Trác Thiệu Hoa trầm tư sau đó xoay người đi xuống lầu.
Tiếng thủy tinh va chạm leng keng quanh quẩn trong bóng đêm. Trác Thiệu Hoa buông hai chén rượu không trong tay ra sau đó mở nút gỗ của bình rượu và rót rượu. Gia Hàng nhẹ nhàng ngửi một cái, mũi đều là mùi rượu mang theo hương hoa quả ngọt ngào. Hôn nhân là một loại dung hợp, kết hôn với thủ trưởng bảy năm, Gia Hàng cũng học được cách nhấm nháp rượu vang đỏ. Ngẫu nhiên cô sẽ cùng thủ trưởng đi xem kịch gì đó, dù không thể lĩnh hội được chân lý sâu xa bên trong nhưng ít nhất cũng không đến nỗi vừa xem vừa ngủ. Còn thủ trưởng thì vẫn kiên quyết không đi tiệm net với cô, nhưng dù thế cô cũng đã không còn cảm nhận được chênh lệch giữa bọn họ. Cô không phải “Heo” mà anh cũng không phải ngôi sao trên bầu trời đêm, bọn họ ở chung…… phù hợp như lúc cô và anh ôm nhau, thật vừa vặn.
“Đây là lần trước anh đi Bắc Kinh được Thành Công đưa cho.” Rượu vang Lafite năm 1996 cực kỳ đắt đỏ. Trác Thiệu Hoa hiểu rượu vang đỏ nhưng không quá nghiêm khắc. Còn Thành Công lại coi việc sưu tầm rượu vang Lifite như một loại lạc thú. Anh ta nói, rượu vang đỏ giống mỹ nhân, mà Lifite là mỹ nhân trong số mỹ nhân. Anh ta đương nhiên thích nhất là mỹ nhân.
Gia Hàng không muốn dùng câu thô tục kiểu “chó không đổi được tật ăn phân” mà hình dung Thành Công nhưng lưu manh chính là lưu manh, kết hôn rồi mà bản tính vẫn khó dời.
“Hôm nay là dịp đặc biệt gì sao?” Gia Hàng không động đậy, cô nhìn về phía bầu trời đêm, tầm mắt cũng không lệch khỏi quỹ đạo.
Trác Thiệu Hoa ngồi xuống ghế, kéo Gia Hàng qua để cô ngồi lên chân anh rồi nói, “Hôm nay không thể thay thế ngày hôm qua, ngày mai không thể quay lại ngày hôm nay, mỗi ngày đều là một ngày đặc biệt.” Anh nhẹ nhấp một ngụm rượu sau đó ghé sát vào bón cho cô. Cô đón được, nuốt xuống, cảm nhận mùi rượu nồng lan tỏa giữa môi răng bồi hồi.
“Em đang ngắm sao ư?”
“Không phải ngôi sao, là hố đen. Khối lượng của hố đen kỳ thật rất lớn nhưng thể tích lại nhỏ nên mới sinh ra lực hút mạnh mẽ nhất. Vì thế mà bất kể vật chất và lực lượng nào tiến vào gần hố đen, tới một điểm nhất định sẽ không thể nào chạy ra nữa.” Có người hình dung một cách khoa trương rằng hố đen giống như một cái máy xay thịt lớn, bất kể vật chất nào đi vào đều sẽ hóa thành bột phấn.
“Em sợ hãi mình sẽ bước vào điểm giới hạn cuối cùng kia sao?” Tư duy của cô nhóc này hôm nay có chút quái dị. Buổi lên lớp đầu tiên của cô vừa sinh động lại thú vị, rất có sức rung động nên anh cho rằng cô sẽ vui vẻ một chút. Nhưng vì sao tinh thần của cô lại sa sút thế này?
“Anh đảm bảo em sẽ không có cơ hội làm điều đó vì anh sẽ giữ chặt lấy em.”
“Vâng, em vẫn là một hành tinh bình thường, không sáng lên mà chỉ vòng quanh hành tinh mẹ, nhưng em có mục tiêu và phương hướng.”
