Không đến 5 giờ thành phố đã tối tăm, ánh chiều hôm từ bốn phía tràn đến, như sắt lạng băng, cứng rắn giống một bộ áo giáp khoác lên người. Kẻ đang tiến đến gần cô giấu mình sau lớp mặt nạ, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhưng Gia Hàng không để bụng, cô tin tưởng phán đoán của mình.
Các trường trong nước từng chứng kiến hai vụ án bị đầu độc chấn động, một là trúng độc thallium ở đại học G vào thế kỷ 20. Một vụ chính là trúng độc ở trường F cách đây không lâu, chất độc được sử dụng là NDMA. Hai hợp chất này đều là kịch độc, dễ mất mạng và cũng không dễ mà có được. Theo báo cáo xét nghiệm Loan Tiêu đưa cho cô thì vụ ngộ độc ở đại học Nam Kinh này có vẻ chẳng là gì. Rất nhiều thương nhân làm ăn bất chính vì giữ cho đồ ăn tươi lâu, hoặc khiến đồ ăn có vị mê người hơn nên đã thêm chút chất hóa học. Những thứ đó ở tiệm thuốc đều có bán, độc tính nhỏ, phát tác chậm, cũng sẽ không tạo ra hậu quả quá lớn.
Nhà ăn của đại học Nam Kinh không bán cho người ngoài nên việc trình bày món ăn cũng như hương vị không quá quan trọng, vậy vấn đề chính là ở nơi cung ứng hàng hóa chăng? Đám thương nhân cung cấp hàng hóa đều sắp khóc, bọn họ hợp tác với trường nhiều năm đều không xảy ra chuyện gì, tự nhiên bị chụp mũ này thì quả thực không có đạo đức.
Hay đây chỉ là một lần ngoài ý muốn? Gia Hàng nghiền ngẫm nhếch khóe miệng nghĩ kẻ nọ thực thông minh, cứ thế ẩn đi tung tích của bản thân, khiến người khác mơ hồ, còn hắn thì an toàn. Đừng có mơ, nếu hắn không nóng đầu đi đầu độc mọi người thì có lẽ cái đuôi còn giấu được lâu hơn.
“Cô Gia đi đâu thế?” Hiện tại mọi khóa học đều ngừng, Phùng Kiên chỉ có thể đến viện nghiên cứu sinh gặp Gia Hàng.
“Tôi ra ngoài tìm tiệm net.”
“Cô cũng đến tiệm net ư?” Vì tìm được sở thích chung với cô giáo của mình nên Phùng Kiên cực kỳ phấn khích.
“Đúng, lúc nào tâm tình tốt tôi đều đến tiệm net. Cậu ôn tập đến đâu rồi?”
“Môn của cô không thành vấn đề, những môn khác thì tùy duyên phận thôi!”
Gia Hàng xì cười, đứa nhỏ này đúng là dám nói. Cô nói: “Phùng thiếu không để tâm đến tiền, nhưng ít nhất cũng phải đợi tới khi cậu có năng lực hô mưa gọi gió đã.”
Phùng Kiên ha hả cười, hiểu ý Gia Hàng không muốn để mình đi theo. Cô ấy sợ bị mình nhìn thấy vào xem trang web nào bí mật?
“Cô, ở cửa trường có ba tiệm net, cô đến nhà số 2 ấy, nhà đó vừa thay máy, tốc độ rất nhanh! Nhà số ba là tệ nhất, ngày thường chẳng có ai thèm tới, chỉ có thầy Vương Kỳ là thích đi chỗ đó.”
Gia Hàng nnhìn Phùng Kiên thật sâu khiến mặt anh chàng đỏ lên, trái tim nhỏ bé còn đập thình thịch vài cái.
Đối với tiệm net, Gia Hàng có cảm giác đặc biệt thân thiết. Lúc còn đi học, rất nhiều kỷ niệm vui sướиɠ của cô đều gắn với tiệm net. Đầu tiên cô đến nhà số 2, nhưng không còn chỗ ngồi, ông chủ xin lỗi cười nói: “Hôm nay sinh viên cần tranh thủ thời gian đăng ký môn tự chọn, cô đợi lát nữa rồi tới!”
Nhà số 2 và nhà số 3 cách hai quán ăn, lúc này mới qua giờ cơm trưa, trời lại lạnh vì thế bên ngoài rất quạnh quẽ. Trước cửa nhà số 3 treo một tấm mành dùng để che gió. Gia Hàng vén rèm đi vào nhìn một vòng, trong lòng tiếc hận. Cửa hàng mặt tiền bên ngoài đại học Nam Kinh cũng không rẻ, thế mà ông chủ lại lãng phí nó với đống máy kiểu cũ này, đến webcam cũng không có, tai nghe thì sứt hỏng, bên trong tranh tối tranh sáng.
