáng lo ngại nhất của vị đạo sĩ chính là đệ tử không đâm chính xác vào tim người mù. Bởi vì thể chất của người mù này rất khác so với người thường, muốn gϊếŧ ông ta mà không đâm vào bộ phận trọng yếu của ông ta thì khó có thể gϊếŧ được.

Đối với vụ ám sát lần này, ông và ông cố của tôi đã nhiều lần nghiên cứu bộ phận nên ám sát, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đạo sĩ cảm thấy cắm thẳng vào tim là cách ổn thỏa nhất.

Điều đáng nói là, vị đạo sĩ này rất khác biệt so với các lang trung xem bệnh bình thường thời bấy giờ - để nghiên cứu cấu trúc bên trong cơ thể con người, ông thường đi đào những ngôi mộ mới trong nghĩa địa, còn lấy trộm xác bên trong ra, rồi mổ bụng các xác chết, quan sát cấu trúc bên trong cơ thể con người.

Nếu chỉ nói riêng về điều này thì vị đạo sĩ này khá bắt kịp thời đại, bởi thời kỳ Văn hóa Phục Hưng, nhiều bác sĩ, nghệ sĩ ở phương Tây thường đến các nghĩa địa trộm xác để giải phẫu và nghiên cứu. Các bác sĩ sẽ nghiên cứu cấu trúc bên trong cơ thể con người, trong khi các nghệ sĩ sẽ tập trung vào việc quan sát hướng và kết cấu của cơ để hội họa và điêu khắc tốt hơn.

Để kế hoạch ám sát này được chặt chẽ và an toàn hơn, vị đạo sĩ còn huấn luyện đặc biệt cho ông cố của tôi - ban đêm ông sẽ đưa ông cố của tôi đến nghĩa địa để nhặt xác, rồi mổ bụng để cho cố tôi có thể làm quen với vị trí của trái tim con người. Cho đến khi ông cố của tôi thành thạo một cách rất điêu luyện, ông mới yên tâm.

Đúng lý kế hoạch rất chặt chẽ như vậy, huấn luyện trước cũng đầy đủ, mấu chốt là kế hoạch ám sát tiến triển cũng thuận lợi như thế, hẳn là không có gì đáng lo ngại.

Nhưng không hiểu sao, vị đạo sĩ vẫn cảm thấy người mù căn bản không bị gϊếŧ chết. Ông cố của tôi trong lòng còn thầm cười nhạo sư phụ của mình, cảm thấy rằng ông đã bị người mù hù dọa đến vỡ mật. Rõ ràng người đã chết rồi, mắc gì còn nghi thần nghi quỷ như vậy chứ.

Nhưng mà mấy ngày sau, đạo sĩ phái tâm phúc đi dò hỏi, cuối cùng cũng trở về, mang theo tin tức chính xác - người mù quả nhiên chưa chết! Cảm giác của đạo sĩ là đúng.

Khi ông cố của tôi mới vừa nghe tin này, căn bản không tin vào điều đó chút nào. Người đi hỏi thăm đó, ở trong mật thất, đối mặt với vẻ mặt thất vọng và chán nản của đạo sĩ, còn vẻ mặt nghi ngờ của ông cố tôi, đã kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra tại hiện trường sau khi người mù bị ám sát.

Sau khi bị ông cố đâm một dao, đám đông xung quanh đương nhiên lúc đầu rất hoảng sợ, nhưng sau khi ông cố tôi cầm dao lao ra khỏi đám đông, mọi người đã đến vây quanh người mù ngã xuống đất. Khi mọi người nhìn thấy chỗ con dao cắm vào ngực người mù đang chảy ra rất nhiều máu, họ đều có cảm giác rằng người mù này chết chắc rồi.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là người mù này đã đứng dậy một cách chậm rãi, mặc dù khuôn mặt đầy đau đớn. Nói chuyện đã rất khó khăn nhưng xung quanh vẫn có người nghe rõ, ông ta đang cầu xin người ta tìm xe đẩy ông ta đi. Người tốt bụng luôn có, chẳng bao lâu sau, một người bán hàng rong đã đẩy chiếc xe cút kít của mình qua. Sau khi người mù được đưa lên xe cút kít, ông ta đã được đẩy lên núi đến ngôi chùa nơi ông ta ẩn cư.

Sau đó, tin từ trong chùa truyền ra nói, người mù tuy bị thương nặng, còn hôn mê hai ngày, nhưng không chết, mà sống sót một cách kỳ diệu. Lang trung lên núi bắt thuốc cho ông ta nói rằng người mù này thực sự là một kỳ nhân, trái tim của ông ta không ở bên trái như người thường mà ở bên phải! Chính vì điều này mà ông ta đã may mắn thoát chết.

Trái tim nằm ở bên phải!

Sau khi nghe được tin này, hai thầy trò đều bàng hoàng như sét đánh ngang tai!

Người đoạt giải Nobel là Lý Chính Đạo từng nói một câu thế này khi được Mao Trạch Đông tiếp kiến lần đầu tiên: “Trên thế giới này có khoảng một phần triệu người có trái tim nằm ở phía bên phải…” Mà người mù này chính là một trong một triệu người đó.