Trác Thiệu Hoa cười khẽ nói: “Hành tinh mà bình thường à? Trước mắt con người mới chỉ phát hiện ra tám hành tinh. Em là một hành tinh thì đã là 1/8 trong đó rồi, những ngôi sao khác sao đuổi kịp.”
Gia Hàng im lặng hơn nửa ngày không nói chuyện, lúc Trác Thiệu Hoa cho rằng cô đã ngủ thì cô lại thở dài một hơi nói: “Thủ trưởng, hôm nay em nhận được một bó hoa Diên Vĩ xanh, trên đó có tấm thiệp đề tên em là Wing.”
Trác Thiệu Hoa nhẹ vỗ về sợi tóc của cô, con ngươi sắc bén co rụt lại, sau đó anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi rót thêm một ly rượu để hai người cùng uống.
“Vì việc này mà em không vui sao?” Cô chịu kể ra là anh đã thỏa mãn. Anh sẽ không hỏi trong lòng cô nghĩ gì, sau này định làm gì, cũng sẽ không cùng cô thảo luận thâm ý đằng sau hành động này. Anh chỉ cần ôm cô vào lòng để cô có chỗ dựa và một người lắng nghe là được.
“Thủ trưởng, sự kiện giải vây cho Diên Vĩ xanh bảy năm trước thật không giống nguyên tắc của anh lắm.”
Lá cây lay động phần phật, gió tây nổi lên mang theo hơi thu lạnh lẽo. Trác Thiệu Hoa ôm chặt lấy Gia Hàng nói, “Nguyên tắc và chế định là để người ta vi phạm mà.”
“Em muốn đem lời này ghi xuống, ngày mai đưa tới quân khu để tuyên truyền.”
“Được đó! Nội dung tuyên truyền nghìn bài như một, vừa lúc nên thay đổi.”
Gia Hàng cười, khẽ cắn lên khóe miệng anh. Hai người hôn hôn, lặng lẽ dán lấy nhau.
“Yên tĩnh quá, em bắt đầu nhớ phần tử khủng bố nhỏ nhà chúng ta rồi.” Gia Hàng nói.
Trác Thiệu Hoa lại thấp giọng cười đáp: “Em không nói tới thì anh đã quên. Hôm nay anh lại nhận được chiến báo từ Bắc Kinh.”
“Tình hình chiến đấu như thế nào?”
“Chú Án và chị cả liên thủ đối phó với mẹ.” Trác Thiệu Hoa cười khổ. Gia Hàng thì ngồi dậy vỗ tay, phần xuất sắc nhất của Tam Quốc chính là Gia Cát Lượng khẩu chiến khiến cho Đông Ngô và Thục Quốc liên thủ đối phó với Ngụy sau đó lại mượn gió đông lấy mũi tên, dùng lửa thiêu Xích Bích. Lúc này cô hào hứng hỏi “Âu nữ sĩ có khóc không?”
Trác Thiệu Hoa trừng phạt bằng cách nhéo lỗ tai Gia Hàng nói: “Em đừng có mà ở đó vui sướиɠ khi người gặp họa. Ngày mai anh có việc về Bắc Kinh nên sẽ nhìn xem có thể điều chỉnh hai bên hay không.”
“Nếu không điều hòa được thì anh sẽ đưa Luyến Nhi về. Con bé chính là đầu sỏ gây tội.” Gia Hàng cực kỳ trọng nghĩa nói.
Bà Âu Xán nằm mơ cũng không nghĩ tới ông Án Nam Phi sẽ cùng Gia Doanh xóa bỏ hận thù. Thậm chí ông Án Nam Phi còn mua nhà gần nhà của Gia Doanh. Lạc Gia Lương không biết là rộng lượng hay bị ngu rồi mà cuối tuần còn thường xuyên gọi ông Án Nam Phi tới ăn cơm uống trà nữa chứ.
