Đây là đang có ý đuổi cậu đi. Yến Vân Thanh hiểu ý, biết rằng ở đây chỉ làm tăng thêm phần lúng túng. Cậu mỉm cười với Từ Thời Cảnh, " Tôi định xin lỗi Lương Sơn Nguyệt, đợi cậu ta ra, rồi chúng tôi sẽ đi."
Cậu có thể rời đi, với điều kiện Lương Sơn Nguyệt cũng phải đi.
“Được…” Từ Thời Cảnh mím môi, quyết tâm, "Yến tổng, tôi có thể nhờ ngài một việc được không?"
“Em nói đi.”
“Xin ngài… đừng kể với Nguyệt ca về chuyện hợp đồng "đó", được không?"
Nghe em ấy nói vậy, Yến Vân Thanh ban đầu có chút khó hiểu, sau đó là bực bội. Lại để ý Lương Sơn Nguyệt như vậy , tại sao Từ Thời Cảnh lại không muốn để hắn biết về quan hệ giữa bọn họ?
Là vì nghĩ rằng mối quan hệ của họ không đủ chính đáng nên khó mở lời? Hay là lo lắng về cảm xúc của Lương Sơn Nguyệt, sợ rằng hắn biết thì sẽ tổn thương?
Mặc dù nhận ra những suy nghĩ này có hơi vô lý, nhưng khi nghĩ đến việc Từ Thời Cảnh lo lắng cho Lương Sơn Nguyệt, Yến Vân Thanh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nụ cười trên môi Yến Vân Thanh dần biến mất, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn, "Tại sao?"
Từ Thời Cảnh cúi đầu im lặng, Yến Vân Thanh định mở miệng, thì cánh cửa phòng tắm phía sau bật mở.
Hơi nước bốc lên, Lương Sơn Nguyệt bước ra, tay cầm khăn lau tóc, mặc quần áo bó sát.
“Ồ,” thấy Yến Vân Thanh quay lại, Lương Sơn Nguyệt cong mắt cười, “Khách quý đến.”
Yến Vân Thanh cũng cười, nhưng đôi mắt lại không chạm đến ý cười, "Lương tổng thật biết chú ý thời gian, tôi suýt tưởng ngài bị chết đuối."
“Yến tổng thật biết đùa.” Lương Sơn Nguyệt vòng qua Yến Vân Thanh, định ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Từ Thời Cảnh, nhưng lại bị Yến Vân Thanh đứng dậy chặn đường.
“Nói chuyện với nhau lâu vậy, tôi cũng nên đi rồi.” Yến Vân Thanh chào tạm biệt Từ Thời Cảnh, đẩy Lương Sơn Nguyệt sang một bên, tiến tới cửa, rồi đột ngột quay đầu lại, “Không tiễn tôi sao?”
Từ Thời Cảnh nghe lời đi tới, Lương Sơn Nguyệt do dự một chút rồi đi theo sau hai người họ.
Yến Vân Thanh tiến lên chào tạm biệt Từ Thời Cảnh, sau đó nói: “Em nói đúng, tôi đồng ý.”
Từ Thời Cảnh ngạc nhiên, rồi thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng cũng rốt cuộc cũng thả lỏng, chất chứa ý cười.
Chưa kịp để Lương Sơn Nguyệt lên tiếng, ánh mắt Yến Vân Thanh đã hướng về phía hắn, "Còn nữa, tôi xin lỗi vì làm bẩn quần áo của cậu."
Hả? Lương Sơn Nguyệt chớp mắt ngạc nhiên, người này lại xin lỗi hắn?
Không để hắn kịp phản ứng, Yến Vân Thanh đột ngột nắm chặt tay, kéo mạnh, làm hắn lảo đảo, rồi nhanh chóng bước ra khỏi căn hộ.
Yến Vân Thanh tay còn lại nắm chốt cửa, nụ cười tự nhiên trên môi, nói với Từ Thời Cảnh một câu “Tạm biệt”, rồi đóng cửa sập lại trước khuôn mặt kinh ngạc của Từ Thời Cảnh. Tiếng khóa mã tự động vang lên.
Lương Sơn Nguyệt: "..."
Yến Vân Thanh buông tay ra, nhướng mày, nở một nụ cười hài lòng, "Cửa đã khóa rồi, còn nhìn gì nữa."
Lần này, Lương Sơn Nguyệt bật cười, "Anh trẻ con quá rồi đấy?"
Yến Vân Thanh biết mình không thể ở lại, nên nghĩ cách kéo hắn đi cùng, giống như đứa trẻ đòi món đồ chơi —— nếu tôi không có, người khác cũng đừng mong có.
"Chiến thuật không cần sự trung thực." Yến Vân Thanh hừ lạnh, "Là anh chơi chiêu trước, đừng trách tôi."
“Tôi nghĩ Yến tổng đây hiểu lầm rồi.” Lương Sơn Nguyệt nở nụ cười tiêu chuẩn mang nét giả tạo, “Làm sao có thể gọi là chơi chiêu với người yêu, đó gọi là tình ——”
"Lương Sơn Nguyệt." Giọng Yến Vân Thanh bỗng trở nên trầm thấp, mắt cậu nheo lại, "Hiện tại em ấy là người của tôi, anh đừng quá đà."
