Chương 17
Từ Uân vẫn không có tin tức gì.
Tôi xem hết bưu phẩm, ngủ không được sâu lắm, trời mới tờ mờ sáng đã thức dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị một phen, cũng mới qua bảy giờ một chút. Trời dần vào thu, không khí không được tốt lắm, mặc dù vẫn chưa tới mức trời đầy sương mù, nhưng quả thực không thể so với những năm trước được. Cũng may vào thời gian trước không khí thổi tới, mưa một ít, tôi đẩy cửa sổ ra, nhìn mây phân thành tầng tầng lớp lớp nhấp nhô.
Đã nghe trên đỉnh có một sân thượng, mãi không có cơ hội đi. Nhớ ra lúc này ít người, nói không chừng còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc, tôi vào thang máy, nhanh chóng lên lầu trên cùng, thì ra là một vườn hoa nhỏ, vài cái ghế được đặt tùy ý, vẫn còn vương lại sương đêm.
Trên lầu gió lớn, tôi quấn chặt lấy áo khoác, hắt hơi một cái, tôi hơi sợ độ cao, không dám đến sát ban công, đứng ở vị trí chính giữa, nhìn màu xanh ngọc bích như bầu trời xanh, nhàn nhạt như thủy mặc, dường như ánh nắng đang cố gắng xuyên qua đám mây mỏng, từ xa đến gần, gần như đã ở trên đỉnh đầu tôi, đưa tay là có thể chạm được vậy.
Cửa “Cạch” một tiếng, bị đẩy ra, tôi vội vàng quay đầu lại, lui ra phía sau hai bước theo bản năng, thật bất ngờ khi nhìn thấy Đinh Tự.
"Sớm vậy?" Anh ấy nhìn tôi, hiển nhiên là sửng sốt một chút, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một mình tôi.
"Ừ, tối hôm qua không về, thức dậy không biết làm gì, nên đến đây thử."
"Tôi cũng không về, bận đến tận hơn hai giờ."
Hẳn là Đinh Tự không ngờ lại gặp người quen ở đây, miệng anh có mấy cọng râu ngăn ngắn, mái tóc cũng được chải chuốt cẩn thận như xưa, không thắt cà vạt, hai nút áo sơmi được cởi ra, bộ dáng này, ngược lại không hề giống hình ảnh hoàn mỹ ngày thường, có chút lười nhác, có chút... Mê người.
"Hiếm được ngày quang đãng…" tôi ngẩng đầu, màu lam nhạt rút đi, sắc trời dần dần chuyển thành màu hồng, đôi mắt như được rửa qua, cũng dần trong trẻo lên. Đinh Tự và tôi đứng song song, khoảng cách ở giữa không gần không xa, anh ấy duỗi lưng một cái, hít thật sâu.
Nếu như nhìn từ phía sau, tôi nghĩ hình ảnh này rất có tình cảm, chúng tôi cùng đứng trên tầng thượng, bốn phía không có gì ngăn cản, trước mặt là mặt trời đỏ, bên cạnh là ánh bình minh, chúng tôi một trái một phải, gió thổi làm bay góc áo, phất qua gương mặt.
Đúng là phải trả giá lớn mà, tôi không có hình tượng nhảy mũi liên tiếp mấy cái, Đinh Tự cười tôi: "Trời lạnh, thích đẹp, không chịu mặc nhiều, bị đông lạnh mất rồi."
Đột nhiên tôi cảm thấy rất mất mặt, lấy cớ đói bụng rồi chuồn xuống, Đinh Tự đi theo phía sau tôi, cũng xuống lầu một.
"Phiền cho một ly sữa nóng, một phần sandwich." Tôi nói thứ mình muốn ăn, chẳng biết dây thần kinh nào bị chạm nữa, lỡ thốt ra: "Cho anh ấy một ly Moka, không thêm đường, hai bánh sừng bò..."
Người bán hàng lấy một cái cực kì nhanh, tay tôi vẫn còn đang chỉ lên kính thủy tinh, đột nhiên trong một chớp mắt, hi vọng thời gian quay ngược lại, bởi vì Đinh Tự đứng bên cạnh tôi, tôi bối rối nhìn anh, thấy mặt anh ngập tràn kinh ngạc.
"Tôi thấy hôm qua anh ăn như vậy, nên hơi tự quyết định một chút..." Bữa sáng của tôi đã có, tay trái sữa tay phải sandwich, lúc đó Đinh Tự nghi ngờ nói "Ngày hôm qua hình như tôi không..." Ngay lúc đó, tôi nhanh nhẹn chạy đi, hình như ở phía sau Đinh Tự nói với tôi gì đó, tôi mặc kể, một mình vào thang máy, ấn nút lầu sáu, ly sữa bên tay trái của tôi hơi tràn ra một chút, cửa đóng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Cô ơi, cô ơi..."