Hiện tại, các quan trên đang toàn lực điều tra hung thủ, còn các hoà thượng trong chùa, cũng đang thực hiện các biện pháp đề phòng nghiêm ngặt, sợ rằng sẽ có người nhân cơ hội hãm hại người mù lần nữa.

Sau khi tiêu tốn nhiều tâm sức như vậy, lập ra bao nhiêu kế hoạch cẩn thận, tiêu tốn nhiều tài lực vật chất như thế, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, càng nghiêm trọng chính là với tính cách của người mù, nhất định sẽ báo thù.

Vì để đề phòng, đạo sĩ đã giải tán y quán, không biết vân du đến nơi nào. Mà ông cố của tôi cũng trốn đông trốn tây rất nhiều năm, cuối cùng cảm thấy nguy hiểm hình như đã qua, vì thế đã trở về làng và trở thành lang trung. Nhờ y thuật cao siêu và thiên phú đặc biệt, cho nên tuổi còn trẻ đã trở thành một danh y của thế hệ chúng tôi.

Nhưng đồng thời, ông cũng để lại danh tiếng xấu là một kẻ háo sắc. Ông dụ dỗ phụ nữ cũng rất nhiều, và vì điều này mà ông đã bị chặt ba ngón tay trái. Nhưng rất nhiều người nói rằng, ông cố của tôi trước đây không như vậy, khi còn nhỏ, ông là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời, thậm chí những năm theo học y với một đạo sĩ, ông chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy với phụ nữ. Hơn nữa, trong nhà chúng tôi mấy đời đều là người trung thực, chưa bao giờ xuất hiện người háo sắc như thế. Trốn ở bên ngoài mấy năm nay, không biết vì sao lại như biến thành một người khác, biến thành một kẻ biếи ŧɦái háo sắc.

Có nhiều giả thuyết khác nhau về sự thay đổi mạnh mẽ trong tính cách của ông cố tôi, một trong số đó là thế này: Khi ông cố của tôi lang thang bên ngoài, ông vẫn kiếm sống bằng nghề y. Nhưng dù đi đến đâu, với khả năng phi thường của mình, chẳng bao lâu, ông đã trở nên nổi tiếng ở địa phương. Nhưng ông luôn lo lắng người mù đó sẽ tìm thấy mình, cho nên ông chưa bao giờ dám ở một chỗ quá lâu.

Có một lần, ông bị lạc trong một ngọn núi lớn, dựa vào trái cây rừng trên núi để đỡ đói, phải mất mấy ngày đêm mới ra được, sau khi ông ra ngoài cũng không biết đông tây nam bắc, nên đã lang thang không mục đích, may mắn ông đi chẳng bao lâu, đã gặp một ngôi làng nhỏ trên núi.

Trong ngôi làng nhỏ trên núi đó không có nhiều hộ gia đình, hơn nữa còn thưa thớt nằm rải rác ở trên sườn núi.

Khi đó, ông cố của tôi đã gần như kiệt sức, vội vàng muốn tìm một nơi nghỉ ngơi. Trời đã tối, ông vừa mệt, vừa đói lại vừa buồn ngủ, vì thế khó nhọc bước đến một cánh cửa của một nhà, giơ tay lên gõ nhẹ.

Một lúc lâu sau, một ông già mới bước ra, ông già nhìn ông, hơi ngạc nhiên khi thấy ông là một người lạ.

Ông cố tôi vội vã giải thích một cách yếu ớt là ông bị lạc đường và đã lang thang trong núi mấy ngày rồi, suýt nữa đã không thể ra ngoài, vì ông không thể đi được nữa nên hy vọng ông già này cho ông tá túc một đêm, vừa nói ông vừa lấy ra một xâu tiền và đưa cho ông già. Ông già này cũng không khách sáo, cầm lấy, dùng tay ước lượng, cảm thấy khá nhiều, lại lén liếc nhìn chiếc túi trên thắt lưng của ông cố tôi, lập tức trở nên ân cần hơn vừa rồi rất nhiều. Ông ta cho ông cố tôi vào, lấy cái nồi nấu một ít canh, rồi mang hai chiếc bánh màn thầu hấp vừa đen vừa cứng, còn có dưa chua cho ông cố tôi ăn.

Ông cố tôi ăn ngấu nghiến, mấy ngụm đã ăn xong màn thầu và dưa chua, sau đó ông bưng bát lên và uống một hơi hết canh. Sau khi ăn xong, ông cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngọn đèn dầu trong phòng rất mờ, ông không thể nhìn rõ nét mặt của ông già, nhưng với sự nhạy cảm cực độ của ông đối với các trạng thái và chuyển động khác nhau của cơ thể con người, ông cố của tôi có thể phát hiện rõ ràng ông già này đang luôn lấm la lấm lét nhìn chiếc túi trên thắt lưng của mình, điều này khiến ông cảm thấy rất bất an, nhưng mà ông đã quá mệt mỏi, không muốn cử động chút nào, nghĩ thầm, người ta nhìn túi của mình vài lần, liền kết luận là rắp tâm bất lương, có lẽ cũng hơi quá.