Lương Sơn Nguyệt không bị dọa, vẫn cười, "Thật sao? "Người của tôi" là danh phận đấy làm sao mà có được, ngài rõ hơn ai hết."
Hắn không muốn nói thêm với Yến Vân Thanh, bỏ lại câu nói rồi quay người đi.
Cuộc đối đầu với tình địch kết thúc trong không vui, trong lòng Yến Vân Thanh nổi lên cơn giận, cho đến khi hắn trằn trọc trên giường suốt đêm, cơn giận ấy vẫn chưa tan.
Biết chắc đêm không ngủ được, cậu đứng dậy, bật đèn ngủ nhỏ, lấy ra một quyển sổ mới từ ngăn kéo bên giường.
Lương Sơn Nguyệt nói đúng, danh phận "người của tôi" của Yến Vân Thanh chỉ là hữu danh vô thực, quá trình có được cũng không phải đường đường chính chính.
Nhưng cậu đã trọng sinh quá muộn, hợp đồng đã ký, sự thật không thể thay đổi. Hơn nữa, dù không muốn thừa nhận, nhưng hợp đồng đó thực sự là sợi dây ràng buộc giữa cậu và Từ Thời Cảnh. Nếu giờ giải trừ hợp đồng, có thể Từ Thời Cảnh sẽ rời xa cậu.
Yến Vân Thanh không thể chấp nhận khả năng này, nên chỉ có thể nghĩ cách khác, tránh cho sau này cậu và Từ Thời Cảnh mỗi người một ngả.
Trước mắt, đối thủ đáng ngại nhất là Lương Sơn Nguyệt, Yến Vân Thanh tạm thời bỏ qua những kẻ khác, tập trung nhớ lại tình tiết liên quan đến Lương Sơn Nguyệt, ghi chép tất cả vào sổ tay.
Tình tiết nguyên bản cậu biết thực sự quá ít, Yến Vân Thanh chỉ biết rằng Lương Sơn Nguyệt và Từ Thời Cảnh quen nhau từ nhỏ, cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, sau này họ xảy ra mâu thuẫn và chia tay. Câu chuyện bắt đầu từ buổi yến tiệc hai người họ ‘tình cờ’ gặp lại, Lương Sơn Nguyệt biết trước Từ Thời Cảnh sẽ tham dự, liền sắp xếp một "cuộc gặp bất ngờ" thành công nối lại liên lạc.
Sau một thời gian quen biết, Lương Sơn Nguyệt đến thăm đoàn phim, tình cờ gặp một diễn viên ức hϊếp Từ Thời Cảnh, liền ra tay giúp đỡ, gây được ấn tượng tốt.
Nhân vật của Từ Thời Cảnh là do Yến Vân Thanh đưa cho, trong mắt người ngoài, cậu đi cửa sau, đây cũng là nguyên nhân khiến diễn viên kia khó chịu với Từ Thời Cảnh. Cũng chính lúc đó, Lương Sơn Nguyệt trong truyện biết về mối quan hệ giữa Từ Thời Cảnh và Yến Vân Thanh, coi cậu là tình địch, và bắt đầu lên kế hoạch tách Từ Thời Cảnh ra khỏi hắn.
Lúc đó, Yến Vân Thanh chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho Từ Thời Cảnh, cũng không kịp nhận ra rằng Từ Thời Cảnh ngày càng xa cách cậu. Đến khi nhận ra, Từ Thời Cảnh đã rời xa cậu.
Biết trước được tất cả những điều này, Yến Vân Thanh đương nhiên không muốn lặp lại sai lầm. Cậu đã đánh dấu những sự kiện trong đoàn phim bằng bút đỏ, dự đoán sự kiện quan trọng này sẽ xảy ra trong hai tuần tới.
Công ty của Yến Vân Thanh đã đi vào quỹ đạo, không cần cậu phải lo lắng quá nhiều, có thể sắp xếp thời gian rảnh trong hai tuần tới.
Giữa tháng 8 thời tiết rất nóng bức, phim trường như một l*иg hấp. Từ Thời Cảnh mặc một bộ trang phục màu tối, mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu, lớp trang điểm trên mặt vì mồ hôi mà loang lổ.
Bộ phim "Thủy Triều Càn Khôn" mà Từ Thời Cảnh đóng vai phụ là phim cổ trang kỳ ảo, bối cảnh trong phim là mùa hè, dù đã cố gắng tránh nắng, sắp xếp cảnh quay trong nhà để giảm bớt cái nóng, nhưng mỗi khi quay ngoại cảnh đều phải dựa vào sự chịu đựng của diễn viên.
Từ Thời Cảnh quay xong cảnh hành động rồi nghỉ ngơi bên cạnh. Bản thân không có cảm giác quá khó chịu, nhưng nhìn vào các diễn viên khác trong đoàn phim, da người nào cũng bị đen sạm đi, Từ Thời Cảnh lén nhìn lại làn da trắng nõn của mình, có chút xấu hổ.