Chương 41: Kế hoạch đột kích tuyệt diệu

Sắc mặt tài chủ chợt đỏ bừng, môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, thở dài nói: "Ôi, ta mắc phải một căn bệnh kín khó nói."

Sau đó ông ta đứng dậy cởϊ qυầи ra - có thể thấy da vùng sinh dục có nhiều vết loét. Biểu cảm trên mặt của vị đạo sĩ rất “chuyên nghiệp”, không thể nhìn thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào. Ông chỉ cẩn thận kiểm tra vết lở loét của vị tài chủ rồi bắt mạch cho tài chủ.

Lúc đầu, ông cố của tôi nghĩ rằng vị tài chủ này cũng chỉ mắc bệnh hoa liễu mà thôi, ông đã học y với sư phụ lâu như vậy nên đương nhiên đã gặp rất nhiều bệnh này.

Tuy nhiên, sau khi đạo sĩ kiểm tra mạch đập, vẻ mặt ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, lần này ông không đợi ông tài chủ nói gì đã yêu cầu ông cố tôi rời đi, trong phòng vì thế chỉ còn lại có hai người là ông đạo sĩ và tài chủ.

Ông cố tôi cảm thấy sở dĩ sư phụ không cho ông ở trong phòng, chắc hẳn đoán được ông tài chủ còn có một bí mật nào đó khó nói hơn.

Sau khi trở lại y quán thì trời đã khuya, những người khác đều đã ngủ say. Đạo sĩ thấy xung quanh không có ai khác liền kể cho ông cố tôi chi tiết về căn bệnh kín của ông tài chủ.

Hóa ra “bệnh hoa liễu” của ông tài chủ không phải lây từ người sang người, mà là từ dê.

Nhiều năm trước, vị đạo sĩ đã từng gặp một ông lão cô đơn ở độ tuổi năm mươi, cũng mắc căn bệnh tương tự như ông tài chủ. Đạo sĩ ban đầu cũng chữa trị dựa theo bệnh hoa liễu thông thường, nhưng lại không có tác dụng gì, cho nên đã cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì nếu là bệnh hoa liễu thông thường, mấy liều thuốc của ông cho dù không thể hoàn toàn chữa khỏi, thì lẽ ra có thể làm giảm bớt bệnh hoa liễu của ông lão rất nhiều, cho nên thật đúng là kỳ quặc!

Sau nhiều lần bị đạo sĩ tra hỏi, ông lão đã tiết lộ nguồn gốc căn bệnh của mình. Hóa ra vì nhà nghèo, lại hơi xấu nên khi còn trẻ ông lão cũng không cưới được vợ, mà là một người đàn ông, đương nhiên cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, cho nên ông ta đã chú ý đến đàn dê mình nuôi.

Nhưng không ngờ, kể từ khi xảy ra chuyện với dê, thì đã không thể kìm được, và đây đã trở thành con đường phát tiết chính của ông ta. Vậy là căn bệnh “hoa liễu” đặc biệt của ông ta đã được truyền từ dê sang.

Sau khi tìm ra nguồn gốc thực sự của căn bệnh, đạo sĩ đã điều chỉnh lại thuốc, ông lão dần khỏi bệnh. Mà kể từ đó, đạo sĩ có thêm kinh nghiệm chữa trị căn bệnh hoa liễu kỳ lạ này.

Hôm nay qua kiểm tra kỹ lưỡng ông tài chủ, thấy triệu chứng bệnh của ông ta giống hệt với ông lão trước đây, cho nên đã hỏi thử, quả nhiên ông tài chủ cũng có đam mê này. Có tam thê tứ thϊếp không làm, cố tình cùng dê làm bậy, thật là thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.

Ông cố của tôi vô cùng ấn tượng trước sự việc này. Vì vậy, khi tiểu nhị trong khách điếm nói với ông, sau khi người mù mua dê, sẽ dắt lên núi và thả chúng vào rừng, ông lập tức nhớ đến sự kỳ lạ của tài chủ đó. Chẳng lẽ người mù cũng có “sở thích” như vậy?