Gia Doanh hiện tại là quản lý một chi nhánh ngân hàng, công việc cực kỳ bận rộn, Tử Nhiên đang học lớp 12 nên tự mình ở trọ trong trường. Suy xét đến sức khỏe của Lạc Gia Lương nên đơn vị cho anh ta một chức vụ nhẹ nhàng —— chủ tịch công đoàn. Một tuần có ba bốn ngày Lạc Gia Lương đều ăn cơm tối một mình. Sau khi ăn xong anh ta sẽ ra ngoài tản bộ, thi thoảng cũng gặp ông Án Nam Phi. Lúc đầu hai người chỉ nhẹ gật đầu chào hỏi, sau đó là hỏi ăn cơm chưa, đang định đi đâu. Sau đó lại hỏi tới Phàm Phàm và Luyến Nhi, thế là trúng mạch rồi. Hai cái máy hát bắt đầu mở hết công suất. Bọn họ trao đổi tin tức của Phàm Phàm và Luyến Nhi cho nhau, sau đó mặc sức tưởng tượng tương lai của hai đứa nhỏ. Có hôm đang nói chuyện thì trời đổ mưa, Lạc Gia Lương túm luôn cả ông Án Nam Phi về nhà. Chả là Lạc Gia Lương mới học được nghệ thuật pha trà mà ông Án Nam Phi lại là người văn nhã thế nên hai người quả thực chính là “Bạn trà tri kỷ, uống ngàn ly”. Gia Doanh tan tầm về nhà nhìn thấy ông Án Nam Phi ngồi ở phòng khách thì ngây người.
Ông Án Nam Phi mua nhà gần chỗ này, người đầu tiên ông thông báo là Gia Doanh. Đó là lúc hai người vừa mới nghe tin Trác Dương chuẩn bị tái hôn. Ông Án Nam Phi lúc ấy nói rất chân thành cũng rất tha thiết rằng: “Hơn 40 năm trước anh đều sống vì mình, sống cực kỳ tùy ý và ích kỷ. Cuộc đời dài nhất chỉ có 100 năm, anh cũng coi như sống nửa đời rồi. Tình yêu anh từng có, hôn nhân anh cũng từng có, nhưng trong cả hai việc anh đều là kẻ thất bại. Nửa đời sau này anh muốn làm một người cha, một người ông ngoại tròn trách nhiệm. Anh ở cách nhà em gần chút để nếu Thiệu Hoa và Hàng Hàng có về Bắc Kinh thì cũng không cần chạy hai chỗ, anh cũng có thể thấy mấy đứa nhiều hơn. Có thể chứ?”
Thời gian là chiếc thấu kính lọc ánh sáng, xuyên thấu qua thời gian mọi quá khứ đều trở nên đơn giản. Gia Doanh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy ông Án Nam Phi ở Phượng Hoàng cổ trấn. Lúc đó ông ấy mang vẻ thanh xuân ngời ngời, tinh thần phấn chấn mà bồng bột. Không phải chị còn lưu luyến chuyện cũ mà chỉ thổn thức nói “Kỳ thật anh cũng chưa già, còn có thể lập gia đình mới.” Chị nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Ông Án Nam Phi tự giễu nói: “Vậy Hàng Hàng sẽ gọi vợ mới của anh là gì? Cứ như vậy thôi, anh không phải đang hy sinh, không phải nhượng bộ mà là hoàn toàn tỉnh ngộ. Với anh bây giờ mà nói, càng sống đơn giản thư thái thì càng tốt.”
Gia Doanh hiểu ý ông ta nên cũng không nói thêm gì. Nếu nói tình yêu là lửa thì cuộc đời này mỗi người chỉ có thể thiêu đốt một lần, cuối cùng trở thành tro bụi yên tĩnh. Tro tàn lại cháy, đó đều là việc của những kẻ không biết cảm ơn cuộc đời này và đang tự tìm đường chết. Chị hiểu mà Lạc Gia Lương cũng hiểu. Như vậy thì còn gì phải rối rắm?
