Bảy ngày sống chung, Fuya và Lư Khải đã trở nên quen thuộc với nhau, cảm thấy đặc biệt quan tâm đến cậu, nên không khỏi mở miệng thay cậu nói chuyện.
Olin không trả lời trực tiếp, chỉ thở dài: “Ăn xong bữa tối rồi hãy nói tiếp!”
Sau khi bữa tối kết thúc, Olin dẫn Lư Khải đến một kho hàng không ai vào. Fuya muốn đi theo nhưng cũng không bị cản lại.
Sau khi thắp vài cây nến để chiếu sáng, ba người ngồi thành hình tam giác trong kho.
“Tiểu Lư Khải, trải qua bảy ngày sống chung, ta hiểu được cậu khao khát sức mạnh đến mức nào.” Olin mở lời trước, “Hơn nữa, cậu cũng trưởng thành vượt xa bạn bè cùng tuổi. Vì vậy, ta sẽ nói thẳng.”
“Cậu có tâm lý sát phạt quá nặng. Ta không chắc việc chỉ điểm cho cậu có phải là một sai lầm hay không.”
“Dù với thiên phú và sự cố gắng của cậu, thì dù không có người chỉ dạy, việc trở nên mạnh mẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng...”
Olin không nói tiếp, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng. Hắn lo lắng rằng Lư Khải sẽ trở thành một kẻ tàn bạo, không muốn mình là nguyên nhân dẫn đến điều đó.
Fuya đứng bên cạnh cũng lâm vào trầm tư, bởi vì sự hung tính của Lư Khải đã quá rõ ràng ngay cả với cô. Thỉnh thoảng, khi phải đối diện với cậu, cô cũng cảm thấy sợ hãi. Những thủy thủ khác cũng có cảm giác tương tự, như thể Lư Khải bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên tấn công họ, khiến mọi người không tự giác phải tránh xa cậu.
Lư Khải hiểu rõ điều đó, nhưng cậu không thể kiểm soát nổi bản thân. Dù có hệ thống mang đến hy vọng và những bài huấn luyện để kiềm chế cảm xúc, hai năm tra tấn về thể xác lẫn tinh thần đã đủ khiến bất kỳ ai cũng có thể điên cuồng.
Lư Khải không điên, vì hệ thống đã cho cậu hi vọng. Nhưng trong hai năm qua, cậu chỉ có thể tồn tại nhờ nuốt hận thù, một lượng hận thù mà không thể chỉ qua một hai lần phát tiết là có thể gỡ bỏ.
“Vậy nên, tiểu Lư Khải, ta có thể hỏi cậu lý do muốn trở nên mạnh mẽ không?” Olin nhìn thẳng vào mắt Lư Khải, nghiêm túc hỏi.
“Tôi muốn trừ khử hết tất cả ác nhân trên thế giới này,” Lư Khải thốt lên, ánh mắt toát lên sự quyết tâm.
Olin và Fuya đều ngạc nhiên, vừa rồi vừa bảo cậu có tâm lý sát phạt nặng, giờ cậu lại thốt ra những lời mang đầy sát khí hơn.
Olin thở dài, tiếp tục hỏi: “Tiểu Lư Khải, vậy loại người nào được coi là người tốt, còn loại nào là ác nhân?”
Lư Khải nghe vậy không khỏi sửng sốt.
“Nói cách khác,” Olin tiếp tục, “nếu một người đàn ông suốt đời làm điều tốt, nhưng đến cuối cùng lại phạm phải một sai lầm lớn, thì anh ta được coi là người tốt hay người xấu?”
“Nếu một người làm rất nhiều việc xấu, nhưng cuối cùng lại đại ngộ và giúp đỡ rất nhiều người, bạn có muốn gϊếŧ họ không?”
“Hoặc là nói, một người nội tâm u ám nhưng chưa bao giờ làm việc xấu, hắn thì được coi là người tốt hay người xấu?”
“Và một người chưa bao giờ nghĩ đến việc hại người, nhưng lại buộc phải làm những điều bị coi là xấu, thì hắn được tính là ác nhân sao?”
Lư Khải lâm vào trầm tư, trong hai năm qua, cậu đã bị cơn hận thù chi phối, và chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề này. Bị Olin hỏi như vậy, Lư Khải cũng bắt đầu cân nhắc nghiêm túc.
“Tiểu Lư Khải, giữa thiện và ác có ranh giới rõ ràng. Cậu muốn diệt trừ cái ác, nhưng suy nghĩ của cậu quá cực đoan.” Olin không cho Lư Khải nhiều thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói, “Mang theo vũ khí sắc bén thì tâm sát sẽ tự khởi dậy, người đứng trên cao không thể không thận trọng.”
“Có vũ khí sắc bén thì tâm sát sẽ tự dâng lên!”
Lư Khải nhiều lần nghiền ngẫm những lời này, trong lòng đột nhiên hiểu ra. Cậu cũng không ngốc, chỉ là trong hai năm qua chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng sức mạnh to lớn giống như một con dao hai lưỡi, nếu không thể kiểm soát bản thân, thì sức mạnh càng lớn càng trở thành tai họa.