Hai chúng tôi dường như đang nghe kể chuyện, thấy những gì Dương Huy nói khiến người ta rất say mê. Không ngờ anh ấy đang nói đến điểm mấu chốt, lại đột nhiên đặt câu hỏi, tôi và chị Lý đều nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đưa ra vài câu trả lời không đáng tin cậy.
Tất nhiên là không đoán đúng, nếu ngay cả chúng tôi cũng có thể đoán dễ dàng thì Cao Hạt Tử đó cũng không bị gọi là kỳ nhân.
Dương Huy thấy suy đoán của chúng tôi không liên quan chút nào, cười vui vẻ nói: “Tôi biết hai người cũng đoán không được mà, ha. Vậy tôi sẽ trực tiếp nói cho các người đáp án.
Trong túi phía sau của Cao Hạt Tử, có mấy con thỏ nhỏ, mỗi lần ông ta chạy một lúc, ông ta sẽ lấy ra một con thỏ và thả nó đi, những con thỏ này đều có dính nướ© ŧıểυ của Cao Hạt Tử.
Đồng thời, con đường trốn thoát của Cao Hạt Tử cũng khác với những người khác - trên con đường trốn thoát của ông ta, có một cánh đồng vừa được bón phân.
Sử dụng hai chiêu này, ông ta đã hoàn toàn thoát khỏi sự theo dõi của bầy chó săn của quân Thanh. Bởi vì với khứu giác đáng kinh ngạc của Cao Hạt Tử, ông ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, trong quá trình trốn thoát, căn bản là không thể loại bỏ được mùi của chính mình, mà như tôi vừa nói, một người càng điên cuồng chạy trốn thì càng chạy nhanh, hormone và mồ hôi cũng tiết ra mạnh hơn, điều này sẽ khiến mùi của bạn nồng hơn, khiến chó săn càng dễ dàng truy lùng hơn.
Sự thông minh trong hai chiêu của Cao Hạt Tử có thể tóm gọn trong vài chữ, gọi là "cách trái ngược", tức là - vì tôi không thể loại bỏ mùi của mình nên tôi sẽ tăng cường mùi và dùng những mùi này để nhiễu loạn khứu giác truy lùng của bạn. Việc cho thỏ dính mùi nướ© ŧıểυ nồng nặc, rồi cho tỏa ra theo nhiều hướng khác nhau, có thể khiến chó săn bối rối rất nhiều. Đồng thời điều tuyệt vời nhất là ông ta chạy qua những cánh đồng đầy phân, mùi nồng nặc như vậy sẽ làm nhiễu loạn hoàn toàn khứu giác của chó săn.
Tại sao ông ta có thể nghĩ ra những giải pháp này? Không phải vì ông ta biết khoa học mà là vì bản thân ông ta là người có khứu giác nhạy bén như loài chó, nên ông nghĩ ra những phương pháp này hoàn toàn từ mức độ trực quan."
Tôi và chị Lý ngơ ngác lắng nghe, chúng tôi thực sự không ngờ rằng trong biên niên sử của huyện chúng tôi lại có một câu chuyện tuyệt vời như vậy - nói chính xác thì đó có lẽ không phải là một câu chuyện, mà là một sự thật lịch sử sống động đã xảy ra.
Tôi chợt nghĩ ra một vấn đề nên hỏi Dương Huy: "Anh Huy, sao ông ta không nói phương pháp này cho những đao khách khác biết? Như vậy, những người khác chẳng phải cũng có thể trốn thoát thành công sao?"
Dương Huy hai mắt sáng lên, khen ngợi tôi nói: "Câu hỏi hay đấy, các anh hùng thật sự đúng là có suy nghĩ giống nhau. Lúc ấy, khi nhìn thấy cảnh này, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó trong huyện niên sử đã giải thích rằng, sở dĩ Cao Hạt Tử không nói cho người khác là do “cố ý”, mục đích là “hy sinh người khác vì mình” - tức là ông ta cố tình làm vậy, dùng người khác bị bắt được để chuyển hướng mục tiêu, từ đó giảm bớt nguy hiểm cho bản thân.
Trong đêm tối, những đao khách có tầm nhìn bình thường, khi chạy trốn, chưa chắc có thể có lợi thế hơn Cao Hạt Tử, hơn nữa, lúc đó không có điều kiện chiếu sáng, nhiều nhất họ chỉ có thể cầm một ngọn đuốc hoặc những thứ tương tự, điều đó sẽ không thể chiếu sáng được bao xa, cho nên xét về khả năng trốn thoát trong bóng tối thì Cao Hạt Tử có khứu giác như chó nhỉnh hơn một chút. Các đao khách khác tham gia chiến dịch trở thành vật hy sinh yểm hộ cho Cao Hạt Tử chạy trốn."
Nghe xong, chị Lý không khỏi thở dài nói: "Người như Cao Hạt Tử thật là quỷ quyệt và độc ác."
Tôi cũng không khỏi lắc đầu thở dài: “Không ngờ ở huyện của chúng ta lại có một hạng kỳ nhân như vậy.”
"Ha ha, đúng vậy, chính là trong huyện của chúng ta, hơn nữa nó cũng cách không xa làng của các người lắm. Có biết Đồn Cao Gia không? Nó chỉ cách làng của các người khoảng hai mươi dặm thôi phải không?" Dương Huy nhấp một ngụm cà phê, sau đó thả lỏng dựa vào ghế sofa hỏi tôi.
