Chương 3: Muốn như cậu

Về đến nhà, Vy quăng mình xuống giường nghe cái rầm. Nam cười hì hì bên cạnh:

"Có vận động tay chân mấy đâu mà xem chừng mệt mỏi thế?"

"Một mình tớ lóp ngóp dưới nước, không mệt sao được, chứ ai như cậu, khô ráo thế kia đâu."

"Tớ muốn ướt người cũng đâu có được nữa."

"Ui giời, nghe thảm quá đi mất."

Vy ném gối về phía cậu bạn:

"Để cho tớ ngủ một lát, ra chỗ khác đi."

"Ai thèm, đi chơi đây. À mà tớ hỏi cái này..."

Thấy Nam do dự, Vy liếc sang:

"Hỏi đi!"

"Nếu hôm nay không phải đứa kia mà là tớ ngỏ ý dạy cậu bơi, cậu có đồng ý không?"

"Cái này tớ chưa từng nghĩ tới. Cậu mà cũng để ý đến tớ sao?" Quả thực Nam đẹp từ cái nhìn đầu tiên, nước da trắng trẻo, lông mày đậm, mi cong vυ"t như con gái nhìn hơi ướŧ áŧ, sống mũi thẳng, mặt thon dài, không góc cạnh, đẹp kiểu nhẹ nhàng, dễ chịu. Hơn nữa dáng người Nam cũng cao, hơi gầy, có lẽ béo hơn tí nữa chắc đẹp hơn. Vy chưa biết trả lời sao thì Nam đã nói :

"Dĩ nhiên là tớ không để ý đến cậu rồi! Ha ha, chắc chắn tớ sẽ tìm em nào chân dài để dạy bơi chứ không phải chân ngắn như cậu."

Nói xong sợ Vy chửi mắng, hay kiếm gì ném nên cậu ta vù một cái biến mất tiêu.

Vy bất lực không nói thành lời. Đúng, dĩ nhiên nếu là người như cậu ta bảo dạy bơi, 99,99% Vy cũng đồng ý, con gái mà, sao lại không động lòng trước cái đẹp được chứ.

*******

Tối đến cơm nước xong xuôi, Vy vào phòng lật quyển sách xem lại ít từ vựng tiếng Anh để chuẩn bị phỏng vấn tìm việc thì Nam lò dò tới. Vy ngươc mắt chừng vài giây rồi lại chăm chú vào quyển sách ngay :

"Đi đâu chơi thế?"

"Đi xem đánh ù." Cậu ta lại nhe răng cười.

"Vẫn ham hố cờ bạc à?"

"Tớ không ham, chỉ xem cho vui thôi."

"Tớ biết cậu không ham, ý tớ là bảo mấy người chơi kia cơ. Mà chỗ nào không đi sao cậu lại lò dò đến mấy chỗ đấy cho hư hỏng cả người ra."

"Giờ hư hỏng thêm chút nữa cũng có sao đâu."

"Ôi, những linh hồn ham mê cờ bạc. Cạn lời!" Vy lẩm bẩm.

"Cậu bảo sao cơ?"

"Không có gì đâu. Chỉ là tớ thấy cuộc đời này có nhiều thứ khó hiểu thật. Tật xấu đến chết cũng không bỏ được."

"À, thế hôm nay ai thắng?"

"Thằng Tuấn ‘‘xì ke’’. Sao bảo không thích nghe?"

Nam trợn mắt nhìn Vy.

"Thì tò mò thôi, có việc gì đâu. Mà tớ không hiểu dưới đấy thì xúc xắc, bài tây lấy đâu ra?"

"Thiếu gì, chỉ cần muốn là được mà."

Nam cười ranh mãnh.

"Thế cậu muốn gì? Vy gấp quyển sách lại quay ra hỏi:

"Xe, tiền, hay những cô gái đẹp?"

"Nếu là trước đây thì tớ thích tất cả những thứ đó nhưng giờ tớ chỉ thích được như cậu!"

"Như tớ à, thất nghiệp, kiết xu?"

Vy trề mỏ ra điều không hiểu.

"Trời đất, không phải thích con người như cậu, mà là thích cuộc sống của cậu, hiểu chưa?"

"Cuộc sống của tớ thì bình thường như mọi người mà, ước gì mà kỳ cục thế."

"Giải thích với cậu mệt lắm, tóm lại cậu cứ biết như vậy đi…"

Cậu ta dứ dứ ngón tay lên trán Vy. Để trả đũa lại Vy cũng dứ dứ nắm đấm về mặt cậu ta:

"Biết tớ thích gì không?"

"Chịu." Nam nhún vai tỏ ý khó hiểu.

"Tớ thích đẹp như cậu." Vy cười lớn.

"Điên rồi, cậu là con gái, thích đẹp trai làm gì?"

"Đẹp trai để đi tán gái. Tớ thích làm tomboy."

"Tính tình kỳ cục. Nhanh mà tìm người yêu đi, để lâu bệnh nặng hơn đấy."

"Cũng muốn lắm, nhưng có ai để tìm đâu."

"Thế mới bảo cậu phải tìm dần đi, không khéo vài năm nữa lại ế chồng!"

"Khỏi cần cậu nhắc, tớ tự biết lo cho mình."

Vy liếc xéo Nam.