Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hai Người Trong Núi

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
—Lục thiếu tan vỡ—

56

“Anh Nghiệp, anh nghiệp, bình tĩnh chút đi.” Nhưng mà nhãi ranh cách vách không lăn tới đây.

“À, hóa ra là vậy, xin lỗi chàng trai, mắt lão không được tốt nên nhất thời nhìn lầm, lão còn nghĩ sao giọng cậu lại hơi thô…”

“Chúng ta từ từ nói chuyện, tôi thật sự không có cố ý——”

Lục Lễ Xuyên bị Từ Nghiệp túm chặt cổ áo, mạng chó quan trọng, mạng chó quan trọng, mồ hôi lạnh liên tục chảy ròng ròng trên trán, hắn căng thẳng đến mức hầu kết trượt lên trượt xuống, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót.

Lục Lễ Xuyên bị Từ Nghiệp túm chặt cổ áo, mạng chó quan trọng, mạng chó quan trọng, mồ hôi lạnh liên tục chảy ròng ròng trên trán, hắn căng thẳng đến mức hầu kết trượt lên trượt xuống, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót. Sau khi Lục Lễ Xuyên ăn sạch sẽ không chừa thứ gì hắn lại giúp ông cụ rửa khoai lang còn dư lại, rửa cực kỳ nghiêm túc, cũng chẳng nói gì đến ghét hay không ghét.

Ngón tay Từ Nghiệp cứng đờ, xúc cảm truyền đến khiến tim người ta đập mạnh, y trầm mặc, từ trên cao chăm chú nhìn Lục Lễ Xuyên.

Kiểu gì cũng bị đập một trận, chi bằng tự giác một chút. Muốn bắt nạt hắn ác hơn nữa, thậm chí khiến hắn bật khóc càng tốt.

“……” “Lần sau tôi không dám nữa. Lão biếи ŧɦái, mẹ nó chú tránh xa tôi ra…”

Từ Nghiệp cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, trong phút chốc cơn tức giận đã bị dập tắt. Lục Lễ Xuyên qua nhà ông lão cách vách ké cơm, hắn ăn cháo khoai lang kèm với củ cải khô, cảm giác chênh lệch mười phần, đồ ăn không ngon bằng nhà lão biếи ŧɦái.

Chính ngọ, Từ Nghiệp vọt đi tắm nước lạnh một hơi rồi mới vào bếp nhóm lửa.

Lục Lễ Xuyên bệt mông ngồi xuống sau đó sống chết ôm chặt lấy đùi Từ Nghiệp, hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của y, bất chấp tất cả vừa ăn cướp vừa la làng: “Tôi không có lấy tiền của chú, chú cũng đừng giận tôi.”

Từ Nghiệp phiền cái loại trò khỉ không biết sống chết này, y nhấc chân, chậc, rút không lên, tên nhãi ranh này chắc hẳn cố ý, hắn đặt mông ngồi trên chân y, hai chân bắt chéo nhau kẹp chặt lấy, tay hắn cũng chẳng yên phận, dường như vẫn luôn dùng đầu ngón tay vuốt ve chân y. Nằm trên giường một phát là nằm cả ngày.

Đáy mắt đen nhánh của y nổi lên gợn sóng, mất kiên nhẫn, phiền muộn nhưng càng nhiều hơn là chẳng biết làm sao.

Hiểu lầm lớn rồi. Vật trang sức ở đùi chết không buông tay – Lục Lễ Xuyên phát huy bản lĩnh trâng tráo: “Không tính là trộm, tôi chỉ là trông nhà cho chú.”

Lục Lễ Xuyên làm gì còn nhốn nháo nổi nữa, hắn bẽn lẽn run tay. Đây là một bộ dáng khiến người ta muốn chà đạp, muốn hủy hoại phá hư.

Lục Lễ Xuyên hôm nay lòng đã chết, hắn trốn trong nhà gỗ không dám đi ra khỏi cửa.

57

“Nghiện ăn trộm rồi sao?” Từ Nghiệp trầm giọng hỏi, thẳng lưng đứng đó.

