Chương 12: Nằm ké

Đúng là có người khác nằm bên cạnh khó ngủ thật, dù cậu ta có tồn tại hay không đi chăng nữa. Trong đầu Vy những hình ảnh về bài toán vừa làm ở nhà đứa bạn, hình ảnh Nam, rồi bộ phim xem dở buổi chiều cứ đảo đi đảo lại làm cô mãi không ngủ được. Bất chợt mưa bắt đầu rơi, tiếng mưa lộp độp trên mái tôn như gõ nhịp cho một bản nhạc có phần lộn xộn, nhịp điệu ấy mỗi lúc một nhanh cuối cùng chỉ còn nghe thấy tiếng nước trút xuống ào ào báo hiệu một cơn mưa lớn. Tiếng sấm nổ làm Vy giật thót."Sao mãi chưa ngủ?" Tiếng Nam khe khẽ.

"Không biết, tự dưng khó ngủ."

"Tớ nằm cạnh nên xúc động quá không ngủ được chứ gì."

"Dở hơi à, tớ đau đầu nên chưa ngủ được, hiểu chứ."

"Nghĩ về tớ nhiều nên đau đầu hả?"

"Cậu còn nói nữa thì xuống đất nằm đi."

"Khó tính khó nết…Mà này, mưa có vẻ lạnh đấy."

"Tưởng cậu không biết lạnh." Vy đáp gọn lỏn.

"Hay xích thêm tý nữa cho ấm…"

"Lại dở máu dê cụ ra đấy!" Vy trừng mắt.

"Không dám, tớ sợ cậu lắm rồi."

"Đắp chăn là ổn ngay, khỏi cần xích lại cho mệt."

"Người ta bảo ma rất lạnh lẽo nhưng thực ra cực kỳ ấm áp, cậu thử xích lại thì biết ngay thôi, tớ không gạt đâu."

"Ngồi cạnh cậu suốt tớ có thấy gì đâu."

"Ban ngày không có cảm giác, đêm tỏa nhiệt mới ấm chứ."

"Nghe có vẻ không logic cho lắm." Vy thắc mắc.

"Thử thì biết liền thôi."

"Cũng tò mò nhỉ." Vy hơi xích lại một chút.

"Bỏ cái gối ôm ra đi."

"Nhưng cấm được làm gì mờ ám đấy, không cậu chết với tớ."

"Yên tâm, cậu không đủ hấp dẫn tớ đâu."

"Quay lưng vào nhau thôi nhé." Vy nói có phần rụt rè.

"Để tớ ôm cậu cho."

Nam mở to mắt nhìn Vy khiến Vy hơi lúng túng, cảm giác tai bất chợt nóng lên. Đàn ông mà cởi trần cũng hấp dẫn như phụ nữ mặc đồ bơi vậy, đặc biệt lại vừa trắng vừa xinh nữa thì chịu sao nổi, chỉ nghĩ thôi nước miếng đã rớt ra khỏi mồm từ khi nào cũng nên. Mô phật, con ăn chay hai mươi mấy năm, chưa từng ăn thịt. Vy lẩm bẩm trong mồm: đừng dụ dỗ tôi nữa..

"Có ôm không?" Nam nôn nóng.

"Sao bảo không làm gì?"

"Thì có cái ôm thôi mà."

"Thế để tớ ôm cậu, quay lưng lại đi." Vy ra lệnh.

"Ôm từ phía sau cho…an toàn!"

"Gớm nữa…" Nam cằn nhằn:

"Quay thì quay, chả ai hâm như cậu."

"Kệ tớ! Xong chưa?"

"Rồi!"

*******

"Ôm mà có thấy ấm áp gì đâu?" Vy thắc mắc.

"Ôm chặt thêm tẹo nữa."

"Vẫn chẳng cảm giác gì, hình như hơi man mát…thôi."

"Tớ lại thấy…rất ấm đấy." Nam khẽ cười.

"Cậu lừa tớ hả?"

Vy đang định đập cho cậu ta một trận thì bỗng sấm nổ ầm ầm. Cô giật thót người, tim như rớt ra khỏi l*иg ngực và theo phản xạ Vy đưa tay ôm chặt lấy cậu bạn.

"Sao sấm chớp ít thế nhỉ."

"Cậu bảo gì thế?"

"À, không có gì." Nam bất chợt kéo tay Vy gần lại.

Vy định đẩy tay ra nhưng một cảm giác rất lạ làm cô không muốn buông tay ra nữa. Cảm giác an toàn và ấm áp! Tự dưng cô xích gần thêm, mặt dụi vào lưng cậu bạn.

Không hiểu sao Nam dường như vẫn còn đang tồn tại và Vy có thể cảm nhận được sự hiện hữu của cậu ấy.