Sau khi biết người mù mỗi tháng sẽ đến thị trấn này ở vài ngày, ông cố của tôi liền muốn ở lại và tiếp xúc gần gũi với người mù này một chút. Tuy nhiên, nghĩ đến người này thật không tầm thường, nếu tùy tiện gặp ông ta, một khi ý định của mình bị nhìn thấu, vậy sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy, ông quyết định đi về trước và kể cho sư phụ những gì đã biết được, để có thể cùng nhau quyết định kế hoạch tiếp theo, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.

Đạo sĩ ở y quán tại huyện thành, trong lòng cũng rất bất an, ông cảm thấy đệ tử của mình dù sao cũng còn trẻ, lần này lại một mình đối mặt với đối thủ cường hãn như vậy, nếu sơ suất một chút thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng. Vì vậy, thời thời khắc khắc ông đều muốn biết tình huống bên này của ông cố tôi.

Ngay khi nhìn thấy ông cố của tôi trở về, đã vội hỏi xem ông có thu thập được thông tin gì có giá trị không. Ông cố của tôi đã kể lại chi tiết cho đạo sĩ những gì ông đã thấy và nghe trong chuyến đi này. Vừa nghe, đạo sĩ vừa cúi đầu trầm tư, đi đi lại lại trong phòng.

Đạo sĩ cảm thấy thông tin mà ông cố của tôi có được quá quan trọng, mà kế hoạch cụ thể tiếp theo, đều phải dựa trên thông tin có được để quyết định.

Dù màn đêm buông xuống hai thầy trò vẫn nói chuyện suốt đêm, tỉ mỉ thảo luận chi tiết bước hành động tiếp theo. Có một số bước đi cũng đã nhiều lần thống nhất, đều lập kế hoạch sơ bộ, cố gắng hạn chế phát sinh ngoài ý muốn đến mức tối đa, đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ, họ đương nhiên không dám cẩu thả chút nào. Mãi cho đến khi gà gáy canh ba và bình minh ló dạng ở phía đông, hai thầy trò mới trở lại phòng của từng người, thiền định trong nửa canh giờ, rồi mới đứng dậy tắm rửa và bắt đầu một ngày bận rộn.

Chỉ vài ngày sau, ông cố của tôi lại lên đường lần nữa, mà lần này ông cũng chân chính sẵn sàng bắt đầu một trận cận chiến với người mù. Tuy nhiên, trong hành động lần này, ông không còn đơn độc nữa, sư phụ ông đã trang bị cho ông rất nhiều người để cùng hợp tác hành động, cũng thiết kế ra một “bố cục” hoàn hảo. Còn về việc có khả thi hay không thì chỉ có thể kiểm chứng qua thực chiến.

Trong thị trấn nhỏ nơi người mù sống vài ngày mỗi tháng, bỗng nhiên có một gánh hát lớn kéo đến, khiến thị trấn vốn đã ồn ào lại càng trở nên sôi động hơn. Ngoài những thương nhân thường đến buôn bán dê, làng trên xóm dưới rất nhiều người cũng chen chúc tới xem biểu diễn.

Vì vậy, các thương nhân, người đi xem diễn, người dân địa phương trong thị trấn và những người làm nhiều công việc kinh doanh nhỏ khác nhau từ khắp nơi đều tụ tập tại thị trấn nhỏ này, mỗi ngày ngựa xe như nước, người đến người đi, không khí đó gần giống như đang ăn Tết vậy.

Mà đúng lúc đó cũng chính là ngày mà người mù đến thị trấn. Ông ta thường đến thị trấn nhỏ này cố định vào những ngày này để bày hàng xem bói, nhưng khi bình thường ở trong chùa trên núi, ông ta sẽ không bao giờ tiếp nhận bất cứ ai đến xem bói. Đây là phong cách nhất quán của ông ta, mọi người thường cũng đều đã nghe nói.

