Yến Vân Thanh tranh thủ thời gian để tới tham ban. Còn chưa ngồi được bao lâu, nhân viên lại đây bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước, một lát nữa sẽ có cơm.
Trải qua mấy ngày nỗ lực, cuối cùng thái độ của Từ Cảnh Thời cũng có chút thay đổi đối với cậu dễ chịu hơn trước kia, đi lấy cơm hộp cũng sẽ chủ động hỏi một chút cậu muốn hay không.
Lần đầu tiên được Cảnh Thời quan tâm như vậy, trái tim Yến Vân Thanh đập loạn nhịp, vội vàng gật đầu. Sau này, mỗi khi tới cậu đều chọn lúc gần giờ cơm trưa, để có không gian riêng ăn cơm chung với Từ Thời Cảnh, có thể để em ấy tự mình đi lấy cho cậu cơm hộp, thừa dịp nghỉ trưa ở cùng Từ Cảnh Thời tâm sự thêm một chút, tăng tiến cảm tình.
Nhìn bóng lưng Từ Cảnh Thời rời đi, Yến Vân Thanh âm thầm nghiến răng, lại có chút hâm mộ lẫn ghen tị với Lương Sơn Nguyệt.
Tình cảm giữa cậu và Từ Cảnh Thời tất nhiên sẽ không bì được với tình cảm thanh mai trúc mã của Lương Sơn Nguyệt, nhưng không có nghĩa là không có hy vọng, chả phải tình cảm của cậu và em ấy đang phát triển tốt đẹp sao cũng không phải không có hy vọng, chả phả bây giờ đang phát triển rất tốt sao.
Cư Thành An nhìn thấy cậu để ý Từ Thời Cảnh như vậy, nói vậy cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi khi dễ Từ Cảnh Thời, chính mình lấy được vai diễn đã, chỉ cần ở trong đoàn làm phim này không sợ không có cơ hội ra tay.
Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thực sự lợi hại, đôi mắt Yến Vân Thanh sau chiếc kính râm hơi hơi nhíu lại, đột nhiên cũng cảm thấy Cư Thành An hơi đáng ghét lại nhìn thuận mắt vài phần.
Từ Thời Cảnh trên tay cầm hai phần cơm hộp trở về, trên người còn mặc bộ trang phục diễn, đột nhiên có người đứng sau lưng vỗ vỗ bờ vai. Từ Cảnh Thời quay đầu lại, hoá ra là bạn cùng phòng, Dương Tu Thành.
Dương Tu Thành ở đoàn làm phim bên cạnh, khi rảnh thường qua xem Từ Cảnh Thời diễn hoặc tìm để nói chuyện phiếm, nhưng lâu rồi cậu ta không qua làm Từ Cảnh Thời quên béng mất, “Cậu sao đến đây rồi?”
“Tới tìm cậu ăn cơm, không chào đón tớ?” Dương Tu Thành tiến lên hai bước, một tay khoác lên vai của Từ Cảnh Thời, hai người cùng đi ra ngoài, “Ai, đúng rồi, người bạn kia của cậu hôm nay lại tới nữa?”
Dương Tu Thành lại đây đi tìm Từ Cảnh Thời vài lần, tin đồn về Yến Vân Thanh thì cũng nghe phong phanh được một ít.
Nghe cậu ta nhắc tới Yến Vân Thanh, sắc mặt Từ Thời Cảnh thoáng hiện lên nét bối rối. Từ Cảnh Thời mím mím môi, gật đầu.
Làm bạn cùng phòng của Từ Thời Cảnh gần một năm bạn, Dương Tu Thành nhạy bén nhận ra cảm xúc của Từ Cảnh Thời không đúng lắm, đột nhiên cảm thấy hơi khó hiểu, “Cảm giác tính cách người kia khá tốt mà, còn thỉnh thoảng mời đồ uống mọi người trong đoàn làm phim nữa. Không lẽ anh ta định đi cửa sau với cậu ư?
Nghe được ba chữ “Đi cửa sau” , sắt mặt Từ Thời Cảnh cứng đờ chớp mắt một cái, nhưng đối với người suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt như Dương Tu Thành lại không suy nghĩ gì nhiều.
Từ Thời Cảnh trầm mặt vài giây, “Cũng không phải chán ghét, mình chính là có chút bối rối.. Anh ấy……” Dừng một chút, “ Chỉ lại dạo này thái độ của anh ấy có chút khác biệt so với trước kia nên tớ đột nhiên có hơi không thích ứng được.”
“Àaaa……” Dương Tu Thành à một hơi dài tựa như hiểu ra được gì đó, “ Nếu cậu ngại không nói được thì để tớ nói cho, tớ đuổi hắn đi nha?”.
Trước lòng tốt của bạn cùng phòng, Từ Thời Cảnh cười cười một cái, từ chối. Tuy rằng không biết Yến Vân Thanh đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy là vì nguyên nhân gì, nhưng có thể chắc một chuyện, Dương Tu Thành không thể làm lung lay suy nghĩ của Yến Vân Thanh.
Hai người đi đến một chỗ ngoặt, Từ Thời Cảnh chợt nghĩ đến điều gì đó mà bước chân dần chậm lại, buông cơm hộp trên tay lấy điện thoại ra, ấn vào nick vừa mới kết bạn mấy ngày trước.
Từ Cảnh Thời cắn cắn cánh môi, cuối cùng là vẫn quyết định gõ chữ.
[ cảnh: Nguyệt ca, hôm nay em có đoạn kịch bản hơi khó, anh có thể tới giúp em một chút được không? ]
Mấy phút sau, điện thoại liền kêu lên mấy tiếng, là tin nhắn của Lương Sơn Nguyệt, “ Được, anh đến ngay.”
CHƯƠNG 4: Khách không mời mà đến.
Yến Vân Thanh cảm thấy đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời của cậu, nhưng thực tế thời gian chưa đầy 1 giờ đồng hồ.
Cậu đem hộp rỗng ném vào thùng rác, trên đường trở về trong đầu còn đang suy nghĩ nên bịa lý do gì để ở lại, ánh mắt lại vô tình thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Người kia mặc một thân quần áo, áo trắng quần đen, trên mắt đeo một cái kính râm, thân hình cao ráo hoàn toàn nổi bật giữa một đám người. Lương Sơn Nguyệt đứng ở ven đường, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời xoay tới xoay lui tìm đường đi. Sau vài giây, hắn xác định được mục tiêu, xuyên qua đám người đi phía trước đi, bước chân ổn định vững vàng, lại toát ra khí thế của một đại minh tinh đến phim trường.
Yến Vân Thanh: “……”
Cậu kinh ngạc mà chớp mắt một cái, suy nghĩ lại thì cũng hiểu được lý do. Dựa theo cốt truyện, vào lúc này Lương Sơn Nguyệt đến đây, sau đó lại vô tình trợ giúp Từ Thời Cảnh giải quyết phiền toái. Bất quá giờ phút này phiền toái đã không còn, lần này đi hắn khẳng định sẽ tay không trở về. Tưởng tượng tới cảnh đó, tâm trạng Yến Vân Thanh không khỏi có chút vui vẻ trở lại.