Cảm giác ủy khuất lập tức biến mất, Yến Vân Thanh trong nháy nổi giận, “Sao vậy, đứng ở đây nhìn cũng không được à?”
Cậu cảm thấy bị Lương Sơn Nguyệt chế nhạo, điều này khiến cậu càng thêm tức giận.
Từ Thời Cảnh không ở đây, không có khả năng cậu để bản thân bị tình địch châm chọc được.
Ánh mắt Yến Vân Thanh sắc như dao cắt, khiến Lương Sơn Nguyệt bất ngờ, nhận ra lòng tốt của mình đã bị hiểu lầm. Nhưng trước mặt tình địch, hắn không có ý định giải thích.
Yến Vân Thanh không muốn đứng chung với tình địch quá lâu , cậu định tìm một chỗ yên tĩnh để xem Từ Thời Cảnh diễn. Nhưng chưa kịp đi, một tiếng “Cắt” vang lên từ sau máy quay.
Khi cảnh quay bảo vệ công chúa hoàn tất, Từ Thời Cảnh đã kết thúc màn diễn của mình. Tiếp theo là cảnh phối hợp của nữ chính và nam thứ, Từ Cảnh Thời đứng một bên nghỉ ngơi. Ánh mắt lướt qua Yến Vân Thanh, do dự một lúc mới đi đến chào hỏi, có chút xấu hổ khi nhìn Yến Vân Thanh.
Mặc dù không biết lý do vì sao Từ Thời Cảnh không nhìn cậu, Yến Vân Thanh chợt hiểu ra bản thân chưa đủ tích cực nên em ấy mới né tránh như vậy. Dù không có kinh nghiệm theo đuổi người, nhưng cậu vẫn biết điều này.
Nghĩ đến việc mình đến sớm để chuẩn bị tâm lý, Yến Vân Thanh hít sâu, “Đóng phim lâu như vậy, em hẳn là cũng khát nước rồi?”
Từ Thời Cảnh nhẹ gật đầu, “Ừ.”
“Vậy thì tốt,” Yến Vân Thanh mỉm cười, “Lương tổng chắc là tự mình lái xe đến đây, phiền anh đi mua nước vậy.”
Lương Sơn Nguyệt: “?”
Yến Vân Thanh hẹp dài đôi mắt, đôi con ngươi màu nâu nhìn về phía hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như vô tội mà nhún vai, “Trợ lý của tôi đã về rồi.”
Lý do cậu không thể đi là vì Từ Thời Cảnh, điều này hợp lý, nếu Lương Sơn Nguyệt từ chối, sẽ trông như hắn keo kiệt. Yến Vân Thanh rõ ràng đang cố ý tạo khó khăn cho hắn. Lương Sơn Nguyệt nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Cảnh, rồi nhìn vào bữa sáng lạnh ngắt trên tay Yến Vân Thanh.
“…… Được rồi.” Lương Sơn Nguyệt nhìn thẳng vào Yến Vân Thanh, “Bữa sáng tôi cũng sẽ tiện tay vứt giúp cậu.”
Hắn đồng ý nhanh chóng đến mức Yến Vân Thanh hơi ngạc nhiên. Bất quá cuối cùng cũng đuổi được người đi là được rồi, Yến Vân Thanh lập tức đưa bữa sáng cho hắn, với vẻ mặt không thể chờ đợi để đuổi người, “Làm phiền anh rồi, mau đi đi.”
Lương Sơn Nguyệt quay lại, mỉm cười an ủi Từ Thời Cảnh, “Không có gì, anh sẽ trở về nhanh thôi.”
Cuối cùng đã loại bỏ được rắc rối, Yến Vân Thanh quay lại đứng trước mặt Từ Thời Cảnh, âm thanh giảm thấp, hoàn toàn không có sự công kích như trước, “Tôi có thể nói chuyện với em không?”
Trước đây, thái độ của Yến Vân Thanh đều rất lạnh lùng, đây là lần đầu tiên cậu thể hiện sự cầu xin. Từ Thời Cảnh cảm thấy bất ngờ, nuốt một ngụm nước miếng, “…… Được.”
Họ rời khỏi trường quay và tìm một phòng thay đồ vắng vẻ. Yến Vân Thanh kéo ghế dựa gần nhất ngồi xuống, nhìn Từ Thời Cảnh đứng bên cạnh, “Em cũng ngồi đi.”
“Yến tổng, ngài muốn nói gì?”
Yến Vân Thanh nghiêng đầu nhìn Từ Thời Cảnh, “Em có phải sợ tôi không? —— vì sao?”
Dù là câu hỏi, nhưng cậu đã xác định Từ Thời Cảnh sợ mình, không cho phép Từ Thời Cảnh phản bác. Từ Thời Cảnh đưa tay đan vào nhau, môi mấp máy, “Không……”
“Là vì hợp đồng đó sao?”
Từ Thời Cảnh trầm mặc. Rõ ràng vấn đề nằm ở đó.
Yến Vân Thanh hiểu, “Tiểu Cảnh, dù giữa chúng ta có hợp đồng, nhưng tôi chưa bao giờ coi em là người yêu của tôi. Chúng ta rõ ràng mọi chuyện, không phải sao?”
Thấy Từ Thời Cảnh có chút động lòng, cậu tiếp tục, “Việc tôi ép em ký hợp đồng lúc đó là sai. Tôi…… Tôi thừa nhận đó là do nhất thời xúc động, không suy nghĩ nhiều. Vì hợp đồng đó, em đã phải chịu nhiều chỉ trích…… Xin lỗi.”
Cậu cúi đầu, lưng hơi cong, thái độ nghiêm túc chưa từng thấy. Sau một hồi lâu, cậu mới nghe được Từ Thời Cảnh trả lời.
“Không sao cả,” Từ Thời Cảnh nói nhỏ, “Lúc đó…… Tôi hiểu. Người khác không hiểu chuyện, chê bai tôi cũng bình thường, tôi không trách ngài, Yến tổng. —— Tôi trước đây thái độ không tốt, cũng muốn xin lỗi ngài.”
Yến Vân Thanh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhiều, “Vậy, em có thể nói cho tôi lý do không? Nếu em ghét tôi, tôi sẽ rất đau lòng.”
Lời cậu nói có chút thân mật, ánh mắt Từ Thời Cảnh lướt qua nụ cười của cậu, rồi cúi xuống nhìn mặt đất, “Không phải ghét. Chỉ là ngài đột nhiên đến gặp tôi, và thái độ của ngài thay đổi quá nhiều, tôi không quen.”
Nói xong, Từ Cảnh Thời lại nhìn vào mắt Yến Vân Thanh, lần này ánh mắt kiên định hơn, “Yến tổng, tôi không biết ngài nghĩ thế nào, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình. Nếu ngài nghĩ muốn phát triển mối quan hệ gì với tôi, xin lỗi, tôi phải từ chối.”