Mặc dù cô đã cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, nhưng dường như trong lòng cô có thứ gì đó đang sụp đổ từng chút một.
“Cô Vân Giai Kỳ”
Phía sau truyền đến giọng nói của Doãn Lâm.
Vân Giai Kỳ quay người lại, nhìn thấy xe của anh ta đã đậu cách đó hơn mười mét, anh ta dẫn theo năm người vệ sĩ đến gần Vân Giai Kỳ.
Anh ta bị thương khắp người.
Vân Giai Kỳ cau mày, đi tới nhìn anh ta một lượt: “Lâm, vết thương trên người anh là có chuyện gì vậy?”
“Tối hôm đó, Bạc Ngạn Thiên dẫn người đến đưa Vũ Minh và Mạn Nhi đi”
Doãn Lâm nói, vô cùng tự trách bản thân: “Bọn họ có quá nhiều người, tôi không thể ngăn cản được, xin lỗi: Ánh mắt Vân Giai Kỳ lóe lên một chút.
Phía sau, quản gia bước ra cửa và nói: “Cô Vân Giai Kỳ, ông chủ mời cô vào.”
Vân Giai Kỳ xoay người vừa định rời đi, Doãn Lâm lập tức đi theo.
Quản gia đưa tay ra ngăn lại: “Từ từ”
Vân Giai Kỳ dừng lại: “Có chuyện gì?”
“Một mình cô đi vào là được rồi, cô dẫn theo nhiều vệ sĩ đi vào nhà họ Bạc như vậy là muốn làm gì sao?”
Doãn Lâm nói: “Tôi không yên tâm để cô đi vào một mình”
Vân Giai Kỳ nói: “Không sao, anh ở lại đây đi, tôi đi vào một mình”
“Không được”
Doãn Lâm nắm chặt lấy cánh tay của cô, khuôn mặt tuấn tú hơi trâm xuống: “Tôi không yên tâm”
Quản gia nói: “Nhà họ Bạc không phải là đầm rồng hang hổ, cô Vân Giai Kỳ đã dám tới, chẳng lẽ còn phải sợ hãi lo lắng như vậy sao? Nhưng muốn dẫn theo người, có thể, nếu thực sự muốn dẫn, chỉ cho phép cô dẫn theo một người đi vào.”
Doãn Lâm nghe vậy lập tức nói: “Tôi đi vào cùng với cô.”
“ừ”
Doãn Lâm đi theo phía sau Vân Giai Kỳ, vào nhà.
Vân Giai Kỳ vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đang ngồi ở trong đại sảnh rộng lớn, ông ta mặc một bộ quần áo kiểu dáng Tôn Trung Sơn băng gấm, ngồi trên ghế bành, uống trà buổi sáng do người giúp việc chuẩn bị.
Nghe thấy tiếng bước chân của Vân Giai Kỳ, ông cụ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Đến rồi à?”
Vân Giai Kỳ đứng vững bước chân, hít một hơi thật sâu, hỏi: “Mạn Nhi đang ở đâu?”
Bạc Ngạn Thiên nặng nề đặt tách trà xuống, giọng điệu lộ ra vẻ uy nghiêm không thể xem thường: “Chú ý đến từ ngữ và giọng điệu khi cô nói chuyện với tôi. Cho dù cô không để người trưởng bối là tôi vào mắt, nhưng nơi này chính là nhà họ Bạc, còn tôi là chủ nhân của nhà họ Bạc.
Cô đang dùng thái độ gì để nói chuyện với tôi vậy?”
Vân Giai Kỳ nghĩ đến Mạn Nhi đang ở trong tay ông ta, cô nhắm hai mắt lại, thái độ trở nên cung kính hơn một chút: “Ông Bạc”
“Quỳ xuống rồi mới nói chuyện với tôi” Bạc Ngạn Thiên hừ lạnh một tiếng.
Vân Giai Kỳ siết chặt nắm tay.