Vy trở về nhà, lên gác, đắn đo không biết có nên mở cửa không. Kệ chứ, nhà của mình cơ mà! Vy hít một hơi dài rồi mở cửa. Vừa mon men bước vào, Vy đã thấy Nam ngồi trên ghế, trông bộ dạng hả hê lắm. Vy nhìn chăm chú vào cái áo cậu ta mặc xem có cái khuy nào tuột ra không. May thật, vẫn y nguyên! Dường như đoán được suy nghĩ của Vy, Nam quay ra cười, lần này nụ cười có vẻ ‘‘tử tế’’ hơn: "Sao phải phản ứng mạnh thế. Cậu tưởng dễ lắm mà được chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt trần của tớ chắc." "Hình như bệnh cậu ngày càng nặng hơn rồi đấy. Vy thở dài: "Thế nếu gặp người khác mà không phải tớ thì cậu cũng làm như vậy à?" "Người khác? Để tớ suy nghĩ đã." Cậu ta vê vê ngón tay, mắt ngước lên trần nhà tỏ vẻ đăm chiêu. Được mấy giây im lặng cậu ta chợt reo lên: "Cho luôn!" Nói xong Nam quay ra nhìn Vy dò xét thái độ. Vy thở dài: "Tối nay quay về chỗ cũ đi. Đừng tá túc tại nhà tớ nữa." "Về đâu?" "Về cái chỗ mà cậu bắt đầu đi đấy." Vy chụp cái gối lên mặt: "Muốn hư hỏng thì hư hỏng luôn đi." .......