Vì vậy, những người đến gặp ông ta để xem bói, hàng tháng đều sẽ đợi ông ta ở thị trấn nhỏ này trong vòng mấy ngày này. Mà mỗi lần vào thời điểm này, trước gian hàng quẻ của ông ta đều sẽ có một hàng dài xếp hàng.

Nhưng mà khi người mù đến địa điểm cố định nơi ông ta vẫn luôn dựng quầy hàng của mình, ông ta phát hiện ra gánh hát cũng đúng lúc nằm trên con phố này, hơn nữa cách quầy hàng bói toán của ông ta cũng không xa lắm, bình thường chỗ này vốn khá yên tĩnh, nhưng bởi vì có gánh hát, cho nên đã trở nên cực kỳ ồn ào, tiếng hát trên sân khấu, tiếng chiêng và tiếng trống, tiếng reo hò cổ vũ của đám đông xem diễn thỉnh thoảng vang lên, tiếng rao của nhiều người bán hàng xung quanh đột nhiên xuất hiện, trộn lẫn vào nhau khiến tai người ù đi.

Người mù có vẻ rất khó chịu với môi trường ồn ào như vậy, ông ta chuẩn bị thay đổi địa điểm quầy hàng xem bói của mình, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông ta không thể nghĩ ra địa điểm nào càng phù hợp hơn, với lại cũng đã ở đây quanh năm suốt tháng, chưa bao giờ chuyển đi, cho nên cuối cùng đã quyết định không chuyển.

Thời điểm khi ông ta ngồi xuống, tâm trạng thường ngày cực kỳ bình tĩnh của ông ta dường như bị xáo trộn bởi môi trường ồn ào này, ông ta đành cố gắng ổn định tâm trí, đối với ông ta, điều đáng sợ không phải là thiên quân vạn mã, mà là tiếng ồn ào ầm ĩ không thể chịu nổi, nó khiến ông ta hơi khó chịu - một cảm giác khó chịu mà gần như chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Lực nhìn thấu siêu phàm và năng lực biết trước "Tĩnh cực mà sinh tuệ" của ông ta đều đòi hỏi "sự yên tĩnh". Chỉ có “sự tĩnh lặng” mới có thể phát huy hết những khả năng này. Một môi trường “yên tĩnh” và một trạng thái tinh thần “yên tĩnh” là thổ nhưỡng kỳ diệu đối với ông ta, chúng là cơ sở nền móng cho sự tồn tại và xuất hiện của nhiều khả năng phi thường của ông ta.

Mà trong hoàn cảnh này, loại thổ nhưỡng và nền móng này đã bị phá hủy. Nhưng đó chưa phải là tất cả, tiếp theo còn có điều bất ngờ hơn nữa đã xảy ra.

Đột nhiên, một vài phụ nữ trẻ đẹp với thân hình mảnh khảnh nóng bỏng, bộ quần áo hơi hở hang từ đâu bước tới gần người mù như thể xung quanh không có ai, mỉm cười ngọt ngào nói: "Ồ, nghe nói thầy đây là Thần tiên sống, xem bói rất chính xác, ngài có thể tính toán cho chị em chúng tôi xem khi nào có thể tìm được một gia đình tốt không?”

Vừa nói, họ vừa vây quanh người mù, cố ý dùng thân thể trẻ trung của mình va chạm vào người mù. Người mù lúc này đang bình tĩnh điềm đạm cũng trở nên có chút hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta tiếp xúc gần gũi với cơ thể phụ nữ như vậy, một cảm giác khó tả nhanh chóng lan khắp cơ thể ông ta, khiến nội tâm ông ta có chút kinh hoàng, tuy vẻ mặt giả vờ tức giận nhưng trong lòng lại có điều gì đó vô cùng thoải mái và hưởng thụ khó tả.