"Đồn Cao Gia? Cao Hạt Tử đến từ Đồn Cao Gia sao? Nó thực sự cách chúng tôi không xa, chưa đầy hai mươi dặm, chỉ có mười lăm mười sáu dặm mà thôi." Không biết tại sao, khi nói ra lời này, tôi không khỏi kinh ngạc, thấp giọng nói nhỏ với chị Lý, có chút giật mình: “Những người họ Cao ở thôn chúng tôi đều là người nhập cư, hình như họ từ Đồn Cao Gia chuyển đến đây. Chẳng lẽ ông Cao và Cao Hạt Tử này có nguồn gốc gì đó?"
Nghe tôi nói xong, hai mắt chị Lý không khỏi sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó.
Tất cả những trao đổi này giữa chị Lý và tôi đều bị Dương Huy nhìn thấy, nhưng anh ấy có vẻ hơi “bó tay nghĩ không ra”, không biết chúng tôi đang nói về chuyện gì.
Do nhiều mối lo ngại khác nhau, ban đầu hai chúng tôi cũng không có ý định kể quá nhiều cho Dương Huy, đặc biệt là về những sự việc kỳ lạ đó. Tuy nhiên, tôi không ngờ cuộc trò chuyện với anh ấy lại hợp ý như vậy, cũng cảm thấy anh ấy quả thực là người đáng tin cậy, hơn nữa anh ấy còn là người am hiểu và cởi mở về những điều bí ẩn mà khoa học không thể giải thích được. Điều này khiến chúng tôi sẵn sàng kể cho anh ấy nghe về những trải nghiệm khủng khϊếp nhất của mình.
Chị Lý và tôi nhìn nhau ngầm hiểu, chị Lý rất ăn ý gật đầu với tôi, tôi biết chị ấy đồng ý.
Thế là chị Lý và tôi bắt đầu nói chuyện về chiếc hộp này và kể cho Dương Huy tất cả những sự kiện khủng khϊếp mà chúng tôi đã trải qua - tất nhiên, phần về giao tiếp tình ái của chúng tôi không được đề cập.
Tôi cũng kể cho Dương Huy nghe tất cả những điều kỳ lạ mà tôi gặp phải ở làng mình từ khi còn nhỏ.
Lần này là Dương Huy trở thành người nghe, anh ấy rất chăm chú lắng nghe, vẻ mặt có lúc kinh ngạc, có lúc tò mò, có lúc sợ hãi, có lúc lại trầm tư.
Chị Lý và tôi thỉnh thoảng bổ sung cho nhau, trong quá trình kẻ ra, cả hai chúng tôi đều cảm thấy một cảm giác thư giãn và vui vẻ không thể giải thích được, cảm thấy rất thích thú khi nói ra hết.
Dương Huy lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời, cho đến khoảng năm phút sau khi chúng tôi nói xong, anh ấy vẫn ngồi đó không nói một lời, trầm ngâm suy nghĩ. Căn phòng rơi vào im ắng như thể chúng tôi vẫn đang đắm chìm trong thế giới huyền bí và đáng sợ vừa nhắc tới.
Tôi muốn phá vỡ sự im lặng khó chịu này, nhẹ nhàng hô lên một tiếng: "Anh Huy, anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Dương Huy đột nhiên như tỉnh dậy từ một giấc mơ, rồi nói với tôi một câu không đầu không đuôi: "Các người có bao giờ nghĩ đến khả năng ông Cao đó là Cao Hạt Tử không?"
Tôi và chị Lý không khỏi đồng thanh nói: “Sao có thể?”
Đúng vậy, làm sao có thể được? Cao Hạt Tử là người ở cuối thời nhà Minh và đầu nhà Thanh. Nhà Thanh từ khi thành lập đến khi sụp đổ tồn tại 268 năm. Nếu ông Cao thực sự là Cao Hạt Tử thì chí ít cũng hơn 400 tuổi. Làm sao một người có tư duy sâu sắc như anh Huy đây lại có thể đưa ra kết luận nực cười như vậy?
Dương Huy dường như đã nhận thấy sự nghi ngờ của chúng tôi, mỉm cười giải thích: "Cảm thấy điều đó thật buồn cười phải không? Nhưng tôi có cơ sở để đưa ra kết luận như vậy.
Trước hết, biên niên sử của huyện nói rằng Cao Hạt Tử có một cái bóng trong mắt, vừa rồi Tiểu Minh cũng đề cập đến điều đó, nói ông Cao có một cái bóng trong mắt, đồng thời con mèo quái lạ đó trong mắt cũng có, đây là một sự trùng hợp rất thú vị.
Ngoài ra, về tuổi tác, không riêng trong truyền thuyết có Bành Tổ sống hơn 800 tuổi. Trong lịch sử cận đại cũng có những ví dụ tương tự, trong dó có một bác sĩ Trung y tên là Lý Thanh Vân, ông sinh năm 1677, mất năm 1933, thọ 256 tuổi, ngày 15 tháng 5 năm 1933, tạp chí "TIME" (Tạp chí thời đại) của Mỹ đăng một bài báo có tựa đề Bài “Tortoise-Pigeon-Dog (Rùa-Bồ-Chó)” viết về kỳ nhân này. Tưởng Giới Thạch thậm chí còn đích thân gặp ông ấy. Ngoài ra, Lý Tuấn của nhà Đường, được cho là đã sống được 443 tuổi.
Tiểu Minh, khi về làng cậu có thể hỏi thử, xem ông Cao đến cùng là có lai lịch gì, khi còn trẻ có ai gặp qua ông ta không, hoặc trong làng có ông già nào cùng lớn lên với ông ta không, như vậy là có thể dễ dàng tìm ra rồi."