Ông Án Nam Phi mang Luyến Nhi về Bắc Kinh khiến Lạc Gia Lương vui đến điên rồi. Vì để cuộc sống của Luyến Nhi trôi qua sinh động, hai người còn phân công nhau: Ông Án Nam Phi phụ trách đào tạo nghệ thuật. Hôm nay bọn họ sẽ đi triển lãm tranh, ngày mai đi xem múa ba lê. Lạc Gia Lương thì giỏi nấu ăn vì thế sẽ nghĩ biện pháp sáng tạo ra suất ăn trẻ em. Buổi tối ba người cùng đi công viên, chơi cầu thang trượt, ngồi xích đu. Còn chuyện dỗ ngủ là do Gia Doanh quản, Luyến Nhi nói trên người dì cả có mùi của mẹ. Gia Doanh véo cái mũi nhỏ của con bé, nói đồ lừa đảo. Lúc Luyến Nhi còn quấn tã đã không còn ngủ chung với Gia Hàng. Ngẫu nhiên Gia Hàng tâm huyết dâng trào muốn ôm Luyến Nhi ngủ thì con bé lại khóc như bị người ta đuổi gϊếŧ vậy.
Luyến Nhi trải qua những ngày vừa vui vẻ vừa sung sướиɠ. Bà Âu Xán muốn nhúng tay vào cũng không được khiến bà ta gấp đến độ sắp khóc. Bà ta không có cách nào đối phó với Gia Doanh, còn với ông Án Nam Phi bà cũng chẳng thể châm chọc mỉa mai như trước. Ở trong mắt người khác thì hiện tại Trác Dương đã là vợ người ta, bắt đầu cuộc sống mới còn ông Án Nam Phi vẫn cô đơn, thế nên đúng hay sai bây giờ cũng không còn rõ ràng nữa.
Luyến Nhi nhìn sắc mặt bà nội sau đó trấn an: “Lúc nào có mặt trời thì cháu ở với ông ngoại cao, lúc nào trời mưa thì cháu tới ở với bà và ông nội nhé. Hôm nào không có ông mặt trời cũng không mưa thì cháu tới nhà dì cả.” Luyến Nhi là đứa nhỏ hiểu chuyện và công bằng, ai cũng yêu thương đồng đều.
Hôm nào bà Âu Xán cũng xem “Bản tin thời sự”, mà mục khiến bà chú ý nhất chính là dự báo thời tiết. Theo dự báo thời tiết thì 10 ngày tiếp theo đều là tiết thu mát mẻ, ánh mặt trời sáng lạn, đúng là lúc thích hợp cho cả nhà đi du lịch. Vì thế bà Âu Xán nhìn Luyến Nhi, khóc không ra nước mắt.
Ở chạng vạng ngày thứ năm bà Âu Xán báo danh ở cửa lớn tiểu khu, Gia Doanh cuối cùng cũng không chịu được nữa. Chị bế Luyến Nhi nhét vào trong lòng bà Âu Xán rồi ôn nhu nói: “Luyến Nhi hôm nay ở với ông bà nội nhé?”
Luyến Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, bà Âu Xán thì vui vẻ và kinh ngạc vô cùng. Nhưng câu nói tiếp theo của Luyến Nhi lại khiến mặt bà đen như đáy nồi: “Thế bao giờ ông ngoại cao mới đến đón Luyến Nhi?”
“Ông ngoại cao còn phải đi làm, về sau Luyến Nhi ở với ông bà nội nhé.” Bà Âu Xán vội vã nói luôn.
Luyến Nhi dùng đôi mắt đen lúng liếng mong mỏi mà nhìn ông Án Nam Phi khiến trong lòng ông mềm nhũn. Ông đang muốn nói chuyện thì bà Âu Xán đã ho nhẹ hai tiếng, biểu tình nghiêm túc nhìn vào mắt ông sau đó có chút đáng thương nói, “Hai ngày sau ông ngoại cao sẽ tới.” Thôi, nhường một bước vậy!
Luyến Nhi biết đếm nhé. Cô nhóc dựng hai ngón tay lên, cất giọng nói ngọng ngịu nhưng dõng dạc: “Cháu biết đếm đó!” Sau đó chôn đầu trong ngực bà Âu Xán nói “Bà nội, chúng ta về nhà đi!”
Bà Âu Xán lệ nóng doanh tròng.