Những người xem bói và những người xem diễn xung quanh, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không khỏi ồn ào lên. Họ đều nghĩ đó là nữ nhân ở lầu xanh mới mở trong thị trấn, đến đây làm ăn.

Nhưng cách đó không xa, có một người đang chăm chú quan sát phản ứng của người mù. Người đó không ai khác chính là ông cố của tôi.

Trái tim ông lúc này đang đập loạn xạ vì ông đang sẵn sàng để tấn công, tìm thời cơ thích hợp để lao tới và giáng một đòn chí mạng vào người mù. Tuy nhiên, góc nhìn quan sát của ông cố tôi rất khác so với người thường - người khác có lẽ sẽ nhìn vào biểu cảm của người mù để đánh giá những thay đổi trong cảm xúc của ông ta, nhưng điều mà ông cố tôi nhìn thấy chính là mạch luân(mạch máu di chuyển) trên đầu người mù! Tất nhiên, đây cũng là khả năng độc nhất của ông cố tôi, người bình thường muốn nhìn cũng không nhìn được.

Ông nhìn thấy mạch luân trên đầu người mù, tuy bị phân tán nhưng vẫn lưu chuyển mạnh mẽ và rõ ràng hơn so với người bình thường, ông không khỏi thầm khâm phục, dưới sự quấy nhiễu như vậy, mà mạch luân vẫn có thể ổn định như thế, đúng là vượt xa giới hạn của người bình thường. Người mù này quả là có trí tuệ đáng kinh ngạc và khả năng phi thường.

Nhưng mà ông cố của tôi có lẽ là càng nôn nóng hơn, nếu bỏ lỡ lần này, thì không biết lần sau sẽ phải đợi bao lâu. Ông nhanh chóng huýt sáo, những người phụ nữ vây quanh người mù cũng ngần hiểu điều này, vì thế động tác khıêυ khí©h của họ càng trở nên càn rỡ hơn, trong đó có một người còn áp thẳng bộ ngực đầy đặn và gợi cảm của mình lên khuôn mặt của người mù, những người còn lại cũng áp sát vào người mù thật chặt.

Mà cũng ngay lúc này, ông cố của tôi đột nhiên phát hiện ra mạch luân trên đầu người mù đã trở nên cực kỳ yếu ớt - người mù lúc này thực sự có chút bối rối, lực nhìn thấu và năng lực khác của ông ta, ở vào trạng thái này cũng là yếu nhất. Lúc này không hành động thì đến bao giờ, ông cố tôi lập tức lao tới, rút

con dao găm đã chuẩn bị sẵn ra, nhằm ngay vị trí trái tim người mù và đâm vào.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, người mù đã ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa.

Ông cố tôi vừa thấy mình đã thành công, liền rút dao chạy điên cuồng ra ngoài, dù có rất nhiều người đang xem náo nhiệt nhưng khi nhìn thấy gϊếŧ người, hơn nữa có người còn cầm dao dính máu, đố ai dám ngăn cản, họ cũng chỉ có thể chạy trốn tứ tán, trong lúc nhất thời đám đông hỗn loạn, ông cố tôi lợi dụng lúc hỗn loạn chạy ra khỏi thị trấn.

Bên ngoài thị trấn, có người đã chuẩn bị sẵn một con khoái mã, ông cố của tôi lên ngựa, phi nước đại về phía huyện thành của chúng tôi cách đó hàng trăm dặm. Vừa chạy vừa ngoái lại phía sau, may mà không có ai đuổi theo.

Có lẽ đã chạy liên tục hơn trăm dặm, sau khi xác định không có người đuổi theo, ông mới dần dần giảm tốc độ. Trong lòng ông cảm thấy vô cùng thoải mái, không ngờ đối phó với một địch nhân như vậy, lại có thể xử lý một cách thuận lợi như thế, tâm bệnh mấy chục năm nay của sư phụ, cuối cùng cũng đã thanh trừ.