“Hắt xì!” Gia Hàng hắt hơi một cái rõ to, đây là do tro bụi nhiều ngày không quét dọn ở chỗ này. Khó trách…… Một người cũng không có.
Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng lạnh buốt, đây là bản năng phản ứng của động vật sống khi gặp nguy hiểm.
“Cửa hàng đang chuyển nhượng, không buôn bán.” Có một người đàn ông đi từ trong ra ngoài, không kiễn nhẫn nói thế. Ông ta tầm hơn bốn mươi tuổi, có để ria mép.
“À, tôi không biết.” Gia Hàng cười một cái sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc này ria mép đột nhiên gọi cô: “Cô có phải Gia……” Ông ta nhìn nhìn vào bên trong.
“Gia Hàng.”
Người nói chuyện là Vương Kỳ, Gia Hàng còn chưa lấy lại tinh thần vì quá kinh ngạc thì ria mép đã tiến lên khóa cửa, kéo rèm lại. Vương Kỳ tới gần Gia Hàng, có chút thô bạo mà nắm lấy cằm cô, bức bách cô phải nhìn mình, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo mà uy hϊếp: “Nếu mày dám kêu, tao sẽ……” Tuy mặc không ít nhưng Gia Hàng vẫn có thể cảm nhận được sát ý từ mũi dao lạnh băng bên hông.
Đây là vui quá hóa buồn, hay thu hoạch ngoài ý muốn vậy? Gia Hàng không kịp phân biệt, lúc này cô lập tức xem xét làm sao để thoát thân. Tuy có tham gia Kỳ Binh Mạng và được huấn luyện trong quân đội, cũng từng bị bắt cóc nhưng trường hợp hung tợn thế này cô mới gặp lần đầu tiên. Cô phối hợp gật đầu với Vương Kỳ.
“Tao đã bảo đóng cửa sớm đi nhưng mày cứ kéo dài, nếu không làm sao cô ta phát hiện ra được?!” Vương Kỳ gầm nhẹ với ria mép. Ria mép thì vâng vâng dạ dạ mà cười bồi tội: “Không sợ, hiện tại nó ở trong tay cúng ta, lát nữa chỉ cần thần không biết quỷ không hay……” Hắn ta làm hành động cắt cổ.
“Mày nói ngon nhỉ, nó là vợ của Trác Thiệu Hoa đó. Gϊếŧ nó thì chúng ta còn đường sống chắc?” Vương Kỳ tức muốn hộc máu.
“Thế làm sao bây giờ?” Ria mép luống cuống hỏi Vương Kỳ.
“Nhân lúc chưa ai phát hiện ra, mày đi lấy xe chạy đến cửa sau, chúng ta mang nó đi.”
Ria mép nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, không biết đi đâu lấy xe. Trong phòng chỉ còn lại Vương Kỳ và Gia Hàng bốn mắt nhìn nhau. Một ngày lạnh thế này mà trên đầu Vương Kỳ lại đổ mồ hôi như mưa. Hắn nói, “Cô Gia, tôi biết cô thân phận cao quý, tôi thật sự muốn ở chung thật tốt với cô, có thể nịnh bợ thì nịnh bợ, có thể trốn thì trốn. Sự kiện bắt cóc kia vừa xảy ra tôi đã biết chỗ này không thể ở lâu, học kỳ này là học kỳ cuối. Nhưng sao cô không chịu buông tha cho tôi chứ?”
“Có phải anh hiểu lầm chỗ nào rồi không?” Trên mặt Gia Hàng có một loại hợp lý hợp tình, nhìn qua giống một tay thợ săn kiên nhẫn mười phần khiến người ta sợ hãi.
Vương Kỳ cười lạnh: “Cô chưa từng hoài nghi tôi ư? Không phải cô theo dõi tôi đến tận đây ư?”
Gia Hàng thẳng thắn nói: “Tôi chỉ muốn đến quán net.”
“Quỷ mới tin cô nói! Cô thành thật nói đi, cô đã biết cái gì rồi?”
