Yến Vân Thanh thuận lợi liên hệ với nhóm này, được dẫn vào một phòng KTV hỗn loạn. Hình ảnh trong phòng hơi khó coi, cậu phải nheo mắt vì ánh sáng màu sắc chói mắt.
Lúc mẹ cậu còn sống luôn giáo dục cậu nghiêm khắc, khiến Yến Vân Thanh luôn cảm thấy nhóm người này thật tầm thường. Trùng hợp thay trong nhóm đó, Cao Liễu cũng có mặt. Là một kẻ có địa vị thấp hèn trong nhóm, gã thấy Yến Vân Thanh đến, cười nhạo, làm ra vẻ tự mãn, không chịu buông lời: “Này, Yến Vân Thanh, lâu ngày không thấy nhé!”
Gã vặn vẹo cơ thể, nhiệt tình chào đón Yến Vân Thanh, “Cậu không phải luôn không thích hoạt động của chúng tôi sao, sao hôm nay lại tham gia?”
Trong căn phòng đó mọi người trong lòng đều rõ ràng mục đích của gã, Cao Liễu muốn châm chọc việc Yến Vân Thanh trước đây dựa vào gia thế để giả vờ thanh cao, hiện giờ không còn sự hỗ trợ của gia đình, cậu lại phải đến đây để lấy lòng bọn họ.
Yến Vân Thanh lúc này cần nhờ người, nên không phản ứng lạ gã.
Buổi tiệc này được tổ chức bởi một người thuộc giới giàu có, gia thế tốt hơn Yến Vân Thanh. Hắn ta giả vờ giúp Yến Vân Thanh, khi nhắc đến các mối quan hệ cũng chỉ qua loa đại khái khiến Yến Vân Thanh mới vào giới cũng ngơ ngác gật đầu, sau đó mới chuyển sang chuyện chính.
Yến Vân Thanh bị lôi kéo tham gia, chơi một vài trò chơi và uống không ít rượu, bắt đầu ngà ngà say. Trong thời khắc đó, cậu lần đầu tiên nhìn thấy Từ Thời Cảnh.
Từ Thời Cảnh đang ngồi yên lặng bên cạnh một người đàn ông, được Phó Hân gọi lên cùng đứng với mấy người trẻ tuổi khác. Phó Hân nở nụ cười nở nụ cười hài lòng, sau đó bắt đầu giới thiệu từng người với Yến Vân Thanh.
Tất cả bọn họ đều là những người được bao dưỡng, một số có chút nổi tiếng trong giới giải trí, một số còn đang học đại học, chuẩn bị bước vào giới giải trí.
Yến Vân Thanh không mấy hứng thú với những người này, cậu đã uống quá nhiều rượu, cảm thấy chóng mặt và đau đầu, không nghe rõ những gì Phó Hân nói.
Cho đến khi Phó Hân nói câu cuối cùng: “Nếu đã đến, Vân Thanh, cậu cũng nên ‘nhập gia tùy tục’. Hôm nay chúng ta hào phóng một chút, trong số những người này, cậu ưng ý ai, cứ mang đi, được không?”
Yến Vân Thanh chợt tỉnh táo, tập trung vào ánh mắt của Phó Hân. Hắn ta tiếp tục nói: “Nhận lấy món quà này, chúng ta sẽ bắt đầu nói chuyện hợp tác.”
“……”
Ý đồ của Phó Hân quá rõ ràng khiến Yến Vân Thanh không muốn nhận ra cũng khó. Đó có lẽ là cách chèn ép tự tôn của cậu, nếu muốn có cơ hội hợp tác với bọn họ, thì cần phải chấp nhận một món hàng đã qua tay bọn họ.
Có lẽ do thường xuyên ở trong môi trường này, người ta sẽ dần bị suy giảm khả năng phán đoán. Yến Vân Thanh không thể hiểu được suy nghĩ của họ. Nếu những người bị bao dưỡng là “dơ bẩn”, vậy thì những người bao dưỡng bọn họ, chẳng phải là cái túi đựng rác sao?
Nhưng nếu việc này có thể giúp cậu đạt được mục đích của mình, Yến Vân Thanh cũng không ngại chấp nhận. Vì vậy, dưới ánh mắt hài lòng của Phó Hân, Yến Vân Thanh đưa mắt về phía những người trẻ tuổi có ngoại hình bắt mắt.
Những người có mặt trong phòng này đều không phải là hạng tốt lành gì, dù sao họ là những kẻ có quyền có thế, ép buộc hành hạ những người kia dù họ có sợ hãi, tuyệt vọng cũng không thể phản kháng được.
Ánh mắt Yến Vân Thanh lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở một người đứng bên cạnh. Chàng trai này có tóc che khuất mặt, nhưng khác với những người khác, người nọ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Yến Vân Thanh.
Lông mi của chàng trai rung động, tư thế không thẳng, ánh mắt trống rỗng, như sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Yến Vân Thanh lại có cảm giác rằng, trên khuôn mặt người nọ có một tia mong đợi kỳ lạ.
Người nọ dường như rất hy vọng mình sẽ chọn.
Ánh đèn sáng chói của KTV hắt lên những gương mặt hoảng sợ kia, dưới ánh mắt xem kịch của nhiều người, Yến Vân Thanh nâng ngón trỏ chỉ vào Từ Thời Cảnh.
Rượu bắt đầu từ từ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Yến Vân Thanh, cậu chỉ nhớ rằng khi cậu chọn Từ Thời Cảnh, có vẻ như đã khiến không khí xôn xao, sôi động không ít. Ngay cả Phó Hân cũng quay ánh mắt về phía người trong bóng tối, hỏi xem có muốn trao Từ Thời Cảnh cho cậu hay không.
Yến Vân Thanh không nhớ rõ cuộc đối thoại của họ, chỉ biết rằng sau khi cố gắng thuyết phục Phó Hân về hợp tác, hắn ta vỗ vai cậu với vẻ mặt không phức tạp.
“Cậu thật sự biết cách chọn,” hắn ta cảm thán nói, “Đây chính là…… Chọn một người mà chúng tôi trân trọng đến mức không thể từ bỏ. Một lời khuyên cho cậu, để tránh ngày sau có phiền toái, tốt nhất cậu đừng động vào hắn.”
Yến Vân Thanh vốn không định làm vậy, nhưng ngay lập tức, cậu đã thay đổi toàn bộ hợp đồng bao nuôi thành hợp đồng thuê bình thường. Ở đời trước, hợp đồng bao nuôi này chỉ được giải trừ khi Lương Sơn Nguyệt mang Từ Thời Cảnh rời đi. Sau đó không lâu, Từ Thời Cảnh bị bắt cóc và mất tích, kẻ chủ mưu chính là Phó Hân. Hắn ta đã đưa ra lý do là: Từ Thời Cảnh đã được hắn ta nuôi dưỡng lâu rồi, nếu hợp đồng đã được giải trừ, cũng nên trở lại với thân phận ban đầu.