Suy nghĩ hỗn độn của tôi bị một người phụ nữ trên dưới năm mươi tuổi cắt đứt, bà ấy đứng trước mặt tôi, mà lúc này tôi đang cúi đầu cắn nát bét cái ống hút.
"D... Dì, người có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi đưa dì vào phòng, đưa ly nước, dì ngơ ngác, ngồi ở trên ghế sofa lập tức lôi kéo tay của tôi, nói với tôi chuyện phiền phức của dì. Tôi lắng nghe, càng nghe càng thấy không đúng, lúc đầu là như đến đây để quảng cáo, sau đó cảm thấy dì ta tới để quấy rồi, lại nghe tiếp, tôi chắc chắn, khẳng định luôn, vị dì này, có chút... Không bình thường.
Mời thần dễ tiễn thần khó, tôi hơi ám ảnh người có thần kinh không được bình thường, bây giờ cái dì này cứ lôi kéo tôi không buông, rất có thể một giây sau làm hành động gì đó khiến người ta nghẹn họng trăn trối, cũng là chuyện có thể, cả phòng làm việc chỉ có một mình tôi, điện thoại không trên tay, bây giờ vẫn chưa bắt đầu đi làm, xem như đi làm chăng nữa, cũng ít khi có người đi qua đi lại, tôi đành phải cố trấn an dì, yên lặng nghe dì tâm sự hết, trong lòng thì cố gắng nhanh chóng nghĩ cách.
Lúc này điện thoại văn phòng vang lên, tôi muốn nghe điện thoại, nhưng tay vẫn bị giữ chặt, tôi đành dụ dì, là toà gọi tới, tôi có thể nói vụ án của dì cho tòa, tòa có thể nghĩ cách giúp dì.
Tôi sợ hết chuông, thừa dịp dì vừa buông tay, vội vã chạy tới nghe máy, thở hổn hển người đầu dây bên kia là ai vậy.
"Tôi là Đinh Tự..." Anh dừng một chút, "Cô... Có việc bận?"
"Không có không có..." Tôi hạ quyết tâm, không muốn quan tâm nhiều nữa, "Anh có thể đến giúp một việc hay không, chỗ này của tôi có một vị đương sự..."
Dì đó ở ngay phía sau điện thoại, tôi cũng không dám nhiều lời, may mà ba phút sau, tôi thấy bóng dáng Đinh Tự xuất hiện ở ngoài cửa thủy tinh, lúc này dì đó đang đưa lưng về phía anh, còn tôi thì liều mạng nháy mắt để anh biết cảnh khốn cùng của tôi. Làm cho tâm trạng tôi ngã xuống đáy cốc đó là, Đinh Tự không vào, anh ấy nhìn tôi một cái, yên lặng không một tiếng động xoay người đi.
"Dì à..." Tôi có chút thất vọng thở dài, đành phải cúi người xuống, vỗ vỗ vào mu bàn tay của người đáng thương cần giúp đỡ này, tay kia âm thầm nắm chặt, để cho mình bình tĩnh lại, trên mặt cố sức giấu diếm, cố nghĩ cách dụ bà, tốn hết miệng lưỡi, cuối cùng cũng dụ được vị khách không mời dễ kích động này đến cạnh cửa, mặc kệ như thế nào, trước tiên dụ người ra khỏi cánh cửa này rồi nói sau.
Nhưng lúc này đột nhiên thang máy mở ra, Đinh Tự và vài vị mặc đồng phục cảnh sát nhân dân đang chuẩn bị đi tới, nhìn thấy tôi cũng ngỡ ngàng, đột nhiên có chút không biết làm sao, cô thật là vừa mừng vừa tức, mừng là cuối cùng cứu binh cung đã tới rồi, tức là...
Quả nhiên người vất vả lắm mới bình tĩnh lại phát điên, chạy vào trong văn phòng, hét lên "Tôi không về tôi không về", thấy cái gì cũng giơ lên ném về phía cửa, hồ sơ vụ án, ống đựng bút, bồn hoa cũng không thể may mắn thoát khỏi, Đinh Tự kéo tôi ra ngoài cửa thủy tinh, đóng cửa lại, vài vị cảnh sát nhân dân muốn đi vào, tôi thấy dì đó cầm đồ điêu khắc mà Từ Uân yêu mến nhất lên, tôi la lớn một tiếng: "Không được - - "
Cuối cùng, dì dễ kích động đó đã bị cảnh sát nhân dân dẫn đi, Đinh Tự giúp tôi thu dọn phòng, tôi nhìn mảnh nhỏ đầy đất, đầu đau muốn nứt ra, làm sao bàn giao cái này lại cho Từ Uân đây.
