🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau sự kiện của con Hải Vương , Mihawk không hề nói chuyện với hai người kể từ lúc đó . Hắn chỉ ngồi trầm mặt ở một nơi , nhìn chằm chằm ra bên ngoài rất lâu . Thi thoảng hắn sẽ liếc nhìn qua hai người với cặp mắt mờ mịt .
" Anh hai , anh nghĩ chúng ta nên làm gì ? Em cũng không muốn cứ trôi nổi trên biển như thế này ah ~ " Haruki bĩu môi nói, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi giơ ngón tay lên .
" Ohara ? " Anh nghiêng đầu nhìn cô rồi lắc đầu.
" Đến nơi đó thì chúng ta sẽ làm gì ? Robin cũng chưa lớn , em muốn đem con bé đi từ lúc nhỏ luôn à ? "
" Này ! Anh quên mất rồi sao ? Ohara là nơi nào chứ ? Nơi chứa đựng những thông tin về lịch sử của thế giới này đấy !" Haruki trợn mắt nhìn anh , đôi huyết mâu lấp lánh đáng yêu .
" ... " Haruto nhìn cô một lúc rồi cười nhẹ , tay vương lên xoa xoa đầu của cô một cách ân cần .
" Được rồi , chúng ta sẽ ghé sang bên đó một lúc , dù sao thì để những thông tin vô giá đó bị vô cớ tiêu hủy thì cũng thật tội lỗi đúng không ? " Anh mỉm cười rồi đứng dậy , dự định tiến vào phòng bếp , đi được nữa đường thì anh quay đầu nhìn Mihawk .
" Mihakw , ngươi cũng đi về phòng đi . Sắp đến giờ ăn tối tối rồi ." Giọng nói của anh vẫn ấm áp , gần gũi như thường nhưng với những suy nghĩ hiện giờ , Mihawk lại cảm nhận được rằng nó không như lúc trước , mà nó có phần lạnh lẽo cùng xa cách .
" Vâng ... " Mihawk lầm bầm rồi chậm rãi đứng dậy , tiến về phòng của hắn . Hai người đều im lặng nhìn hắn , đôi huyết mâu không hề thay đổi cảm xúc .
" Bắt đầu bị rối loạn rồi sao ? " Haruki nhếch mép cười , sự lạnh lẽo trong đáy mắt ngày càng lớn .
" Mọi người đều sẽ như vậy ... dù sao thì chúng ta cũng không phải là Luffy mà đúng không ? " Anh lạnh nhạt nói .
" Đúng ... chúng ta nào đâu phải là Luffy ." Cô cười lớn rồi nhìn ra bên ngoài .
" Giá như chúng ta là Luffy ... " Tiếng thì thầm của cô vang lên nhưng không một ai có thể nghe được sự buồn bã cùng hi vọng bên trong tiếng thì thầm đó .
Anh không quay đầu nhìn cô mà tiếp tục bước đến phòng bếp , đưa tay mở ra cánh cửa phòng bếp rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại . Anh bước đến trước bàn bếp rồi chậm rãi bắt đầu làm đồ ăn . Mùi thơm đồ ăn tỏa ra khắp phòng bếp rồi sau đó tỏa ra bên ngoài .
Haruki híp híp mắt khi cô ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp , thả ra một tiếng thở dài .
" Anh hai vẫn nấu ăn thơm như thường ~ Mùi thơm này có lẽ là món trứng ah ~ " Cô nói một cách vui vẻ cùng hoài niệm .
" Haruki , em đi gọi Mihawk . Đồ ăn đã làm xong ." Tiếng của Haruto vọng ra từ bên trong phòng bếp .
" Vâng !~ " Cô nói rồi vui vẻ đứng dậy , tiến đến phòng của Mihakw , gõ lên cánh cửa .
" Đến giờ ăn rồi Mihawk . Anh hai đang đợi ." Cô nói rồi nhanh chóng rời đi , không hề nghe thấy câu trả lời của Mihawk .
"...." Mihawk nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt , môi bậm lại .
" Haruki tỷ .... " Hắn khẽ gọi , nhưng không một ai trả lời , chỉ có sự im lặng .
