Chị Lý và tôi đều rất ngạc nhiên, chúng tôi không ngờ rằng một người được đào tạo chuyên sâu về khoa học phương Tây lại nhiệt tình với thứ y học bí ẩn của Trung Quốc đến vậy.
Tôi dường như nhớ ra điều gì đó, không khỏi hỏi: “Anh Huy, anh vừa nói lớp tinh thể trên hộp là hỗn hợp của chất lỏng xác chết và gỗ mục, vừa rồi tôi thấy anh cũng không hề dùng tay chạm vào nó, cũng không nhìn nhiều, chỉ là nhắm mắt lại dùng mũi ngửi, chẳng lẽ anh đoán được qua khứu giác à? Nhưng tôi không ngửi được lớp tinh thể này, có mùi gì đặc biệt."
Lần này đến lượt chị Lý có chút ngạc nhiên hỏi tôi: "Sao cậu lại không ngửi thấy được? Lớp tinh thể này có mùi rất đặc biệt mà."
Tôi tranh luận với chị Lý: “Tôi không bị cảm lạnh hay viêm mũi, nhưng tôi chưa bao giờ ngửi thấy nó có mùi gì.”
Dương Huy mỉm cười lắng nghe cuộc tranh luận của chúng tôi, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy ra một chai thủy tinh trong tủ, sau đó bước đến gần tôi, cẩn thận mở chai rồi yêu cầu tôi. đưa mũi sát vào miệng chai, anh ta dùng tay khuấy không khí ở miệng chai, khuấy nhẹ về phía mũi tôi vài cái rồi hỏi tôi có ngửi thấy gì không.
Tôi nhớ hồi cấp hai, giáo viên dùng phương pháp này để cho chúng tôi ngửi thấy mùi khí độc. Nhưng tôi không ngửi thấy mùi gì cả.
Dương Huy lại bước đến trước mặt chị Lý, yêu cầu chị ngửi cái chai theo cách tương tự, cũng hỏi chị có ngửi thấy gì không, chị Lý trả lời khẳng định: "Ngửi được, còn rất nồng."
Tôi ngạc nhiên, có phải khứu giác của tôi có vấn đề gì không?!
Tôi biết, sở dĩ Dương Huy đột nhiên lấy cái chai này ra cho chúng tôi ngửi, chắc chắn là vì anh ấy đang chuẩn bị giải thích điều gì đó với chúng tôi, nên cũng không vội hỏi thăm.
Quả nhiên, Dương Huy đặt cái chai trở lại, sau đó bình tĩnh ngồi trên sô pha bắt đầu “giảng bài”:
"Có biết vừa rồi tôi cho hai người ngửi là gì không? Đó là xyanua, một trong những chất độc độc nhất trên thế giới. Nếu xyanua đạt đến nồng độ nhất định, chỉ cần 1/5000 giây là có thể gϊếŧ chết một người, chẳng qua đừng lo lắng, nồng độ tôi vừa cho hai người ngửi là cực kỳ nhỏ. Hai người có biết tại sao vừa rồi một người có thể ngửi thấy mùi xyanua còn người kia thì không? Điều này là do khoảng 50% số người trên thế giới này, được sinh ra có được năng lực này, mà nó có tính di truyền, giống như một số người có thể cuộn lưỡi trong khi những người khác thì không.
Tất nhiên, nếu bác sĩ pháp y hoặc người bình thường có được khả năng này thì rất tốt, thậm chí có khi còn có thể cứu được mạng sống của bạn.
Ví dụ, ở Hoa Kỳ đã xảy ra một "sự cố kinh dị Halloween" nổi tiếng - vào dịp Halloween năm đó, có người đã trộn xyanua vào bánh kẹo và phân phát cho người khác ăn, đã có 9 người đã bị trúng độc và chết. Nhưng có 3 người nhận được bánh kẹo độc này, đã không ăn, bởi vì họ đã ngửi thấy mùi xyanua trong bánh kẹo này, trong đó có một người đã nhanh chóng trình báo sự việc. Ba người này chính là những người có năng lực khứu giác."
Sau khi nghe Dương Huy giải thích, tôi chợt hiểu ra—Dương Huy và chị Lý bẩm sinh có ưu thế hơn tôi về mặt khứu giác. Bởi vì năng lực khứu giác di truyền của họ mạnh hơn của tôi.
Tôi nói đùa giống như than thở: “Xong rồi. Nếu tôi mà ăn phải bánh kẹo độc như vậy chắc chắn tôi sẽ chết, bởi vì tôi không có khứu giác như hai người.”
Nói xong, ba người chúng tôi cùng cười.
Tôi càng ngày càng ngưỡng mộ và quý mến Dương Huy, tại sao anh ấy lại có kiến
thức sâu rộng như vậy, không những thế anh ta còn rất hài hước và dễ gần, đây là điều mà chúng ta gọi là “nice guy” trong tiếng Anh.