"Sợ Từ Uân mắng cô sao?" Đinh Tự nhìn bộ dạng phát sầu của tôi, nhịn không được cười ra tiếng, "Cứ nói với anh ấy thực tế thôi, đến lúc đó tôi có thể nói vài lời giúp cô."
Nghe ra giọng điệu đùa đùa của anh, tôi cũng không nên buồn phiền trước mặt anh ấy, chờ khi tôi khôi phục lại văn phòng, thì dường như đã hết cả buổi sáng, tôi nghĩ có phải là nên thừa cơ hội này...
Lần trước đã bỏ qua, lúc này phải nắm thật chặt, tôi lầm bầm vài tiếng, "Cám ơn anh luật sư Đinh, làm anh phải bận rộn cả buổi sáng, giữa trưa để tôi mời anh ăn bữa cơm nhé."
Thực ra tôi cũng không nghĩ anh ấy đồng ý, có điều anh ấy cực kì thoải mái đồng ý, "Được, đi thôi."
Tôi khóa cửa phòng luật lại, ấn nút thang máy, trong lòng mừng như điên, đúng lúc đó, khắc tinh của tôi, đồng chí Từ Uân xa cách hai ngày, đang gọi điện thoại tới cho tôi.
"Tô Văn Hạnh, bỏ chuyện trong tay em đó đi, đi siêu thị mua mấy thứ cho người người nằm bệnh viện dùng, sau đó đến khoa u bướu bệnh viện thành phố, bây giờ! Lập tức!"
Lúc nghe ba chữ khoa u bướu, tôi lo lắng cho Từ Uân, nhưng anh ta trung khi mười phần như vậy, không giống như là... Dù sao tôi cũng chỉ là trợ lý công việc cho anh ta, không quản được rộng như vậy, huống hồ tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm với Đinh Tự, trực tiếp từ chối anh ta: "Em có việc..."
"Tô Văn Hạnh..." Từ Uân nói một cách yếu đuối, khác hẳn giọng điệu một giây trước đó, gần như anh ấy dùng giọng điệu cầu xin để nói: "Ba của anh phải làm giải phẫu, em... Giúp anh một chút..."
Điện thoại đặt bên tai, cửa thang máy đã mở ra, tôi chỉ có thể xin lỗi Đinh Tự ngăn bên ngoài: "Đột nhiên có chút việc gấp, luật sư Đinh, lần sau mời anh được không?"
Anh ấy không kịp trả lời, cửa thang máy đã từ từ đóng lại, tôi chỉ nhớ rõ cạnh môi anh mỉm cười, nhưng không đoán được hàm nghĩa của nụ cười đó.
Lúc tôi đi đến bệnh viện, Từ Uân còn đang trên đường đến sân bay, thừa dịp rảnh rỗi, tôi mở hòm thư ra.
"D tiên sinh:
Chuyện xưa của anh khiến tôi rất xúc động, đúng là xung quanh có không ít người vì hôn nhân mà buông tay sự nghiệp mình đam mê, bình thường nhìn người phụ nữ lý trí chỉ vì vài lời dỗ ngon dỗ ngọt mà đã nộp vũ khi đầu hàng. Thực ra, mỗi người sống, đều có ý nghĩa tồn tại của chính mình, không ai vì thiếu ai mà không thể sống, nếu vì tình yêu mà sinh ra ỷ lại quá mức, có lẽ việc chung sống sẽ có thêm nhiều trách nhiệm nặng nề.
I tiểu thư là bạn thân của tôi, chúng tôi cùng mua một đĩa CD, đó là «Chưa hoàn thành» của Tôn Yến Tư , trong đó câu đầu là «em không khó chịu» , câu kia "Đứng trước cửa nhà anh chúng ta lại im lặng, cứ đơn phương chờ đợi như vậy, còn kéo dài bao lâu", I tiểu thư nói, giống như vì cô ấy mà viết vậy.
I tiên sinh ở đại viện cách vách chúng tôi, khi còn bé bám theo anh ta, chụp ảnh, lén tặng lễ vậy cho anh, trên tàng cây trước mắt treo tên anh, các loại hành động ngây thơ lấy lòng như vậy I tiểu thư cũng đã làm, I tiểu thư không phải thầm mến, mà cô ấy đường hoàng đứng trước cửa ra vào nhà I tiên sinh, nói cho anh ta biết, cô thích anh.
Chỉ là, trước nay anh ta vẫn cao ngạo dùng sức đóng sầm cửa.
Khi đó bọn họ vẫn chỉ là học sinh tiểu học mặc đồng phục đeo bọc sách.