Ông Trác Minh và bà Âu Xán vẫn ở tứ hợp viện trước kia. Hai ngày nay ông Trác Minh đến quân khu L nên không ở Bắc Kinh. Con mèo trắng bà thích nhất đã già rồi, đi vài bước đã thở, đa phần nó chỉ nằm trên bậc thang phơi nắng, gọi nó cũng không thèm thưa. Bà Âu Xán nhìn nó là nhớ đến mình cũng đã già, tâm tình cũng không còn hiếu thắng như khi còn trẻ nữa.
Luyến Nhi có một ưu điểm, đến tứ hợp viện rồi cô nhóc cũng không nhắc tới người khác, há mồm ngậm miệng cũng chỉ bà nội. Bà Âu Xán hận không thể tháo ngôi sao trên trời xuống cho cháu mình, hoa hồng trong vườn bị vặt hết cũng không sao; bộ đồ ăn mua ở Anh bị đập vỡ mất một chiếc nên không thành bộ cũng không sao; con bé chỉ tay vào đôi mắt nhỏ của mình nói bức họa Chopin treo trong nhà giáo viên dạy nhạc xấu quá nên không chịu đi học đàn, thôi, cũng được; số lẻ phía sau số Pi con bé nhớ mãi không được 10 số, vậy bà cũng từ bỏ…… Luyến Nhi thích máy bay nên bà Âu Xán cầm một tập giấy đến phòng khách gấp máy bay. Gấp xong một con là Luyến Nhi sẽ mang ra ngoài chơi một vòng.
Nghe tiếng đưa nhỏ chạy nhảy vui đùa với máy bay trong viện, bà Âu Xán cười rõ tươi, nghĩ thế nào cũng chỉ thấy cháu nhà mình đáng yêu.
“Ai nha!” Luyến Nhi chạy quá nhanh nên không cẩn thận bị ngã. Cô nhóc tự bò dậy vỗ sạch tay nhỏ bị bẩn. Lúc này cô bé thấy một người đang đứng bên cạnh bức tường điêu khắc tay cầm máy bay giấy của mình nên hỏi, “Bà đến tìm bà nội cháu ư?” Luyến Nhi bịt mũi, cái mặt nhỏ nhăn lại ghét bỏ: mùi hương nồng quá!
Bà Trác Dương chưa từng gặp Luyến Nhi, lần đó hai nhà Trác và Lý gặp mặt thì Luyến Nhi còn quá nhỏ nên không được tham dự. Có điều bà ta chỉ cần liếc một cái đã nhận ra Luyến Nhi, không phải từ tuổi tác mà là từ diện mạo. Luyến Nhi rất giống Gia Hàng, nói đúng hơn thì đôi mắt và cái trán của Luyến Nhi rất giống ông Án Nam Phi.
Bà ta đã lựa chọn bỏ qua và quên đi mọi thứ liên quan tới ông Án Nam Phi, lúc này đột nhiên đối mặt với khuôn mặt nhỏ phấn nộn của Luyến Nhi khiến bà ta cảm thấy như đọc phải một trang sách mà mình không thích. Thần sắc của bà Trác Dương lập tức cứng đờ nói: “Phải! Bà ấy có nhà không?”
Luyến Nhi gật gật đầu sau đó duỗi tay ý bảo bà Trác Dương nắm lấy để mình dẫn đường. Bà Trác Dương đeo găng tay, lúc này cả người cứng đờ mà rụt tay ra phía sau. Bà Âu Xán đứng trên hành lang nhìn thấy hết một màn này thì khe khẽ thở dài, nghĩ thầm: Cho dù vợ chồng đã từng tôn trọng nhau thế nào thì rốt cuộc cũng vẫn khổ sở.
