Chương 11: Quần áo mới

Kể từ hôm Nam bảo đi đón thành viên mới “gia nhập” đến nay đã được gần một tuần, sau đó thì cậu ta cũng mất dạng luôn. Thường thì sáng sớm, Vy còn nằm trên giường thò đầu ra đã thấy cậu ta ngồi yên vị trên ghế, nghịch máy tính, xong buổi tối, khoảng hơn 7 giờ là lại cậu ta tới “buôn dưa lê, bán dưa chuột” một lúc, nếu Vy đi đâu lại lượn lờ đi ké, sau đó mới trở về "nhà" của mình. Lần này, cả tuần không thấy tăm hơi Nam, Vy thấy hơi lạ nhưng cũng mặc kệ, dù gì cậu ta cũng là một linh hồn rảnh rỗi, đi đâu hay ở đâu Vy làm sao quản nổi.Tối nay Vy qua nhà đứa bạn thân ở cùng xóm chơi, tiện thể giải giúp bài tập cho em nó đang học lớp 8 nên mười giờ kém mới về nhà. Vào phòng bật điện, bỗng Vy giật thót mình vì thấy có người đang ngồi lù lù trên ghế. Trông cái dáng và điệu bộ này thì trăm phần trăm là cậu bạn quý hóa của cô.

Nhưng khác với những lần cậu ta trêu làm cho cô điên tiết lên, lần này Vy ôm bụng…cười ngặt nghẽo. Thấy Vy, Nam quay mặt lại nhìn, thoáng chút ngượng ngùng cậu ta cúi xuống bàn học, giả vờ chăm chú vào quyển sách trên bàn:

"Cười gì mà cười."

"Không cười thì hơi bị….phí."

"Có gì hay ho đâu cơ chứ." Nam càu nhàu.

"Quần áo… đâu cả rồi." Vy cười sặc sụa.

"Bị tịch thu mất rồi."

"Sao mà bị tịch thu chứ?"

"Thua phỏm!"

"Thế mà bảo tớ không chơi đâu!" Vy nhại lại giọng của Nam đầy hả hê.

"Thì chơi vui thôi mà, mấy hôm nữa mới được trả lại đồ."

"Vậy chịu khó quấn khăn đi nhé, mà cái khăn chấm bi cậu lấy đâu ra thế?"

"Mượn tạm, chả lẽ để thế mà ra đường à?"

Nam ngồi khép nép, chẳng còn ra vẻ ta đây như mọi lần.

"Đừng cười nữa, kiếm cái gì cho tớ mặc tạm đi."

"Kiếm thì không thành vấn đề, nhưng cậu mặc kiểu gì đây."

Vy rót cốc nước, đăm chiêu suy nghĩ:

"Hay tớ đốt cho cậu mấy bộ quần áo giấy, chọn màu nào xì-tin nhé!"

"Đã bảo không mặc được đồ vàng mã, thích trêu ngươi à!"

"Bình tĩnh nào, không xài đồ giấy thì chả lẽ phải đốt đồ thật à?"

"Không biết." Nam vò đầu làm tóc tai bù xù như tổ quạ:

"Nghĩ đi, tớ không thể ra ngoài trong bộ dạng thế này được."

"Càng thu hút sự chú ý chứ sao!" Vy lại rót tiếp một cốc nước đưa lên miệng.

"Hỏng mất hình tượng của tớ."

"Giữ thể diện gớm nhỉ. Nhưng quả thực tớ cũng chưa nghĩ ra cách gì giúp cậu được!"

"Cậu không giúp, tớ không đi đâu cả."

"Định giở bài “Chí Phèo ăn vạ” hả? Không ăn thua đâu."

"Đã thế tối nay tớ ngủ ở đây."

Nam chống tay lên cằm, nhìn Vy thách thức.

"Xuống bếp mà ngủ."

"Sao phải chui rúc chi cho khổ, cứ lên giường ngủ cho sướиɠ." Nam lật mấy trang sách nhưng kỳ thực cậu ta chẳng hề chú ý gì đến nó cả.

"Nghĩ cậu là VIP chắc, biến mau!" Vy quát.

"Không có gì để mặc thì tớ không biến đi đâu hết, mặc kệ!" Kéo lại cái khăn cho khỏi tuột, Nam tiến đến cái giường:

"Tớ đi ngủ trước đây, mai cố mà kiếm quần áo cho tớ mặc."

"Cậu dám ra lệnh cho tớ à?"

"Không, tớ nhờ cậu thôi mà, ai dám ra lệnh chứ."

"Tại sao tớ phải giúp cậu chứ?"

"Vì là bạn bè, đã là bạn bè không giúp đỡ lẫn nhau thì còn giúp đỡ ai." Nói đoạn cậu ta nằm phịch xuống giường:

"Cho tớ mượn cái gối! Đau lưng quá…"

"Tự nhiên hơn…ruồi." Vy lấy cái gối ôm đặt vào giữa giường: "Ngăn đôi ra, mỗi thằng một nửa, lấn là xuống gầm giường ngay!"

"Gào thét ít thôi, đêm rồi để cho người khác ngủ chứ. Tắt điện giùm cái."