Lúc học sơ tam, đột nhiên I tiên sinh đồng ý với I tiểu thư, hai người có đôi có cặp xuất hiện ở trường học, I tiên sinh muốn cái gì, chỉ một ánh mắt I tiểu thư sẽ nghĩ hết cách giúp anh ta, đêm nào đó I tiên sinh hôn cô ấy, khiến I tiểu thư ngọt đến tận xương tủy. Khi đó, cô ấy rất thích nghe «Tôi muốn hạnh phúc», thường xuyên ngâm nga một câu: Hạnh phúc, tôi muốn hạnh phúc, dần dần nắm được.
Chỉ là thời gian đó không kéo dài được bao lâu, bên người I tiên sinh xuất hiện niềm vui mới, mà I tiểu thư biết rõ, I tiên sinh kết giao với cô ấy, chỉ là vì đánh cuộc với các anh em, anh ta hôn được cô, sau đó anh ta thắng. I tiểu thư chặn trước cửa nhà anh ta, hỏi anh ta sao mãi không thích cô ấy, I tiên sinh lấy tất cả đồ cô ấy tặng ném xuống đất, mưa to giội xuống người I tiểu thư đến run rẩy, một cơn bệnh nặng như núi đổ, đầu tiên là sốt cao, sau chuyển thành viêm phổi, phải nằm ở trong bệnh viện cả kỳ nghỉ đông, I tiểu thư gầy một vòng, tôi giúp cô ấy mua album củaTôn Yến Tư , cô ấy nghe một câu này nhiều lần: Nước mắt của tôi đã ghi thành thơ, không sao cả.
Khi đó, bọn họ vừa vào trường trọng điểm, đã từng nói vì muốn vào cùng một trường đại học, phải cùng nhau cố gắng.
Hai năm sau I tiểu thư trở thành cô gái ưu tú nhất trường, dù cho ngồi đối mặt với I tiên sinh, cô ấy cũng sẽ không liếc mắt thêm một cái, tôi cho rằng thông minh như cô ấy, đã sớm buông, cũng vào đêm nào đó, tôi bị cô ấy kéo đến dưới gốc cây kia, tên của I tiên sinh từng nét từng nét, vẫn rõ ràng như trước, I tiểu thư ngồi xổm dưới tàng cây, hát «Tôi hoài niệm» của Yến Tư, tôi hoài niệm, là sau khi cãi nhau nhưng vẫn còn xúc động muốn yêu anh.
Cô ấy nói S, không biết có thể có một ngày, ngay cả phần xúc động này mình cũng mất đi không.
Lúc học đại học, I tiểu thư vẫn vĩ đại như trước, bọn họ không vào cùng một trường, vào lúc gặp gỡ vào kì nghỉ đông thì cả đám uống rượu, chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm, I tiên sinh bị phạt, anh ta nói với I tiểu thư bên cạnh: Thực ra vào lúc đó, anh thích em thật.
Chúng tôi ôm tâm trạng muốn xem cuộc vui, cho rằng I tiểu thư sẽ thẹn thùng, sẽ khϊếp sợ, sẽ cảm động, nhưng không ngờ I tiểu thư lạnh nhạ nói, "Vậy ư, nhưng giờ tôi không thích anh nữa."
Ngày đó trời rơi trận tuyết nhỏ, tôi đi cùng với I tiểu thư đang say từ nhà đến trường học, đi qua từng chỗ I tiên sinh đã ở, I tiểu thư có một giây chần chừ, sau đó trong đêm khuya yên tĩnh lớn tiếng hát: Tiếc nuối vì không dũng cảm ôm lấy anh hay dùng sức đẩy kí ức của em và anh đi xa.
Cô ấy nói S, mình đi ngược ánh sáng, cuối cùng đã thấy.
Không biết từ lúc nào đã nói đến I rồi, independence, mỗi người đều lớn lên dần trở thành một người khác, đây là độc lập. Mười tuổi cô ấy đã sớm gặp anh ta, mười lăm tuổi cô ấy cho rằng đây là tình yêu đẹp nhất trên thế giới, mười sáu tuổi cô ấy đau như xé lòng, mười bảy tuổi cô ấy như sống lại một lần nữa, hai mươi tuổi, cô ấy bắt đầu tự giễu, lúc trước bị bão cát mê mắt, cho nên không nhìn thấy đường, giờ ánh sáng lướt qua, người và vật không còn, cô ấy đã trưởng thành, trưởng thành đến trở thành một người khác.
PS: Nghề nghiệp của tôi, anh có muốn đoán thử hay không?
S tiểu thư "
Tôi ấn nút gửi đi, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Uân, đầu tóc anh rối bời, râu ria thô đen vòng quanh quai hàm, hai mắt đỏ bừng, quầng thâm ở mắt như được vẽ lên.
"Bác Từ không sao..."
Chữ “nữa” tôi còn chưa nói ra miệng, Từ Uân ngã quỵ xuống đất.