Chó nóng nảy cũng nhảy được qua tường, người ôn hòa một khi hung ác cũng có thể thành ma quỷ. Gia Hàng cẩn thận lựa chọn từ ngữ nói: “Tôi biết anh đi cửa sau mới được vào làm trợ lý, anh chơi cờ có gian lận, anh ở trường được rất nhiều người yêu thích bởi vì anh có thể đề cử cơ hội làm việc tốt cho bọn họ. Ấn tượng của đồng nghiệp đối với anh cũng tốt bởi vì anh dễ nói chuyện. Thậm chí tiến sĩ Tư Ảnh còn nhờ anh giúp cô ta thâm nhập vào hồ sơ của giáo viên để xem trộm thông tin của thầy Loan và anh cũng đồng ý. Nhưng trình độ máy tính của anh cũng không cao, giống học được từ thầy thể dục. Hệ thống kiểm tra ở phòng thí nghiệm của giáo sư La không phải do anh thiết kế.” Lần trước Gia Hàng đến văn phòng của Vương Kỳ đánh bài đã xem qua máy tính của anh ta, lộn xộn hơn cả máy của Phùng Kiên.
Vương Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô Gia nói sai rồi, tôi học máy tính từ thầy sinh vật chứ không phải thầy thể dục.”
“Giáo sư La ư?” Không phải làm bộ mà lúc này Gia Hàng thật sự sợ tới ngây người.
“Học sinh vật có thể có công việc gì tốt, nhờ người tìm một công việc làm vi tính ở trường trung học sau đó thi lên thạc sĩ, xuất ngoại rồi mới có giáo sư La hiện tại. Lúc dạy tôi ông ta thích tìm tôi chơi cờ, nhưng tính tình ông ta lúc đó không cổ quái như bây giờ. Biết ông ta ở đại học Nam Kinh nên tôi mới nhờ ông ta giúp mình tìm một công việc lặt vặt. Ông ta mua cho tôi một chứng chỉ vi tính chuyên nghiệp rồi để tôi làm trợ lý cho mình. Không chỉ có tôi, cô thử hỏi xem, đống dụng cụ, số liệu trong phòng thí nghiệm của ông ta người khác đừng hòng chạm vào. Bọn chúng giống người phụ nữ của ông ta, không thể chia sẻ với người khác. À, so sánh này không thỏa đáng bởi vì ông ta không có phụ nữ.” Vương Kỳ bị sự hài hước của bản thân chọc cười, hai vai run lên.
“Nếu giáo sư La không giúp anh thì anh cũng sẽ nghĩ biện pháp vào được đại học Nam Kinh đúng không?”
Vương Kỳ nhếch khóe miệng âm trầm cười nói: “Cô biết rõ còn cố hỏi làm gì?”
Gia Hàng rũ mắt, trong lúc lôi lôi kéo kéo trên mặt đất đã toàn dấu chân. Cô nói: “Tôi có xem qua một tài liệu, vì giao lưu bên hai bờ đại dương tăng nên khách du lịch và thương nhân tới đây cũng gia tăng. Trong đó có cả gián điệp từ bờ bên kia, thông qua điều tra, tuyển dụng mà bọn họ tiếp cận sinh viên đại lục, sau đó lấy thù lao đổi lại thông tin về chính trị, kinh tế của đại lục, còn có cả những bí mật về quân sự và chính sách.”
Sát ý lạnh lẽo dần thấm vào da thịt cô, cổ áo bị Vương Kỳ túm chặt muốn chết. Gia Hàng thở dốc cũng khó khăn, nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo nói, “Tôi nhìn thấy anh và một người đàn ông gặp nhau tại một khách sạn gần một trường trung học ở Nam Kinh. Người kia là đồng lõa của anh phải không?”
Mắt Vương Kỳ đỏ lên: “Cô Gia, thủ trưởng nhà cô có biết cô thông minh thế này không?”
Hóa ra đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Vương Kỳ lấy thân phận trợ lý của giáo sư La làm yểm hộ để tìm kiếm sinh viên ưu tú, sau đó xúi giục bọn họ. Mà bên này chỉ là một đầu mối, việc gã đàn ông tinh anh kia theo đuổi Thành Vĩ cũng có dụng ý khác, cùng Ninh Mông hẹn hò chỉ là ngụy trang. Hắn ta cũng không biết Ninh Mông là bạn học của cô, hắn cho rằng Ninh Mông chỉ là một thiếu phụ tịch mịch quen trên mạng nên dùng cô ấy làm cái cớ tới đây gặp Vương Kỳ. Chuyện bắt cóc con tin khiến bọn họ đều hoảng loạn. Bọn họ muốn kết thúc công việc ở đây, nhưng cô lại lỗ mãng hấp tấp đi tới.
Không có tình cờ không thành sách, truyện này quả là nội dung đầy đặn, câu chuyện tỉ mỉ.
“Nếu tôi không thông minh thì anh ấy cũng chẳng cưới tôi. Thầy Vương, kẻ xông vào phòng thí nghiệm không phải người của anh đúng không?”