Lục Lễ Xuyên ngớ người: “Tôi là nam…”

Vật trang sức ở đùi chết không buông tay – Lục Lễ Xuyên phát huy bản lĩnh trâng tráo: “Không tính là trộm, tôi chỉ là trông nhà cho chú.”

“Tôi không câm chú đánh tôi sao?”

“Cần cậu tới à?”

“Cần chứ cần chứ, tôi gọi chú một tiếng anh thì chú chính là anh ruột của tôi.” Lục Lễ Xuyên nhắm mắt nói bậy, ôm đùi càng lúc càng chặt, cơ bắp này sờ đã quá, sắc tâm không đổi dần dần to gan hẳn lên, thấp giọng cảm thán một câu: “Thật ra… chú hiền thục đảm đang lắm.” Phong tục miền núi đã cởi mở cho đồng tính lấy vợ?

Từ Nghiệp cảm giác được câu tiếp theo chắc chắn chẳng phải lời gì hay ho, y cong lưng vươn tay bóp thịt mềm sau cổ Lục Lễ Xuyên: “Câm miệng lại.” Từ Nghiệp là một người thô thiển, y chỉ cảm thấy thiếu cᏂị©Ꮒ.

Lục Lễ Xuyên bị nhéo đến toàn thân tê dại, chỗ đó là điểm nhạy cảm của hắn, hắn ngẩng đầu lên ngơ ngác đối diện với Từ Nghiệp, màu tóc hạt dẻ hơi rối, sắc mặt nhợt nhạt mỏng manh hiện rõ, đôi môi phiếm hồng. Sống trong nhung lụa lâu rồi, làn da trên người cũng mịn màng nhẵn nhụi.

Ngón tay Từ Nghiệp cứng đờ, xúc cảm truyền đến khiến tim người ta đập mạnh, y trầm mặc, từ trên cao chăm chú nhìn Lục Lễ Xuyên. Một bữa ăn cho hai người.

Đây là một bộ dáng khiến người ta muốn chà đạp, muốn hủy hoại phá hư.

“Rõ ràng là con heo kia mới đúng…”

Từ Nghiệp là một người thô thiển, y chỉ cảm thấy thiếu cᏂị©Ꮒ.

Chiên cà tím trong dầu nóng, cho thêm giấm vào xào bắp cải.

Muốn bắt nạt hắn ác hơn nữa, thậm chí khiến hắn bật khóc càng tốt.

“Tôi không câm chú đánh tôi sao?”

Giọng điệu biết rõ còn cố hỏi của Lục Lễ Xuyên rất đáng giận, hắn vươn tay sờ đến háng Từ Nghiệp, cách đũng quần gần trong gang tấc.

Tư thế này rất thích hợp để mυ"ŧ kem. Từ Nghiệp phiền cái loại trò khỉ không biết sống chết này, y nhấc chân, chậc, rút không lên, tên nhãi ranh này chắc hẳn cố ý, hắn đặt mông ngồi trên chân y, hai chân bắt chéo nhau kẹp chặt lấy, tay hắn cũng chẳng yên phận, dường như vẫn luôn dùng đầu ngón tay vuốt ve chân y.

Lục Lễ Xuyên nuốt nước miếng, cuối cùng dường như bị phỏng mà vội vàng buông tay. Hắn đứng lên nhanh chóng chạy lên lầu hai, hốt hoảng bỏ lại một câu.

Từ Nghiệp vô cảm bước ra khỏi căn nhà gỗ, y phiền lòng bực tức không thể nào giải thích được, lúc đến cho heo ăn y nhận ra đã có người cho trước rồi.

“Lần sau tôi không dám nữa. Lão biếи ŧɦái, mẹ nó chú tránh xa tôi ra…”

“Ai là vợ chú ta chứ…”

58

Từ Nghiệp vô cảm bước ra khỏi căn nhà gỗ, y phiền lòng bực tức không thể nào giải thích được, lúc đến cho heo ăn y nhận ra đã có người cho trước rồi. Giọng điệu biết rõ còn cố hỏi của Lục Lễ Xuyên rất đáng giận, hắn vươn tay sờ đến háng Từ Nghiệp, cách đũng quần gần trong gang tấc.

Vậy người vợ kia có dính dáng với hắn sao?

