Cậu bước càng nhanh hơn, muốn trở lại đoàn phim trước Lương Sơn Nguyệt. Khi trở về, Cư Thành An đã rời đi, thấy Từ Thời Cảnh vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, bên cạnh bàn gỗ có quạt mini thổi gió vù vù, trên tay cầm kịch bản, người dựa vào trên bàn chăm chú tô tô viết viết.
Yến Vân Thanh không chút do dự ngồi một bên ghế còn lại gần Từ Thời Cảnh, khóe miệng hơi nhếch lên bắt chéo chân, có chút thong thả chờ đợi Lương Sơn Nguyệt đến.
Chào hỏi mọi người xong, Lương Sơn Nguyệt liền từ ngoài cửa tiến vào phim trường bên trong. Nghỉ trưa thời gian còn chưa kết thúc, ánh mắt của những diễn viên khác cứ liên tục nhìn vào hắn. Đôi mắt xám tro dưới cặp kính đảo qua lại nhìn xung quanh, lại thấy Yến Vân Thanh cũng ở đây quyết định đi thẳng tới.
Mắt thấy Lương Sơn Nguyệt hoàn toàn đem cậu thành không khí, Yến Vân Thanh cố ý chơi xấu, khi chân hắn vừa bước qua thềm cửa lại giơ chân mình ra ngán đường hắn..
Lương Sơn Nguyệt bước qua chân của cậu, nghiêng đầu, duỗi tay tháo kính râm xuống, dường như lúc này mới chú ý tới Yến Vân Thanh, nhìn cậu vài giây, rồi tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thì ra Yến tổng cũng ở đây à.”
Yến Vân Thanh bắt lấy kính râm, nhếch môi, “Một tuần không gặp, mắt Lương tổng sao càng ngày càng kém vậy.”
“Cũng thật hết cách,” Lương Sơn Nguyệt nâng ánh mắt lên nhìn Từ Thời Cảnh, đôi con ngươi màu xám tro lại chứa toàn hình bóng của Từ Cảnh Thời, mở miệng nói toàn lời ngọt ngào làm Yến Vân Thanh nổi da gà, “Hơi lâu rồi không thấy Tiểu Cảnh, nhất thời kích động, cũng không để ý xung quanh có người hay không, xin lỗi.”
Lời nói Lương Sơn Nguyệt nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng đối với cậu lại có sát thương cực kì lớn, nghẹn một đống lửa giận trong bụng. Yến Vân Thanh hơi nhướng mày, nở nụ cười có chứa vài phần nguy hiểm, “Lương tổng tới đây có chút đột ngột như vậy sẽ quấy rầy Tiểu Cảnh đóng phim.”
Lương Sơn Nguyệt cười đến càng xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh, nghiêng người qua gần Yến Vân Thanh, âm thanh có chút nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Cảnh là tên cậu có thể gọi à?.
Yến Vân Thanh cũng hạ giọng: “Tôi thích thì gọi.”
“Yến tổng.” Từ Thời Cảnh mở to mắt nhìn hai người đang nồng nặc mùi thuốc súng bên cạnh, sợ hãi mở miệng, “Là em kêu Nguyệt ca tới.”
Không ngờ người là do Từ Cảnh Thời gọi tới, khuôn mặt hiếm có mà lộ vẻ mất tự nhiên. Lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Lương Sơn Nguyệt mà ngứa mắt, có chút không tình nguyện thu chân lại.
Lương Sơn Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Yến Vân Thanh, “Đứng đọc kịch bản thì hơi bất tiện, hay là phiền Yến tổng nhường chỗ ngồi một chút?”
Yến Vân Thanh hít sâu một hơi, theo bản năng nhìn về phía Từ Thời Cảnh, mắt thấy người cúi đầu xem kịch bản, cậu cảm thấy có chút không vui.
Tuy biết trước được cậu so với Lương Sơn Nguyệt ở trong lòng Từ Cảnh Thời ai có vị trí cao hơn nhưng vẫn không tránh được có chút ghen tị.
Lương Sơn Nguyệt là người Từ Thời Cảnh chủ động tìm đến. Em ấy mới hôm qua thấy cậu đuổi Lương Sơn Nguyệt ra khỏi nhà của mình, chắc chắn biết rõ mối quan hệ căng thẳng giữa hai người. Yến Vân Thanh không phải là người ngốc, cậu thừa hiểu mục đích thật sự của việc Từ Thời Cảnh chủ động mời Lương Sơn Nguyệt.
Lương Sơn Nguyệt có hiểu biết về diễn xuất không? Yến Vân Thanh nhìn hai người trao đổi kịch bản một cách thân mật, trong lòng cảm thấy ấm ức. Hai người họ có vẻ rất vui vẻ, còn bản thân cậu lại phải ở đây cảm thấy bị bỏ rơi, điều này khiến Yến Vân Thanh cảm thấy không được tôn trọng.
Dù đã quyết tâm chủ động theo đuổi, nhưng da mặt của Yến Vân Thanh vẫn không đủ dày để đối mặt với tình huống này. Cậu cảm thấy xấu hổ và ủy khuất, nên lặng lẽ quay lưng rời đi.
“Cậu ấy đã đi rồi,” Lương Sơn Nguyệt đứng thẳng người, nhìn theo bóng lưng của Yến Vân Thanh rời đi.
Khi Yến Vân Thanh rời đi, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.
Khi nhận được tin nhắn từ Từ Thời Cảnh, Lương Sơn Nguyệt ngay lập tức nhận ra rằng mục đích của việc Từ Thời Cảnh liên hệ không phải chỉ để thỉnh giáo về diễn xuất. Từ Thời Cảnh là một diễn viên chuyên nghiệp, việc cần thỉnh giáo từ hắn là không hợp lý. Khi thấy Yến Vân Thanh xuất hiện ở đoàn phim, Lương Sơn Nguyệt đã hiểu rõ mục đích của Từ Thời Cảnh.
Lương Sơn Nguyệt biết Yến Vân Thanh những ngày này thường xuyên xuất hiện ở đoàn phim, mặc dù không hài lòng, nhưng hắn không có ý định can thiệp. Lương Sơn Nguyệt đoán được Yến Vân Thanh muốn gần gũi hơn với Từ Thời Cảnh.
Lương Sơn Nguyệt không quá bận tâm về điều này cũng không cảm thấy có nguy cơ gì. Trong mắt hắn, Yến Vân Thanh là một người kiêu ngạo, không phải theo kiểu thiếu tôn trọng người khác, chẳng qua là trong giao tiếp với người khác có chút lên giọng khiến đối phương không thoải mái.
Yến Vân Thanh là thiếu gia của một gia đình giàu có, từ khi sinh ra đã có cuộc sống sung sướиɠ. Sự khác biệt trong hoàn cảnh sống giữa cậu và Từ Thời Cảnh là rất lớn, với sự giàu có và danh tiếng, càng nhiều người muốn nịnh hót Yến Vân Thanh. Cậu được nuôi dưỡng trong môi trường như vậy, không khỏi có chút kiêu ngạo, không thèm để ý đến cảm nhận của người khác là chuyện bình thường.
Dù điều này không phải là vấn đề lớn với Lương Sơn Nguyệt, nhưng nó có thể gây rắc rối cho Từ Thời Cảnh, người có suy nghĩ nhạy cảm. Hành động của Yến Vân Thanh có thể gây hiểu lầm không đáng hoặc thậm chí tổn thương cho Từ Thời Cảnh.