" Những năm qua các ngươi luôn ấm áp , gần gũi với ta ... những thứ đó có phải là thật ? "
" Vì cái gì kể từ khi rời khỏi hòn đảo , ta lại thấy rằng ta không biết gì về các ngươi hết ... "
" Trả lời ta đi ... vì cái gì mà ta cảm thấy như các ngươi đã trở thành một con người khác ? Vì cái gì mà ta cảm thấy nghi ngờ về các ngươi ? Không phải ta vốn nên luôn tin tưởng các ngươi sao ? Vì cái gì giống như ... "
" Có người không muốn ta tin tưởng các ngươi ? " Mihawk thì thầm , đôi mắt hoàng kim ảm đạm nhìn vào không trung .
Một tiếng cười khẽ vang lên nhưng dường như Mihawk không hề nghe thấy tiếng cười đó . Từ trong bóng đêm bước ra một người đàn ông , hắn cười một tiếng khi nhìn Mihawk , đôi mắt đỏ tươi sáng rực trong màn đêm . Đôi mắt này không như của hai người mà nó rất đυ.c ngầu , sự cười nhạo cùng thích thú trong cặp mắt đó đầy điên loạn .
" Đâu thể nào mà để các ngươi đem bọn hắn khỏi bọn ta được đúng không ? " Người đàn ông nói với chất giọng trầm . Nhưng Mihawk không hề nghe thấy hắn , thay vào đó Mihawk lại chỉ ngồi đực ra chỗ đó , đôi mắt vô hồn , giống như một người đã chết . Người đàn ông nhìn xuống Mihawk , bàn tay của hắn đặt lên cổ của Mihawk , siết chặt .
" Ta sẽ không để bất kì ai cướp đi bọn hắn ... "" BỌN HẮN LÀ CỦA TA ! LÀ CỦA TA ! " Hắn hét lên đầy giận dữ , bàn tay ngày càng siết chặt hơn . Mihawk sắc mặt trở nên tím tái , tiếng thở trở nên đứt quãng nhưng tuyệt nhiên Mihawk lại không hề phản kháng . Người đàn ông sau đó thả Mihawk ra , cười lớn khi thấy Mihawk vô lực .
" Nhưng mà để cho bọn hắn có hi vọng rồi tuyệt vọng cũng rất thú vị ~ Ta thật sự yêu thích khi nhìn thấy biểu cảm đó của bọn hắn ." Người đàn ông cười điên dại rồi sau đó nhìn ra phía cánh cửa .
" Ta thật mong chờ đến ngày mà ta có được các ngươi ~ "- Ở phòng bếp -Haruto và Haruki đều đã bắt đầu ăn tối , ở một phần khác của bàn ăn cũng được đặt một phần ăn dành cho Mihawk . Khi cả hai đang ăn được một lúc thì ngay lập tức dừng lại , ngẩng đầu lên nhìn về cánh cửa phòng bếp .
" Hắn ... xuất hiện ? ..." Haruki nhẹ giọng nói , đôi huyết mâu chứa sự sợ hãi cùng tuyệt vọng .
" ... Mihawk ... " Haruto lo lắng đứng dậy , dự định bước ra tới cánh cửa thì đột nhiên ngừng lại , cánh tay đang chuẩn bị nắm mở cửa khựng lại .
" Anh hai ? " Cô lo lắng nhìn lên nhưng rồi trợn to mắt kinh hãi khi cảm nhận được một bàn tay đặt trên vai của cô .
" Nào nào ~ các ngươi không vui khi nhìn thấy ta sao ? " Tiếng cười trầm vang lên sau lưng cô .
" Đừng lo sợ như vậy ... " Người đàn ông cười , bàn tay nhẹ nhàng xoa má cô .
" Các ngươi vẫn còn nhiều thời gian trước khi ta đem các ngươi rời đi ..." Người đàn ông đó biến mất sau lưng cô rồi trong giây lát , hắn xuất hiện sau lưng anh .
" Nên hãy chuẩn bị và tận hưởng những quãng thời gian còn lại đi ... " Hắn cười nhìn anh rồi sau đó hoàn toàn biến mất .
" Anh hai ... " Cô bật khóc , nước mắt không ngừng rơi xuống .
" Haruki ... em đi kiểm tra Mihawk đi ... " Haruto cố gắng bình tĩnh nói , bàn tay run rẩy .
" Hắn đã quay trở lại rồi ... "----------------/
Tiện thể đây là món Haruto làm .