Chính ngọ, Từ Nghiệp vọt đi tắm nước lạnh một hơi rồi mới vào bếp nhóm lửa.

Chiên cà tím trong dầu nóng, cho thêm giấm vào xào bắp cải.

Lục Lễ Xuyên bệt mông ngồi xuống sau đó sống chết ôm chặt lấy đùi Từ Nghiệp, hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của y, bất chấp tất cả vừa ăn cướp vừa la làng.

Một bữa ăn cho hai người.

Từ Nghiệp bưng cái bát lớn đã ăn xong bữa trưa, y ngồi trên cái ghế gỗ hút thuốc, vẻ mặt tối tăm không rõ, tầm mắt ngẫu nhiên dừng trên phiến cửa.

Nhưng mà nhãi ranh cách vách không lăn tới đây.

Đây là muốn quậy tuyệt thực rồi. Lục Lễ Xuyên nuốt nước miếng, cuối cùng dường như bị phỏng mà vội vàng buông tay. Hắn đứng lên nhanh chóng chạy lên lầu hai, hốt hoảng bỏ lại một câu.

59

Lục Lễ Xuyên qua nhà ông lão cách vách ké cơm, hắn ăn cháo khoai lang kèm với củ cải khô, cảm giác chênh lệch mười phần, đồ ăn không ngon bằng nhà lão biếи ŧɦái.

Ông lão tiếp tục tự lẩm bẩm: “Tóc cũng ngắn, lão tưởng hiện tại mấy cô gái trong thành phố thịnh hành kiểu này…”

Nhưng ông cụ là người rất tốt bụng, ông liên tục gắp đồ ăn cho Lục Lễ Xuyên.

Sau khi Lục Lễ Xuyên ăn sạch sẽ không chừa thứ gì hắn lại giúp ông cụ rửa khoai lang còn dư lại, rửa cực kỳ nghiêm túc, cũng chẳng nói gì đến ghét hay không ghét.

Ông lão hút thuốc lá tẩu vẻ mặt rất hài lòng: “Đại nghiệp có một người vợ cần mẫn như cháu đúng thật là phúc khí tu được từ kiếp trước…”

Cánh tay rửa khoai của Lục Lễ Xuyên cứng đờ, hắn kinh ngạc tới mức cằm muốn rơi xuống đất, cần mẫn có liên quan gì tới hắn sao? Không hề liên quan luôn á. Đây là muốn quậy tuyệt thực rồi.

Vậy người vợ kia có dính dáng với hắn sao?

Càng không dính á——

“Vợ gì cơ?” Đáy mắt đen nhánh của y nổi lên gợn sóng, mất kiên nhẫn, phiền muộn nhưng càng nhiều hơn là chẳng biết làm sao.

Ông lão chớp mắt: “Cháu không phải vợ của Đại Nghiệp sao?”

Phong tục miền núi đã cởi mở cho đồng tính lấy vợ?

Lục Lễ Xuyên ngớ người: “Tôi là nam…” Chúng ta từ từ nói chuyện, tôi thật sự không có cố ý——

Ông cụ đang hút tẩu thuốc cũng ngừng tay, ông dụi mắt, khuôn mặt già nua chứa đầy nếp nhăn cười cười xấu hổ, cứ lặp đi lặp lại nhìn toàn thân Lục Lễ Xuyên từ trên xuống dưới.

“À, hóa ra là vậy, xin lỗi chàng trai, mắt lão không được tốt nên nhất thời nhìn lầm, lão còn nghĩ sao giọng cậu lại hơi thô…”

Ông lão tiếp tục tự lẩm bẩm: “Tóc cũng ngắn, lão tưởng hiện tại mấy cô gái trong thành phố thịnh hành kiểu này…”

60

Lục Lễ Xuyên hôm nay lòng đã chết, hắn trốn trong nhà gỗ không dám đi ra khỏi cửa.

Nằm trên giường một phát là nằm cả ngày.

“Ai là vợ chú ta chứ…”

“Rõ ràng là con heo kia mới đúng…”

Lục Lễ Xuyên bực bội nằm trên giường lăn qua lộn lại.

——–

Nói đúng ra thì cũng không nhìn lầm.

—Hết 11-12—
« Chương TrướcChương Tiếp »