"Ê, tớ nghĩ ra rồi."
Nam reo lên và ngồi bật dậy:
"Lấy dùm tớ bộ quần áo nào của em cậu đi."
"Để làm gì?"
"Nhanh lên, không kịp bây giờ."
Vy bật điện, xuống dưới nhà lục tủ quần áo lấy tạm áo phông trắng, quần kaki lửng của cu Đức rồi đưa cho Nam .
"Mở cửa sổ ra đi."
Cửa mở Nam cùng với bộ quần áo biến mất tiêu vào màn đêm đặc quánh với tiếng gió gào và sấp chớp ầm ầm.
Hành tung bí ẩn của một gã gốc! Vy tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra… một chút lãng mạn đã bị rơi tõm vào không trung kèm theo sự hụt hẫng khó tả nổi.
Không có cậu ta xem chừng có vẻ dễ ngủ hơn. Vy tự nhủ và cố gắng nhắm mắt. Mưa đã ngớt hơn vừa nãy, không còn nghe tiếng gió rít qua tán cây nữa, nhưng bất chợt một tia sét rạch ngang bầu trời kèm theo tiếng nổ lớn.
"Khϊếp quá, thót cả tim!"
Vy làu bàu trong miệng. Bỏ gối sang một góc, cô bước xuống giường, tiến lại định đóng lại cửa sổ.
Vừa mới cho tay ra để kéo cửa vào thì bỗng đầu của ai đó trồi lên từ phía dưới… Vy co tay lại, hét lên.
"Đừng sợ, tớ đây mà." Nam lên tiếng để trấn tĩnh cô lại.
Cậu ta lồm cồm bò lên và nhe răng ra cười:
"Thế nào, phong độ trở lại chưa?"
Nam đi tiến đi lui, hất tay, rẽ tóc, cười nháy mắt. Quả thực trên người cậu ta lúc này là bộ quần áo Vy đưa cho lúc nãy. Nhìn áo thì vừa vặn nhưng quần lại có vẻ hơi cũn cỡn. Cô ngạc nhiên hỏi:
"Làm sao cậu có thể mặc được thế?"
"Cậu có nhớ có lần tớ bảo tớ phát hiện ra khả năng đặc biệt của mình không?"
"Ừ, có nhớ."
"Nhưng khả năng đó cũng không phải tự nhiên mà có."
Nam ngồi lên giường và tiêp tục nói:
"Lúc linh hồn tớ vừa thoát khỏi xác, đang lơ lửng trên không trung thì bất ngờ bị một tia sét đánh trúng. Cảm giác tê dại như chết lần thứ hai vậy…Vừa nãy khi đang nằm nghe tiếng sấm sét tự dưng tớ nảy ra ý nghĩ thử dựa vào sự ngẫu nhiên này xem có hiệu quả không."
"Và rồi đã thành công rực rỡ?" Vy vừa ngáp vừa hỏi.
"Thật là tuyệt, từ nay tớ có thể thay quần áo được rồi, đúng không? Ha ha, giờ tớ phải đi đòi lại những gì đã mất."
"Lại bài bạc hả?"
"Tớ phải cho tụi nó không còn gì trên người mới hả giận. Tớ đi đây, mai gặp lại."
Nam nói xong, vù chạy mất, không còn thấy tăm hơi cậu ta đâu nữa. Chuồn nhanh thật.
"Nhưng này!" Vy bất chợt nhớ ra, gọi với theo:
"Thế bộ quần áo tớ cho cậu mượn khi nãy đâu?"
"Bị…bị…sét đánh cháy đen hết rồi!"
"Trời đất, cậu có biết đó là bộ quần áo thằng em tớ rất thích không, khi nào nó lục tủ mà không thấy thì…"
Vy trừng mắt:
"Cậu là đồ phá hoại!"
"Yên tâm, tớ sẽ đền!"
Tiếng Nam văng vẳng lại phía sau...