Chương 12: Sỉ nhục

“Vậy hắn có mục đích khác, không tiếc hy sinh một phần thanh danh của mình.” Lương Sơn Nguyệt hơi nhíu mày, “Nói cách khác, hắn không nhằm vào Tiểu Cảnh, mà là cậu.”

“Ồ?”

“Hắn đã gặp cậu trước đây?.” Lương Sơn Nguyệt nói, “Trong giới giải trí lộn xộn như vậy, những thủ đoạn như vậy không hiếm. Theo tôi biết, hắn ta là người thông qua đoàn phim đầu tư để có được cơ hội. Cư Thành An có kinh nghiệm, cho nên nhận ra rằng mối quan hệ của cậu và Từ Thời Cảnh không phải là chuyện khó.”

“Ý của anh là hắn nhận ra tôi là kim chủ của Từ Thời Cảnh, vì vậy muốn bày trò hãm hại tôi?”

Lương Sơn Nguyệt mím môi, vẻ mặt không hài lòng với thân phận "kim chủ" của Yến Vân Thanh. “Chắc là như vậy. Cậu đoán xem, hắn muốn công khai chọc giận cậu để làm gì?”

“Có nhiều người chứng kiến, mục đích cuối cùng của hắn có phải là nhằm vào Từ Thời Cảnh?” Yến Vân Thanh đưa tay vuốt cằm, “Ghi hình?”

Hôm nay xảy ra chuyện này, người thông minh đều biết Cư Thành An đang cố tình gây sự, hắn ta muốn lợi dụng sự kiện này đưa lên tin, chỉ có thể thông qua cách cắt ghép hình ảnh để lừa dối những người không rõ thực hư.

“Đúng vậy,” Lương Sơn Nguyệt nhấn công tắc đèn, “Để công ty của cậu chú ý đến xu hướng dư luận trên mạng.”

“Không cần anh nhắc nhở.” Yến Vân Thanh nói thêm. Đến nơi cần đến, cậu mở cửa xe, vẫy tay chào tạm biệt.

Sáng hôm sau, Yến Vân Thanh và Lương Sơn Nguyệt gặp nhau không hẹn mà ở cửa đoàn phim.

Dù sao Cư Thành An là một quả bom nổ chậm, họ không thích đối phương, nhưng ít ra cũng biết được đây không phải thời điểm để cãi nhau, bất quá trào phúng nhau vài câu thì nhất định phải có.

Họ vào trong phòng hóa trang và bất ngờ gặp một người — Cao Liễu, kim chủ của Cư Thành An.

Cao gia làm trong lĩnh vực bất động sản, Yến Sầm và Cao Liễu có mối quan hệ làm ăn, vì thế Yến Vân Thanh đã gặp Cao Liễu vài lần, biết mặt nhưng không thân thiết. Kể từ khi Yến Vân Thanh tự lập công ty riêng, họ đã không gặp nhau nữa.

Cao Liễu đã thay đổi rất nhiều, mặc một bộ vest chật chội, và ngồi cạnh Cư Thành An, từ xa trông như một cây bút chì và cục tẩy.

Từ Thời Cảnh đang ở phòng hóa trang khác, cách xa hai người này.

Khi Cao Liễu cảm nhận được ánh mắt của Yến Vân Thanh, gã dừng trò chuyện với Cư Thành An — có lẽ nên gọi là tán tỉnh thì đúng hơn — đứng dậy, bước về phía Yến Vân Thanh.

Yến Vân Thanh cúi đầu, mỉm cười chào hỏi: “Cao Liễu, lâu không gặp.”

Cao Liễu có chút mệt mỏi nhìn lên, vỗ vỗ cánh tay Yến Vân Thanh, “Ồ, tôi không biết có người của cậu trong đoàn phim này. Nếu cậu nói sớm, tôi có thể sắp xếp vai cho.”

Gã cố ý nhấn mạnh “cậu” với âm điệu đặc biệt, ánh mắt lóe lên vẻ dâʍ đãиɠ, ý tứ không cần phải nói.

Yến Vân Thanh cười nhạt: “Không cần đâu, nghệ sĩ trong công ty của tôi đều dựa vào thực lực, không cần phải gấp gáp.”

Không biết vì sao, bút chì và cục tẩy trời sinh không thể tách rời, miệng lưỡi của họ giống nhau như đúc. Thấy Yến Vân Thanh sắc mặt lạnh nhạt, Cao Liễu chuyển ánh mắt, hướng sự chú ý về phía Lương Sơn Nguyệt đứng sau Yến Vân Thanh.

“Vị này…” Cao Liễu nheo mắt nhìn Lương Sơn Nguyệt, sau đó trừng to mắt, ra dấu về phía Lương Sơn Nguyệt, “À, người này là ai?”

“Chào, tôi là bạn của Từ Thời Cảnh.” Lương Sơn Nguyệt giới thiệu mình xong không bắt tay, không tính toán giao tiếp với Cao Liễu.

Cao Liễu tự nhận mình còn có thể phân biệt người, thấy Yến Vân Thanh không giới thiệu mình, mà Lương Sơn Nguyệt chỉ đề cập là bạn của Từ Thời Cảnh, rõ ràng không thân thiết với Yến Vân Thanh và không có thế lực gì lớn — đơn giản mà nói, là người mà gã có thể tùy tiện xử lý.

Cao Liễu mắt sáng rực, cười hắc hắc, rồi bày ra thái độ không lịch sự, vươn tay nắm lấy tay Lương Sơn Nguyệt, “Đại mỹ nhân, ngươi tên là gì?”

“Phụt.” Thấy Lương Sơn Nguyệt mệt mỏi, Yến Vân Thanh không nhịn được cười.

Lương Sơn Nguyệt: “…”

Hắn cố gắng kiềm chế, rút tay ra, “Bạn của cậu đều là loại này sao?”

Yến Vân Thanh: “Này, có cần phải sỉ nhục người khác như vậy không?”

Cao Liễu lúc này bị vẻ đẹp mê hoặc, đầu óc tê liệt không còn chỗ để suy nghĩ về việc đại mỹ nhân này dám chống đối Yến Vân Thanh. Thấy Lương Sơn Nguyệt lùi lại, gã vội vàng bước lên.

Lương Sơn Nguyệt cảm thấy phiền, lợi dụng lúc Cao Liễu đang bước về phía mình, hắn nhanh chóng xoay người, lách qua bên cạnh Cao Liễu, rồi khéo léo đạp chân Cao Liễu, khiến gã mất thăng bằng, ngã xuống đất trong tư thế không đẹp, kêu lên đau đớn, có thể nghe thấy cả tiếng vải rách.