Bà Trác Dương nhỏ hơn ông Trác Minh rất nhiều, thế nên bà Âu Xán coi bà Trác Dương như con gái đẻ. Trước kia bà Trác Dương hoạt động nghệ thuật, luôn mặc áo lông rộng thùng thình, váy dài đến mắt cá chân, mùa đông thì thích đeo khăn quàng cổ phong cách trừu tượng, tóc dài để xõa. Bà thường đi đến nhiều nơi trên thế giới, đến đâu cũng vẽ một chút, cực kỳ thích ý. Bà Âu Xán cảm thấy con gái là phải nuôi đến mềm mại, yêu kiều như thế, không cần lo gió mưa, cuộc sống chỉ có hoa tươi và ánh mặt trời. Trên thực tế, ông Án Nam Phi cũng từng chiều bà Trác Dương như thế. Sau khi tái hôn bà Trác Dương xịt keo lên tóc đến cứng đờ, sợ là bão cấp 10 cũng không khiến búi tóc của bà rối chút nào. Trên người bà là quần áo hàng hiệu, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, trang sức kim cương tinh tế, tất cả đều phù hợp với thân phận hiện tại của bà ấy, nhưng bà Âu Xán nhìn thấy thì trong lòng lại thấy rất khó chịu.
“Anh còn chưa về hả chị?” Tứ hợp viện này giống nhà của bà Trác Dương, bà gọi dì giúp việc chuẩn bị trà chiều và gọi loại điểm tâm mình thích ăn nhất.
“Nếu đêm nay không về thì là ngày mai!” Bà Âu Xán vẫy tay, Luyến Nhi thu lại ánh mắt đánh giá bà Trác Dương sau đó nhào vào lòng bà nội. Bà Âu Xán nói: “Đây là cô của ba ba con, Luyến Nhi, gọi một tiếng bà cô đi.”
Chỗ tốt duy nhất khi bà Trác Dương ly hôn ông Án Nam Phi chính là Phàm Phàm và Luyến Nhi có thể gọi bà bằng xưng hô chính xác. Có điều bà Trác Dương lại hậm hực. Bà cô ư? Nhìn bà già như thế sao?
Luyến Nhi lắc đầu: “Bà ấy không phải bà cô mà là thái thái.”
Bà Trác Dương vui vẻ, nhịn không được nhìn Luyến Nhi vài lần. Đứa nhỏ này đã bị vẻ ung dung cao quý của bà ta thuyết phục ư?
“À, vì sao lại gọi là thái thái?” Bà Âu Xán tò mò hỏi.
Ngón tay mập mạp của Luyến Nhi chỉ vào mặt bà Trác Dương nói: “Trên mặt bà ấy có đốm, thím Đường nói đó chính là đốm của người già. Người nào già ơi là già thì sẽ mọc đốm trên mặt. Người có đốm thì phải gọi là thái thái.”
Mặt bà Trác Dương tối sầm lại, nghiến răng ken két. Ở Nam Kinh phụ nữ lớn tuổi quả thật được gọi là thái thái.
Bà Âu Xán cố nhịn cười, ngẩng đầu nhìn bà Trác Dương. Cả mặt bà Trác Dương đều tức đến xanh mét: “Chị dâu, đứa nhỏ này không bé nữa, nên đưa tới trường cho người ta dạy dỗ đi chứ. Nếu cứ thế này thì không được đâu.”
Bà Âu Xán không thích nghe lời này nên nói: “Cô còn so đo với đứa nhỏ nữa sao? Con bé đã biết cái gì? Luyến Nhi, nốt trên mặt bà cô không phải đốm của người già mà là tàn nhang, khi còn nhỏ người ta sẽ có cái đó.”
Luyến Nhi lập tức ưỡn ngực nhỏ hùng hồn nói: “Con làm gì có, bà nội cũng không có. Thế thì đó chính là đốm của người già.”
Bà Trác Dương tức muốn hộc máu: “Đứa nhỏ này sao đáng ghét thế? Chị dâu, bảo dì giúp việc mang nó ra ngoài chơi một lát đi, em có chuyện muốn nói với chị.”
Giọng bà Âu Xán không được tốt lắm nói: “Đứa nhỏ này là cháu gái tôi, là bảo bối của tôi đó!”
Bà Trác Dương kinh ngạc mà nhìn bà Âu Xán một cái, sau đó xấu hổ cười nói: “Em biết chị luôn thích có con gái, vất vả lắm mới có đứa cháu gái nên rất yêu thương nhưng em thật sự có chuyện muốn nói với chị.”