Sau khi nói về khứu giác, Dương Huy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi tôi và chị Lý: “Hai người đã đọc biên niên sử của huyện chúng ta chưa?”
Chị Lý và tôi đều lắc đầu, biên niên sử huyện? Tôi e rằng những thứ đó đều là tiếng Trung cổ, chúng tôi cũng không nghiên cứu lịch sử, đọc nó để làm gì?
Chúng tôi càng không hiểu điều gì đó, Dương Huy càng có vẻ thích thú nói với chúng tôi:
"Tôi đã xem rồi, các người có biết không? Vào cuối triều đại nhà Minh và đầu nhà Thanh, trong huyện chúng ta đã xuất hiện một kỳ nhân, họ Cao. Bởi vì ông ta bị mù nên mọi người gọi ông ta là Cao Hạt Tử, nhưng không ai biết tên thật của ông ta là gì.
Tại sao Cao Hạt Tử này lại được cho là kỳ nhân? Đầu tiên, mặc dù bị mù nhưng ông ta lại là một “đao khách” nổi tiếng nhất trong vòng vài trăm dặm vào thời điểm đó. Mà đao khách là gì? Trên thực tế là kiểu người giúp đỡ người khác trả thù hoặc giúp đỡ người khác chiến đấu, hơi giống một phần tử xã hội đen.
Mắt mù mà còn có thể chiến đấu, cho thấy ông ta võ công rất cao cường, chẳng qua không nhất định sẽ giống như trong tiểu thuyết võ thuật, hoàn toàn dựa vào thính giác để phán đoán đòn tấn công của đối thủ. Ông ta có một chiến lược rất thông minh, chỉ ra ngoài vào ban đêm để hành động hoặc đánh nhau với người khác, còn ban ngày thì ẩn náu. Điều này sẽ làm suy yếu lợi thế thị giác của người bình thường.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là khứu giác của ông ta cực kỳ nhạy cảm, người ta nói rằng khứu giác của ông ta có thể so sánh với khứu giác của một con chó, cho nên cách nhận biết thế giới này của ông ta cũng rất khác với người thường, ông ta dựa vào việc ngửi để hiểu thế giới. Ví dụ, ông ta có thể biết chính xác mấy giờ chỉ bằng cách hếch mũi lên và ngửi. Bởi vì “khí quyển trái đất” ở những thời điểm khác nhau cũng không giống nhau, ngay cả đối với người bình thường, nếu họ che mắt hoàn toàn, họ cũng có thể ngửi thấy không khí khác nhau vào lúc nửa đêm và ban ngày.
Dựa vào khả năng đặc biệt này, ông ta đã trở thành một đao khách đáng sợ trong vùng của chúng ta.
Lúc đó quân Thanh vừa tiến vào quan, thiên hạ chưa định, chiến tranh hỗn loạn. Ông ta là người Hán, tất nhiên ủng hộ nhà Minh, cho nên khi quân Thanh chiếm đóng vùng đó của chúng ta, ông ta cùng bảy, tám đao khách khác có võ nghệ cao cường đã quyết định ám sát vị tướng đứng đầu quân Thanh đóng ở địa phương.
Vào một đêm tối đưa tay không thấy năm ngón, họ đã hành động.
Tuy nhiên, do nhiều nguyên nhân khác nhau nên kế hoạch ám sát không suôn sẻ, họ bị vạch trần trước và bị quân Thanh phát hiện, sau một trận giao tranh liều mạng, hai đao khách đã bị quân Thanh chém chết, những đao khách còn lại cuối cùng cũng đột phá được vòng vây chạy ra ngoài, các đao khách này đều là người địa phương, bọn họ cảm thấy mình rất quen thuộc địa hình, trời lại tối như vậy, muốn trốn thoát thành công hẳn là không quá khó khăn.
Nhưng điều không ngờ là người Mãn Châu vốn quen săn bắn nên thực tế họ đã dùng chó săn để truy tìm những đao khách này, họ coi các đao khách như con mồi. Điều này thật đáng sợ, chó săn có khứu giác mạnh cỡ nào chứ, cho nên năng lực theo dõi mùi của chúng càng đáng sợ, dù có chạy, quay rẽ hay đi đường vòng, các đao khách cũng không thể thoát khỏi sự truy lùng của những con chó săn này.
Theo quan điểm khoa học hiện nay, càng căng thẳng, chạy càng nhanh thì mùi trên cơ thể càng nồng nặc, càng dễ bị chó săn truy lùng.
Cuối cùng, những đao khách này đều bị lính Thanh dùng chó săn truy đuổi từng người một, có người bị loạn đao chém chết, có người bị chó săn cắn chết. Chỉ có mình Cao Hạt Tử trốn thoát được.
Làm sao ông ta trốn thoát được? Tại sao chỉ có ông ta mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của những con chó săn có khứu giác cực kỳ nhạy bén này? Hai người có đoán được không?”