“Nếu phải thì chẳng lẽ hắn lại để tôi phát hiện ra sao? Hơn nữa cái đám vi khuẩn kia cũng chẳng có ở đó nữa.” Vương Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.
Bọn họ đoán sai phương hướng rồi, Gia Hàng cắn cắn môi.
“Xe tới rồi!” Ria mép kéo cửa sau ra, một làn gió lạnh tiến vào. Gia Hàng rùng mình một cái.
“Nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm, chắc sắp có tuyết rồi.
Hình như Vương Kỳ không am hiểu chuyện bắt cóc người nên suýt rơi dao mấy lần. Đằng sau căn nhà này là một con hẻm nhỏ, bên kia tường vây là một cánh rừng rất ít người qua lại. Xe là một chiếc Honda SUV tám phần mới, bên cạnh bị cọ rớt một mảng sơn to.
“Mày ngồi cùng cô ta ở ghế sau, tao lái xe.” Vương Kỳ nhìn chỗ sơn xước kia thì rất đau lòng. Hắn quay đầu nhìn Gia Hàng, đột nhiên giơ tay bổ về phía cổ cô. Gia Hàng bị đau thì hừ một tiếng, ý thức lập tức mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, trời đất quay cuồng. Cô có chút kỳ quái, người ngã xuống đất không nên là cô sao? Vì sao lại là tên ria mép kia? Mùi máu tanh sặc mũi này là gì? Cô muốn nhìn nhưng hắc ám đã cắn nuốt cô.
Chờ cô khôi phục lại ý thức thì cảm thấy cả người giống như bay lên, bên tai là tiếng gió phần phần. Cô trợn to mắt, chỉ thấy từng hàng đèn đường nhanh chóng vυ"t qua, trong bóng đêm để lại chút vệt sáng. Cô vẫn bị mang lên xe, kẻ đang lái xe chính là Vương Kỳ, lúc này hắn đã điên cuồng. Cái xe không biết vì sao giống như bị chà đạp, cửa xe phía bên phải không có. Bên trên chỗ cửa xe trống không có một bàn tay, bởi vì dùng sức quá chặt nên khớp xương giống như muốn chọc thủng da. Vương Kỳ hẳn là một người nhiệt huyết, SUV bị hắn lái giống như đua xe F1. Hiện tại đã ở chỗ nào rồi, tại sao không thấy gì hết vậy. Bên ngoài là bông tuyết đang bay sao? Gia Hàng sờ soạng tay, chóp mũi có bọt nước lạnh lẽo. Cô chậm rãi ngồi dậy, Vương Kỳ ở phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy một bóng người đột nhiên hiện ra thì hoảng loạn, xe nghiêng qua một bên. Ầm vang, thân xe chấn động mạnh mẽ, tiếp theo lại lay động dữ dội. Cả người Gia Hàng nhào về phía trước. Cô ôm lấy lưng ghế điều khiển, nhìn lại bên cạnh thì mặt tái nhợt như tuyết. Nếu cô không nghe lầm thì thứ xôn xao cuồn cuộn bên dưới chính là Trường Giang. Mặt sông trống trải như thế thì đây hẳn là một cây cầu bắc qua đó rồi. Hiện tại bắc qua Trường Giang có 2 cây cầu, cây cầu thứ ba có nhiều hư hỏng, rất ít xe cộ đi qua đây. Tiếng ầm vang kia chính là do lan can trên cầu bị đâm gãy, xe…… Đang chổng ngược lên……
Vương Kỳ muốn chơi trò mạo hiểm ư? Muốn chơi cũng không cần chọn ngày lạnh thế này chứ? Không có bảo hộ thì, sẽ ……… mất mạng đó.
Gia Hàng cảm thấy hô hấp cứng lại, giống như đây là lần đầu tiên cô đối mặt với tử vong. Vừa nãy khi Vương Kỳ dí dao vào hông cô cũng không quá sợ hãi, bởi vì cô cảm giác được hắn ta còn khẩn trương và hoảng sợ hơn cô. Chỉ cần kéo dài thì người đến người đi bên ngoài hẳn sẽ có người phát hiện ra. Nhưng giờ phút này cô mới biết mình thật ngốc và ngây thơ. Người học vật lý đều biết sức hút của trái đất lớn thế nào, chưa đến vài giây nữa chiếc xe này sẽ như cung tên rời nỏ vèo một cái lao xuống mặt sông. Vận khí mà tốt thì qua chút thời gian cô sẽ nổi lên, vận khí không tốt thì cô sẽ thành mồi trong bụng cá. Sống chết có mệnh, cô chẳng có cách gì nhưng thủ trưởng làm sao đây? Phàm Phàm và Luyến Nhi còn nhỏ như thế……